Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 38
2024-12-04 23:26:39
Vân Kiến Nguyệt rót cho mình một tách trà một cách tự nhiên, cầm tách đứng trước kệ sách quan sát bộ sưu tập sách của Thái Trạch Vũ.
“Cô thoải mái như vậy sao, cứ như đây là văn phòng của cô vậy.” Thái Trạch Vũ cầm một xấp tài liệu đưa cho Vân Kiến Nguyệt: “Xem đi.”
Vân Kiến Nguyệt đọc lướt qua, trên khuôn mặt trắng trẻo của cô hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc: “Ý của anh là gì?”
Xấp tài liệu này đều liên quan đến người mẹ đã qua đời của cô.
Thái Trạch Vũ biết Vân Kiến Nguyệt là người thông minh nên không vòng vo, nói thẳng.
“Cô cũng biết tình huống của cô đặc biệt, chúng tôi không thể không điều tra. Dựa trên điều tra về cô, từ nhỏ đến lớn cô đều không khác gì người bình thường. Vì vậy chúng tôi chuyển hướng sang điều tra huyết thống của cô, và tình cờ phát hiện ra mẹ cô có thể không phải người bình thường.”
Tài liệu ghi lại lý lịch của mẹ Vân Kiến Nguyệt, Vân Tưởng Dung.
Trong đó ghi rằng Vân Tưởng Dung là đứa trẻ được gia đình họ Vân nhặt về, không có quan hệ huyết thống với gia đình này, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều không biết điều đó.
Hơn nữa, tài liệu còn ghi rằng Vân Tưởng Dung đã mất tích mười năm trước.
Nhưng rõ ràng trong ký ức của Vân Kiến Nguyệt, mẹ cô đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, gia đình cô cũng nói rằng mẹ cô đã bị chết cháy.
“Tôi biết bây giờ cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt. Chúng tôi đã lén mở mộ của mẹ cô, bên trong không có thi thể cũng không có tro cốt, đó chỉ là một ngôi mộ gió. Tôi nghĩ cô nên về hỏi gia đình xem chuyện này là như thế nào.”
Thái Trạch Vũ mở tủ sách, chọn lấy mười mấy cuốn sách đưa cho Vân Kiến Nguyệt: “Tự học xong trả lại cho tôi.”
“Tại sao lại nói cho tôi biết những chuyện này?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Với tính chất công việc của Cục Linh Dị, họ hoàn toàn có thể tự điều tra rõ ràng rồi lập hồ sơ lưu trữ.
“Bởi vì chúng tôi không thể điều tra thêm gì nữa, trừ khi dùng bí thuật để moi thông tin từ miệng người nhà cô. Nhưng chúng ta đã đụng độ nhau vài lần, nếu chúng tôi làm vậy, chắc chắn trong một đêm nào đó, cô sẽ giết chúng tôi khi về nhà.”
Thái Trạch Vũ nhún vai, anh ấy cảm thấy ở Vân Kiến Nguyệt có một sự mạnh mẽ đến từ việc trưởng thành trong môi trường hoang dã. Sau này khi tiếp xúc với huyền học, cô chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật phi thường, nên anh ấy không ngại nể mặt cô.
“Điều tra rõ mẹ cô, có lẽ sẽ giải đáp được những bí ẩn chưa có lời giải trên người cô.” Thái Trạch Vũ cười nhìn Vân Kiến Nguyệt: “Tôi nghĩ, chính cô cũng muốn làm sáng tỏ những bí ẩn này, phải không?”
Người ta nói “sống mơ hồ đôi khi là hạnh phúc”, nhưng câu nói này chẳng hợp chút nào với Vân Kiến Nguyệt.
Dù chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng Thái Trạch Vũ có thể nhận thấy rõ ràng rằng cô gái trước mặt chắc chắn là người sẽ không ngần ngại theo đuổi sự thật đến cùng.
Vân Kiến Nguyệt ôm chồng sách nặng trĩu, vẻ mặt nghiêm túc bỗng chốc biến mất hoàn toàn, cô không ngần ngại lật mắt: “Giả bộ sâu sắc cái nỗi gì, đúng là một kẻ mary sue ‘Chàng trai ấy thật đẹp’ ”
Nói xong, Vân Kiến Nguyệt bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Thái Trạch Vũ im lặng một lúc, rồi quay lại kiểm tra tủ sách, phát hiện cuốn “Chàng trai ấy thật đẹp” bị kẹt ở góc dưới cùng.
“Chết tiệt! Mình đã giấu kỹ rồi mà! Sao vẫn vẫn ở trên kệ sách được!”
Rõ ràng trước khi Vân Kiến Nguyệt đến anh ấy đã giấu tất cả các cuốn truyện ngôn tình đi rồi mà!
Sau khi ra khỏi văn phòng, Vân Kiến Nguyệt liếc nhìn toàn bộ đại sảnh làm việc của Cục Linh Dị. Ai nấy đều bận rộn, chỉ có Tư Vô Mệnh vẫn ngủ ngon lành.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Cô thoải mái như vậy sao, cứ như đây là văn phòng của cô vậy.” Thái Trạch Vũ cầm một xấp tài liệu đưa cho Vân Kiến Nguyệt: “Xem đi.”
Vân Kiến Nguyệt đọc lướt qua, trên khuôn mặt trắng trẻo của cô hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc: “Ý của anh là gì?”
Xấp tài liệu này đều liên quan đến người mẹ đã qua đời của cô.
Thái Trạch Vũ biết Vân Kiến Nguyệt là người thông minh nên không vòng vo, nói thẳng.
“Cô cũng biết tình huống của cô đặc biệt, chúng tôi không thể không điều tra. Dựa trên điều tra về cô, từ nhỏ đến lớn cô đều không khác gì người bình thường. Vì vậy chúng tôi chuyển hướng sang điều tra huyết thống của cô, và tình cờ phát hiện ra mẹ cô có thể không phải người bình thường.”
Tài liệu ghi lại lý lịch của mẹ Vân Kiến Nguyệt, Vân Tưởng Dung.
Trong đó ghi rằng Vân Tưởng Dung là đứa trẻ được gia đình họ Vân nhặt về, không có quan hệ huyết thống với gia đình này, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều không biết điều đó.
Hơn nữa, tài liệu còn ghi rằng Vân Tưởng Dung đã mất tích mười năm trước.
Nhưng rõ ràng trong ký ức của Vân Kiến Nguyệt, mẹ cô đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, gia đình cô cũng nói rằng mẹ cô đã bị chết cháy.
“Tôi biết bây giờ cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt. Chúng tôi đã lén mở mộ của mẹ cô, bên trong không có thi thể cũng không có tro cốt, đó chỉ là một ngôi mộ gió. Tôi nghĩ cô nên về hỏi gia đình xem chuyện này là như thế nào.”
Thái Trạch Vũ mở tủ sách, chọn lấy mười mấy cuốn sách đưa cho Vân Kiến Nguyệt: “Tự học xong trả lại cho tôi.”
“Tại sao lại nói cho tôi biết những chuyện này?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với tính chất công việc của Cục Linh Dị, họ hoàn toàn có thể tự điều tra rõ ràng rồi lập hồ sơ lưu trữ.
“Bởi vì chúng tôi không thể điều tra thêm gì nữa, trừ khi dùng bí thuật để moi thông tin từ miệng người nhà cô. Nhưng chúng ta đã đụng độ nhau vài lần, nếu chúng tôi làm vậy, chắc chắn trong một đêm nào đó, cô sẽ giết chúng tôi khi về nhà.”
Thái Trạch Vũ nhún vai, anh ấy cảm thấy ở Vân Kiến Nguyệt có một sự mạnh mẽ đến từ việc trưởng thành trong môi trường hoang dã. Sau này khi tiếp xúc với huyền học, cô chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật phi thường, nên anh ấy không ngại nể mặt cô.
“Điều tra rõ mẹ cô, có lẽ sẽ giải đáp được những bí ẩn chưa có lời giải trên người cô.” Thái Trạch Vũ cười nhìn Vân Kiến Nguyệt: “Tôi nghĩ, chính cô cũng muốn làm sáng tỏ những bí ẩn này, phải không?”
Người ta nói “sống mơ hồ đôi khi là hạnh phúc”, nhưng câu nói này chẳng hợp chút nào với Vân Kiến Nguyệt.
Dù chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng Thái Trạch Vũ có thể nhận thấy rõ ràng rằng cô gái trước mặt chắc chắn là người sẽ không ngần ngại theo đuổi sự thật đến cùng.
Vân Kiến Nguyệt ôm chồng sách nặng trĩu, vẻ mặt nghiêm túc bỗng chốc biến mất hoàn toàn, cô không ngần ngại lật mắt: “Giả bộ sâu sắc cái nỗi gì, đúng là một kẻ mary sue ‘Chàng trai ấy thật đẹp’ ”
Nói xong, Vân Kiến Nguyệt bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Thái Trạch Vũ im lặng một lúc, rồi quay lại kiểm tra tủ sách, phát hiện cuốn “Chàng trai ấy thật đẹp” bị kẹt ở góc dưới cùng.
“Chết tiệt! Mình đã giấu kỹ rồi mà! Sao vẫn vẫn ở trên kệ sách được!”
Rõ ràng trước khi Vân Kiến Nguyệt đến anh ấy đã giấu tất cả các cuốn truyện ngôn tình đi rồi mà!
Sau khi ra khỏi văn phòng, Vân Kiến Nguyệt liếc nhìn toàn bộ đại sảnh làm việc của Cục Linh Dị. Ai nấy đều bận rộn, chỉ có Tư Vô Mệnh vẫn ngủ ngon lành.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro