Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực
Chương 4
2024-12-21 14:28:24
"Hạ nhi." Tụ Tú nhìn nàng vẻ kỳ quái, "Khi nào muội học được cách làm món ăn này vậy? Ta nhớ trước đây muội rất ít khi vào bếp."
Đến rồi đến rồi, câu hỏi mà người xuyên không chắc chắn sẽ gặp phải, may mắn là Ôn Trọng Hạ đã sớm nghĩ ra câu trả lời.
"Khoảng thời gian này ta nằm trên giường mê man, mơ thấy mẫu thân, người đã dạy ta học nấu nướng."
Tụ Tú kinh ngạc: "Mẫu thân vào giấc mơ của muội sao? Người nói gì vậy?"
"Người nói người sống trên đời nhất định phải có một kỹ năng, nếu có tài nấu nướng thì có thể tự nuôi sống bản thân."
Ôn Trọng Hạ quan sát sắc mặt của Tụ Tú, ban đầu nàng ta có vẻ không tin lắm, trầm ngâm vài giây sau, gật đầu nói: "Tài nấu nướng của mẫu thân quả thực rất tốt, nhưng trước đây sao người chưa từng làm món bỏng ngô này nhỉ?"
"Đây là món người học được từ một cuốn du ký nói về ẩm thực các vùng miền, người học được rất nhiều nhưng chưa kịp thử thì đã đổ bệnh, trong thư phòng của phụ thân có rất nhiều sách du ký phong tục, người rảnh rỗi thường thích đọc."
Ôn Trọng Hạ vừa múc bỏng ngô ra khỏi nồi, vừa nói: "Người dạy ta rất nhiều thứ, sau khi ta tỉnh lại dường như không cần ai dạy cũng biết làm."
Mẫu thân nguyên chủ xuất thân từ gia đình nhỏ, khéo tay hay làm, khi Ôn Tuần còn là một thư sinh nghèo, tình cờ được ăn một bữa cơm do bà nấu, đã bị tài nấu nướng của bà chinh phục, sau này mới nên duyên vợ chồng.
Người xưa mê tín, Tụ Tú lại càng là người sùng đạo Phật, đây là cách giải thích đơn giản nhất để qua chuyện.
Tụ Tú tưởng tượng một hồi, nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng ta cũng không nghĩ ra khả năng nào khác.
Nàng ta niệm "A Di Đà Phật", sau đó chạy ra sân, đứng giữa sân vái lạy bốn phương tám hướng.
Trời không tuyệt đường người, đây là trời cao đang phù hộ cho gia đình họ.
Ôn Trọng Hạ nhìn nàng ta qua cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra chiếm lấy thân thể của người khác nàng rất áy náy, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ, bây giờ chỉ có thể thay thế nguyên chủ sống thật tốt.
Tụ Tú trở về, tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn rất nhiều.
"Hạ nhi, bỏng ngô này có thể đem ra ngoài bán được không?"
Ôn Trọng Hạ nói: "Bây giờ chỉ có thể coi là bán thành phẩm, còn thiếu một thứ nữa - đường."
Bỏng ngô sau khi nở bung, còn phải áo thêm một lớp đường. Lớp đường sau khi nguội tạo thành lớp vỏ giòn không chỉ làm cho hương vị thêm ngọt ngào giòn tan, mà còn có thể ngăn cách không khí, không dễ bị ẩm.
Tụ Tú cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, một lát sau đã quay lại, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một xâu tiền đồng.
"Hạ nhi, ta nói thật với muội, hiện tại chúng ta chỉ còn sáu mươi lăm văn, mua thêm đường mua thêm dầu thì chẳng còn lại bao nhiêu."
Số tiền này Tụ Tú vốn định dành dụm để mua thuốc cho Ôn Trọng Hạ, nàng ta như thể đã đưa ra một quyết định rất khó khăn, nói: "Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng ta đánh cược một phen vậy."
Ôn Trọng Hạ hiểu tâm trạng do dự của nàng ta, thật ra nàng ta có thể nhanh chóng chấp nhận ý tưởng của mình, đã vượt ngoài dự liệu của nàng.
"Tẩu tử, tin tưởng muội, muội tuyệt đối sẽ không để ba chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ."
Nàng là một đầu bếp hiện đại đầy ắp ý tưởng về ẩm thực, cho dù bỏng ngô không thành công, nàng còn có những ý tưởng khác.
Hừng đông vừa ló dạng, tuyết phủ trắng xóa vẫn chưa tan, Từ Tú lo Ôn Trọng Hạ ra ngoài giờ này sẽ nhiễm lạnh, bèn để nàng ở nhà trông coi, một mình đi mua đường mua dầu.
Chỉ còn ba ngày, Từ Tú không dám chậm trễ một khắc, vơ lấy chiếc túi vải nhỏ liền chạy ra khỏi cửa.
Nàng vừa đi, Ôn Trọng Hạ nhìn bát bỏng ngô trên bàn, hỏi em trai: "Sao đệ không ăn nữa?"
"Bỏng ngô để dành bán lấy tiền, đệ không ăn." Ôn Mạnh Đông miệng thì nói vậy, nhưng mắt lại dán chặt vào bát bỏng.
Nếu Ôn gia không gặp biến cố, giờ này hắn cũng là một tiểu công tử áo cơm đầy đủ.
Ôn Trọng Hạ mỉm cười xoa đầu em trai, vuốt ve búi tóc nhỏ mềm mại: "Bát này không phải để bán, đệ cứ ăn đi, lát nữa ỉu đi thì không ngon nữa."
Ôn Mạnh Đông nghe vậy mới cầm vài cái bỏ vào miệng, nhai rôm rốp.
"Đệ chỉ ăn một chút thôi, để dành cho tẩu tẩu."
"Ngoan lắm."
Ước chừng hai khắc sau, Từ Tú trở về.
Nửa cân đường hai mươi hai văn, lại mua hai mươi văn tiền dầu, thêm năm đồng tiền mua loại giấy rẻ nhất, nàng rốt cuộc không dám dốc hết tiền ra.
Từ Tú mua là đường mạch nha, loại đường này tương đối rẻ. Đường mía là đường tinh luyện, bán theo lạng, họ không mua nổi.
Đường mạch nha vị ngọt nhạt hơn đường mía, nhưng với người dân bình thường thì đã đủ ngọt rồi.
"Không được không được, muội cứ ở nhà, ta đi bán." Bỏng ngô làm xong, vừa nghe Ôn Trọng Hạ muốn cùng đi bán, Từ Tú liền lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu cô trước kia dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, khuê nữ kinh thành, chuyện ra ngoài buôn bán, truyền ra ngoài e chừng khó nghe.
Đến rồi đến rồi, câu hỏi mà người xuyên không chắc chắn sẽ gặp phải, may mắn là Ôn Trọng Hạ đã sớm nghĩ ra câu trả lời.
"Khoảng thời gian này ta nằm trên giường mê man, mơ thấy mẫu thân, người đã dạy ta học nấu nướng."
Tụ Tú kinh ngạc: "Mẫu thân vào giấc mơ của muội sao? Người nói gì vậy?"
"Người nói người sống trên đời nhất định phải có một kỹ năng, nếu có tài nấu nướng thì có thể tự nuôi sống bản thân."
Ôn Trọng Hạ quan sát sắc mặt của Tụ Tú, ban đầu nàng ta có vẻ không tin lắm, trầm ngâm vài giây sau, gật đầu nói: "Tài nấu nướng của mẫu thân quả thực rất tốt, nhưng trước đây sao người chưa từng làm món bỏng ngô này nhỉ?"
"Đây là món người học được từ một cuốn du ký nói về ẩm thực các vùng miền, người học được rất nhiều nhưng chưa kịp thử thì đã đổ bệnh, trong thư phòng của phụ thân có rất nhiều sách du ký phong tục, người rảnh rỗi thường thích đọc."
Ôn Trọng Hạ vừa múc bỏng ngô ra khỏi nồi, vừa nói: "Người dạy ta rất nhiều thứ, sau khi ta tỉnh lại dường như không cần ai dạy cũng biết làm."
Mẫu thân nguyên chủ xuất thân từ gia đình nhỏ, khéo tay hay làm, khi Ôn Tuần còn là một thư sinh nghèo, tình cờ được ăn một bữa cơm do bà nấu, đã bị tài nấu nướng của bà chinh phục, sau này mới nên duyên vợ chồng.
Người xưa mê tín, Tụ Tú lại càng là người sùng đạo Phật, đây là cách giải thích đơn giản nhất để qua chuyện.
Tụ Tú tưởng tượng một hồi, nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng ta cũng không nghĩ ra khả năng nào khác.
Nàng ta niệm "A Di Đà Phật", sau đó chạy ra sân, đứng giữa sân vái lạy bốn phương tám hướng.
Trời không tuyệt đường người, đây là trời cao đang phù hộ cho gia đình họ.
Ôn Trọng Hạ nhìn nàng ta qua cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra chiếm lấy thân thể của người khác nàng rất áy náy, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ, bây giờ chỉ có thể thay thế nguyên chủ sống thật tốt.
Tụ Tú trở về, tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn rất nhiều.
"Hạ nhi, bỏng ngô này có thể đem ra ngoài bán được không?"
Ôn Trọng Hạ nói: "Bây giờ chỉ có thể coi là bán thành phẩm, còn thiếu một thứ nữa - đường."
Bỏng ngô sau khi nở bung, còn phải áo thêm một lớp đường. Lớp đường sau khi nguội tạo thành lớp vỏ giòn không chỉ làm cho hương vị thêm ngọt ngào giòn tan, mà còn có thể ngăn cách không khí, không dễ bị ẩm.
Tụ Tú cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, một lát sau đã quay lại, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một xâu tiền đồng.
"Hạ nhi, ta nói thật với muội, hiện tại chúng ta chỉ còn sáu mươi lăm văn, mua thêm đường mua thêm dầu thì chẳng còn lại bao nhiêu."
Số tiền này Tụ Tú vốn định dành dụm để mua thuốc cho Ôn Trọng Hạ, nàng ta như thể đã đưa ra một quyết định rất khó khăn, nói: "Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng ta đánh cược một phen vậy."
Ôn Trọng Hạ hiểu tâm trạng do dự của nàng ta, thật ra nàng ta có thể nhanh chóng chấp nhận ý tưởng của mình, đã vượt ngoài dự liệu của nàng.
"Tẩu tử, tin tưởng muội, muội tuyệt đối sẽ không để ba chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ."
Nàng là một đầu bếp hiện đại đầy ắp ý tưởng về ẩm thực, cho dù bỏng ngô không thành công, nàng còn có những ý tưởng khác.
Hừng đông vừa ló dạng, tuyết phủ trắng xóa vẫn chưa tan, Từ Tú lo Ôn Trọng Hạ ra ngoài giờ này sẽ nhiễm lạnh, bèn để nàng ở nhà trông coi, một mình đi mua đường mua dầu.
Chỉ còn ba ngày, Từ Tú không dám chậm trễ một khắc, vơ lấy chiếc túi vải nhỏ liền chạy ra khỏi cửa.
Nàng vừa đi, Ôn Trọng Hạ nhìn bát bỏng ngô trên bàn, hỏi em trai: "Sao đệ không ăn nữa?"
"Bỏng ngô để dành bán lấy tiền, đệ không ăn." Ôn Mạnh Đông miệng thì nói vậy, nhưng mắt lại dán chặt vào bát bỏng.
Nếu Ôn gia không gặp biến cố, giờ này hắn cũng là một tiểu công tử áo cơm đầy đủ.
Ôn Trọng Hạ mỉm cười xoa đầu em trai, vuốt ve búi tóc nhỏ mềm mại: "Bát này không phải để bán, đệ cứ ăn đi, lát nữa ỉu đi thì không ngon nữa."
Ôn Mạnh Đông nghe vậy mới cầm vài cái bỏ vào miệng, nhai rôm rốp.
"Đệ chỉ ăn một chút thôi, để dành cho tẩu tẩu."
"Ngoan lắm."
Ước chừng hai khắc sau, Từ Tú trở về.
Nửa cân đường hai mươi hai văn, lại mua hai mươi văn tiền dầu, thêm năm đồng tiền mua loại giấy rẻ nhất, nàng rốt cuộc không dám dốc hết tiền ra.
Từ Tú mua là đường mạch nha, loại đường này tương đối rẻ. Đường mía là đường tinh luyện, bán theo lạng, họ không mua nổi.
Đường mạch nha vị ngọt nhạt hơn đường mía, nhưng với người dân bình thường thì đã đủ ngọt rồi.
"Không được không được, muội cứ ở nhà, ta đi bán." Bỏng ngô làm xong, vừa nghe Ôn Trọng Hạ muốn cùng đi bán, Từ Tú liền lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu cô trước kia dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, khuê nữ kinh thành, chuyện ra ngoài buôn bán, truyền ra ngoài e chừng khó nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro