Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 39
2024-12-04 23:26:39
Khi cô ôm sách đi qua bàn làm việc của Tư Vô Mệnh, dù nhắm mắt nhưng anh vẫn lặng lẽ đưa cho cô một cuốn sách.
Vân Kiến Nguyệt nhìn xuống, trên bìa sách đầy màu sắc có ghi rõ: “Một thai mười tám bé con: Phu nhân tổng tài mang con chạy trốn.”
“Là sách của Thái Trạch Vũ à?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Ừm.” Tư Vô Mệnh đặt cuốn sách này lên trên cùng của chồng sách mà cô đang ôm, rồi chần chừ một chút, lại rút thêm một cuốn khác từ dưới cùng đắp lên cuốn kia.
Trong đầu Vân Kiến Nguyệt chợt hiện lên hình ảnh vô số đôi chân ruồi đang cọ xát vào nhau.
Không phải cô đã giấu kỹ lắm sao? Tại sao người này lại phát hiện ra cô cũng thích đọc truyện ngôn tình như vậy chứ!
Một thai mười tám bảo bối, nhìn thôi đã thấy kích thích, hoàn toàn đánh trúng vào sở thích của cô!
Đúng lúc này, Đỗ Minh Hạo phát hiện ra Vân Kiến Nguyệt đã ra ngoài, liền chạy tới đưa cô xuống tầng.
Sau khi bắt một chiếc xe, Vân Kiến Nguyệt trở về nhà.
Vừa về đến nhà, cô chưa kịp thay giày thì điện thoại đã reo lên.
Vân Kiến Nguyệt mở điện thoại, thấy hiển thị: Dì.
Những tài liệu vừa rồi và những lời Thái Trạch Vũ nói vẫn còn vương vấn trong tâm trí, Vân Kiến Nguyệt cầm điện thoại im lặng một lúc lâu. Khi chuông điện thoại sắp tắt, cô mới bắt máy.
“Alo, dì ạ.”
“Nguyệt Nguyệt à, thứ Bảy này là sinh nhật dì, con có về không?” Giọng của Vân Lộ Hoa vang lên từ đầu dây bên kia.
Thực ra, Vân Kiến Nguyệt xuất thân từ một gia đình đơn thân. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp bố, chỉ sống cùng mẹ và lấy họ của mẹ. Người trong gia đình đều nói rằng mẹ cô bị lừa nên mới có con trước khi kết hôn.
Ở thị trấn nhỏ, lời đàm tiếu rất nhiều, nhưng mẹ cô tự kinh doanh và nuôi nấng cô.
Sau đó, khi Vân Kiến Nguyệt được mười một tuổi, mẹ cô gặp tai nạn và qua đời trong một vụ hỏa hoạn. Chính dì của cô đã đón cô về nuôi dưỡng cho đến năm mười tám tuổi.
Sau khi cô thi xong đại học, dì còn trao cho cô toàn bộ số tiền thừa kế khoảng hai trăm ngàn mà mẹ cô để lại, không hề lấy đi một đồng nào.
Có thể nói, dì Vân Lộ Hoa chính là người mẹ thứ hai của cô.
“Vâng, ngày mai con sẽ mua vé về.” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Đúng lúc, cô sẽ về để chúc mừng sinh nhật dì, và cũng hỏi dì về chuyện của mẹ.
Hôm nay đã là thứ Tư, Vân Kiến Nguyệt đã mua vé cho ngày thứ Năm. Thành phố A không xa quê cô, chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đi tàu cao tốc.
Tuy nhiên, không may, vé ngày thứ Năm chỉ còn chuyến lúc bảy giờ tối. Cô sẽ đến nơi lúc tám giờ rưỡi tối, và sẽ về đến nhà dì khoảng chín giờ.
Sau khi thu xếp quần áo cho hai ngày vào ba lô, Vân Kiến Nguyệt bắt đầu đọc cuốn sách mà Thái Trạch Vũ đã tặng cho cô.
“Dẫn khí vào cơ thể, cảm nhận khí tiên thiên...” Vân Kiến Nguyệt theo hướng dẫn trong sách, ngồi xếp bằng, tay nắm ấn quyết, tâm tĩnh lặng.
Lại một lần nữa cô cảm nhận được luồng khí lưu thông trong cơ thể khi vẽ bùa trước đây.
Mà lần này, cô cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ hơn.
Khí trong không gian xung quanh cũng từ từ hội tụ vào cơ thể cô.
Sau hai giờ liên tục, Vân Kiến Nguyệt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Lúc này đã là mười một giờ đêm, cô nhắn tin cho Thái Trạch Vũ.
“Dẫn khí vào cơ thể cũng không khó lắm nhỉ.”
Thái Trạch Vũ trả lời rất nhanh: “Cô thành công rồi à?”
Vân Kiến Nguyệt: “Ừm.”
Thái Trạch Vũ: “!!!”
Sau đó, Thái Trạch Vũ không nhắn lại cho Vân Kiến Nguyệt nữa.
Tại quán bar mà Vân Kiến Nguyệt không hề biết, Thái Trạch Vũ ôm Đỗ Minh Hạo khóc nức nở, khóc một cách thảm thương.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Vân Kiến Nguyệt nhìn xuống, trên bìa sách đầy màu sắc có ghi rõ: “Một thai mười tám bé con: Phu nhân tổng tài mang con chạy trốn.”
“Là sách của Thái Trạch Vũ à?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Ừm.” Tư Vô Mệnh đặt cuốn sách này lên trên cùng của chồng sách mà cô đang ôm, rồi chần chừ một chút, lại rút thêm một cuốn khác từ dưới cùng đắp lên cuốn kia.
Trong đầu Vân Kiến Nguyệt chợt hiện lên hình ảnh vô số đôi chân ruồi đang cọ xát vào nhau.
Không phải cô đã giấu kỹ lắm sao? Tại sao người này lại phát hiện ra cô cũng thích đọc truyện ngôn tình như vậy chứ!
Một thai mười tám bảo bối, nhìn thôi đã thấy kích thích, hoàn toàn đánh trúng vào sở thích của cô!
Đúng lúc này, Đỗ Minh Hạo phát hiện ra Vân Kiến Nguyệt đã ra ngoài, liền chạy tới đưa cô xuống tầng.
Sau khi bắt một chiếc xe, Vân Kiến Nguyệt trở về nhà.
Vừa về đến nhà, cô chưa kịp thay giày thì điện thoại đã reo lên.
Vân Kiến Nguyệt mở điện thoại, thấy hiển thị: Dì.
Những tài liệu vừa rồi và những lời Thái Trạch Vũ nói vẫn còn vương vấn trong tâm trí, Vân Kiến Nguyệt cầm điện thoại im lặng một lúc lâu. Khi chuông điện thoại sắp tắt, cô mới bắt máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Alo, dì ạ.”
“Nguyệt Nguyệt à, thứ Bảy này là sinh nhật dì, con có về không?” Giọng của Vân Lộ Hoa vang lên từ đầu dây bên kia.
Thực ra, Vân Kiến Nguyệt xuất thân từ một gia đình đơn thân. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp bố, chỉ sống cùng mẹ và lấy họ của mẹ. Người trong gia đình đều nói rằng mẹ cô bị lừa nên mới có con trước khi kết hôn.
Ở thị trấn nhỏ, lời đàm tiếu rất nhiều, nhưng mẹ cô tự kinh doanh và nuôi nấng cô.
Sau đó, khi Vân Kiến Nguyệt được mười một tuổi, mẹ cô gặp tai nạn và qua đời trong một vụ hỏa hoạn. Chính dì của cô đã đón cô về nuôi dưỡng cho đến năm mười tám tuổi.
Sau khi cô thi xong đại học, dì còn trao cho cô toàn bộ số tiền thừa kế khoảng hai trăm ngàn mà mẹ cô để lại, không hề lấy đi một đồng nào.
Có thể nói, dì Vân Lộ Hoa chính là người mẹ thứ hai của cô.
“Vâng, ngày mai con sẽ mua vé về.” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Đúng lúc, cô sẽ về để chúc mừng sinh nhật dì, và cũng hỏi dì về chuyện của mẹ.
Hôm nay đã là thứ Tư, Vân Kiến Nguyệt đã mua vé cho ngày thứ Năm. Thành phố A không xa quê cô, chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đi tàu cao tốc.
Tuy nhiên, không may, vé ngày thứ Năm chỉ còn chuyến lúc bảy giờ tối. Cô sẽ đến nơi lúc tám giờ rưỡi tối, và sẽ về đến nhà dì khoảng chín giờ.
Sau khi thu xếp quần áo cho hai ngày vào ba lô, Vân Kiến Nguyệt bắt đầu đọc cuốn sách mà Thái Trạch Vũ đã tặng cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dẫn khí vào cơ thể, cảm nhận khí tiên thiên...” Vân Kiến Nguyệt theo hướng dẫn trong sách, ngồi xếp bằng, tay nắm ấn quyết, tâm tĩnh lặng.
Lại một lần nữa cô cảm nhận được luồng khí lưu thông trong cơ thể khi vẽ bùa trước đây.
Mà lần này, cô cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ hơn.
Khí trong không gian xung quanh cũng từ từ hội tụ vào cơ thể cô.
Sau hai giờ liên tục, Vân Kiến Nguyệt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Lúc này đã là mười một giờ đêm, cô nhắn tin cho Thái Trạch Vũ.
“Dẫn khí vào cơ thể cũng không khó lắm nhỉ.”
Thái Trạch Vũ trả lời rất nhanh: “Cô thành công rồi à?”
Vân Kiến Nguyệt: “Ừm.”
Thái Trạch Vũ: “!!!”
Sau đó, Thái Trạch Vũ không nhắn lại cho Vân Kiến Nguyệt nữa.
Tại quán bar mà Vân Kiến Nguyệt không hề biết, Thái Trạch Vũ ôm Đỗ Minh Hạo khóc nức nở, khóc một cách thảm thương.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro