Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 40
2024-12-04 23:26:39
“Tại sao? Tại sao chỉ trong một đêm mà cô ấy đã có thể dẫn khí vào cơ thể? Lần đầu dẫn khí vào cơ thể mà kéo dài đến hai giờ!”
Đỗ Minh Hạo vốn đang rất vui, nghe Thái Trạch Vũ nói thì thì lập tức tu một ngụm rượu lớn, rồi ôm lấy Thái Trạch Vũ cùng khóc.
“Chỉ cần một thiên tài đã đủ rồi, tại sao lại thêm một người nữa! Nhớ khi tôi sáu tuổi mới bắt đầu học, đúng là độ tuổi tốt nhất để dẫn khí vào cơ thể, tôi mất đến một tháng mới cảm nhận được sự tồn tại của khí.” Đỗ Minh Hạo than vãn.
“Tôi còn tệ hơn anh, tôi mất hẳn một tháng rưỡi mới cảm nhận được khí.” Thái Trạch Vũ khóc òa.
Đỗ Minh Hạo tiếp tục khóc: “Từ lúc cảm nhận được khí cho đến dẫn khí vào cơ thể, tôi mất thêm một tháng nữa! Lần đầu dẫn khí vào cơ thể, tôi chỉ kiên trì được mười phút! Hơn nữa còn mệt như chó, nằm liệt giường cả ngày!”
Thái Trạch Vũ đồng cảm sâu sắc, vì anh ấy cũng từng như vậy.
Hai kẻ đồng bệnh tương lân ôm nhau khóc không ngừng, trong khi đó Vân Kiến Nguyệt không biết gì cả, ngủ rất ngon lành.
Tối thứ năm, lúc tám giờ rưỡi, Vân Kiến Nguyệt xuống tàu cao tốc.
Không khí ở thị trấn nhỏ trong lành hơn thành phố lớn rất nhiều, và không khí quê nhà luôn có một mùi hương đặc biệt, khiến Vân Kiến Nguyệt cảm thấy thư thái.
Sau khi ra khỏi ga tàu, Vân Kiến Nguyệt đặt một chiếc xe công nghệ, trong lúc chờ xe, cô thấy một cửa hàng dụng cụ trên phố, không nghĩ ngợi gì mà vào mua một chiếc cưa nhỏ.
Khi trời đã tối, Lục Trường Tuyết cũng biến thành linh hồn mà bay ra, thấy Vân Kiến Nguyệt lại mua một chiếc cưa, cô ấy la lên như con gà bị bóp cổ.
“Chúng ta chỉ về quê một chuyến, sao cậu lại mua thêm một chiếc cưa nữa!”
Vì cưa không được mang lên tàu cao tốc nên Vân Kiến Nguyệt không mang theo. Sau khi xuống tàu, cô luôn cảm thấy không yên tâm.
Khi cầm chiếc cưa trên tay, cuối cùng Vân Kiến Nguyệt cũng thấy an tâm.
“Vẫn là cưa tốt nhất, mang lại cảm giác an toàn.” Vân Kiến Nguyệt cười hì hì, đúng lúc xe công nghệ đến, cô đọc số cuối điện thoại rồi lên xe.
Xe đến ngoài khu chung cư của dì, Vân Kiến Nguyệt đã quen thuộc đường về nhà.
Nhưng khi mở cửa, cô thấy trong nhà vẫn còn bát đũa chưa dọn, không có ai trong nhà.
Giống như có chuyện gì đó đột ngột xảy ra, cả gia đình chưa kịp ăn xong đã vội vàng rời khỏi nhà.
Vân Kiến Nguyệt cảm thấy có điều không lành nên lấy điện thoại gọi cho dì.
Điện thoại reo một lúc mới có người bắt máy, giọng dì có vẻ lo lắng.
“Alo, Nguyệt Nguyệt, con về đến nhà rồi à? Em họ con gặp chút chuyện, hiện giờ chúng ta đang ở quê.”
Em họ của Vân Kiến Nguyệt tên là Hạ Hội Tình, năm nay cô ấy sẽ lên lớp 12 sau kỳ nghỉ hè, là con gái của dì Vân Lộ Hoa.
Từ khi Vân Kiến Nguyệt được dì nhận nuôi, cô luôn ngủ cùng phòng với em họ Hạ Hội Tình.
Ba năm qua, Vân Kiến Nguyệt học đại học ở nơi xa, cả năm gần như không về nhà, Hạ Hội Tình là học sinh cấp ba, mỗi tháng chỉ được chơi điện thoại hai tiếng, trong đó một tiếng dành để gọi điện thoại cho cô.
Có thể nói, mối quan hệ giữa hai chị em còn thân thiết hơn chị em ruột.
“Em họ con xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Em họ con... bị trúng tà rồi!”
*
Một tuần trước.
Hạ Hội Tình là học sinh nội trú, nhà cô ấy ở trong một khu chung cư cũ, nhưng chỉ mất mười phút đi bộ đến trường, có thể gọi là khu nhà có vị trí đắc địa.
Từ khi vào cấp ba, mỗi tối sau khi tan học, Hạ Hội Tình thường ăn khuya rồi đọc sách một tiếng, sau đó mới đi vệ sinh cá nhân và ngủ trước mười hai giờ rưỡi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đỗ Minh Hạo vốn đang rất vui, nghe Thái Trạch Vũ nói thì thì lập tức tu một ngụm rượu lớn, rồi ôm lấy Thái Trạch Vũ cùng khóc.
“Chỉ cần một thiên tài đã đủ rồi, tại sao lại thêm một người nữa! Nhớ khi tôi sáu tuổi mới bắt đầu học, đúng là độ tuổi tốt nhất để dẫn khí vào cơ thể, tôi mất đến một tháng mới cảm nhận được sự tồn tại của khí.” Đỗ Minh Hạo than vãn.
“Tôi còn tệ hơn anh, tôi mất hẳn một tháng rưỡi mới cảm nhận được khí.” Thái Trạch Vũ khóc òa.
Đỗ Minh Hạo tiếp tục khóc: “Từ lúc cảm nhận được khí cho đến dẫn khí vào cơ thể, tôi mất thêm một tháng nữa! Lần đầu dẫn khí vào cơ thể, tôi chỉ kiên trì được mười phút! Hơn nữa còn mệt như chó, nằm liệt giường cả ngày!”
Thái Trạch Vũ đồng cảm sâu sắc, vì anh ấy cũng từng như vậy.
Hai kẻ đồng bệnh tương lân ôm nhau khóc không ngừng, trong khi đó Vân Kiến Nguyệt không biết gì cả, ngủ rất ngon lành.
Tối thứ năm, lúc tám giờ rưỡi, Vân Kiến Nguyệt xuống tàu cao tốc.
Không khí ở thị trấn nhỏ trong lành hơn thành phố lớn rất nhiều, và không khí quê nhà luôn có một mùi hương đặc biệt, khiến Vân Kiến Nguyệt cảm thấy thư thái.
Sau khi ra khỏi ga tàu, Vân Kiến Nguyệt đặt một chiếc xe công nghệ, trong lúc chờ xe, cô thấy một cửa hàng dụng cụ trên phố, không nghĩ ngợi gì mà vào mua một chiếc cưa nhỏ.
Khi trời đã tối, Lục Trường Tuyết cũng biến thành linh hồn mà bay ra, thấy Vân Kiến Nguyệt lại mua một chiếc cưa, cô ấy la lên như con gà bị bóp cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta chỉ về quê một chuyến, sao cậu lại mua thêm một chiếc cưa nữa!”
Vì cưa không được mang lên tàu cao tốc nên Vân Kiến Nguyệt không mang theo. Sau khi xuống tàu, cô luôn cảm thấy không yên tâm.
Khi cầm chiếc cưa trên tay, cuối cùng Vân Kiến Nguyệt cũng thấy an tâm.
“Vẫn là cưa tốt nhất, mang lại cảm giác an toàn.” Vân Kiến Nguyệt cười hì hì, đúng lúc xe công nghệ đến, cô đọc số cuối điện thoại rồi lên xe.
Xe đến ngoài khu chung cư của dì, Vân Kiến Nguyệt đã quen thuộc đường về nhà.
Nhưng khi mở cửa, cô thấy trong nhà vẫn còn bát đũa chưa dọn, không có ai trong nhà.
Giống như có chuyện gì đó đột ngột xảy ra, cả gia đình chưa kịp ăn xong đã vội vàng rời khỏi nhà.
Vân Kiến Nguyệt cảm thấy có điều không lành nên lấy điện thoại gọi cho dì.
Điện thoại reo một lúc mới có người bắt máy, giọng dì có vẻ lo lắng.
“Alo, Nguyệt Nguyệt, con về đến nhà rồi à? Em họ con gặp chút chuyện, hiện giờ chúng ta đang ở quê.”
Em họ của Vân Kiến Nguyệt tên là Hạ Hội Tình, năm nay cô ấy sẽ lên lớp 12 sau kỳ nghỉ hè, là con gái của dì Vân Lộ Hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi Vân Kiến Nguyệt được dì nhận nuôi, cô luôn ngủ cùng phòng với em họ Hạ Hội Tình.
Ba năm qua, Vân Kiến Nguyệt học đại học ở nơi xa, cả năm gần như không về nhà, Hạ Hội Tình là học sinh cấp ba, mỗi tháng chỉ được chơi điện thoại hai tiếng, trong đó một tiếng dành để gọi điện thoại cho cô.
Có thể nói, mối quan hệ giữa hai chị em còn thân thiết hơn chị em ruột.
“Em họ con xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Em họ con... bị trúng tà rồi!”
*
Một tuần trước.
Hạ Hội Tình là học sinh nội trú, nhà cô ấy ở trong một khu chung cư cũ, nhưng chỉ mất mười phút đi bộ đến trường, có thể gọi là khu nhà có vị trí đắc địa.
Từ khi vào cấp ba, mỗi tối sau khi tan học, Hạ Hội Tình thường ăn khuya rồi đọc sách một tiếng, sau đó mới đi vệ sinh cá nhân và ngủ trước mười hai giờ rưỡi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro