Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Chương 5

2024-12-21 14:28:24

"Tẩu tử, đến nước này rồi còn giữ thể diện làm gì, sống sót mới là chuyện quan trọng." Ôn Trọng Hạ nói, "Hơn nữa, tẩu đi được, sao muội lại không được?"

"Muội và ta khác nhau."

"Đều là nữ nhi, một đôi mắt hai bàn tay, khác nhau chỗ nào?"

"Muội chưa xuất giá, như vậy sau này khó tìm được nhà tốt."

Nói đến chuyện này, nàng nhớ tới hôn ước trước kia của tiểu cô. Tam công tử nhà Thượng thư Lễ Bộ ba lần bốn lượt nhờ bà mối đến cửa cầu thân, cha chồng nghĩ cùng nha môn làm việc nhiều năm, coi như biết gốc biết ngọn, bèn đồng ý hôn sự.

Nhưng Ôn gia gặp chuyện, người ta vội vàng phủi sạch quan hệ nhất, hóa ra trong tối ngoài sáng vốn không cùng chung chí hướng.

Nếu không bị từ hôn, tiểu cô cũng không đến nỗi ngày nào cũng khóc ướt gối.

"Không tìm được thì thôi, đợi ta kiếm đủ tiền, chiêu vài chàng trai trẻ tuổi về ở rể chẳng phải tốt hơn sao." Ôn Trọng Hạ nhanh miệng, buột miệng nói ra lời nói đùa thường ngày giữa chị em kiếp trước.

Ở rể?

Còn vài người?

Từ Tú lần đầu nghe được lời nói kinh thế hãi tục như vậy, tròng mắt hận không thể lồi ra.

Ôn Trọng Hạ biết mình lỡ lời, vội vàng an ủi tẩu tử người thời xưa này, khoác vai nàng: "Muội nói đùa thôi, tẩu đừng nghĩ nhiều, tự tay kiếm tiền không có gì đáng xấu hổ."

"Không có tiền sống cũng không nổi, còn nói gì đến chuyện lấy chồng, đúng không?"

Từ Tú nhất thời cứng họng.

Từ Tú nói không lại tiểu cô, hơn nữa bỏng ngô là nàng làm, chủ ý cũng là nàng nghĩ ra, không cho nàng đi, nàng cũng sợ mình làm hỏng việc buôn bán, cuối cùng chỉ đành gật đầu.

Đến giờ ngọ, khí trời cuối cùng cũng ấm hơn nhiều, Từ Tú lấy chiếc áo choàng ngắn duy nhất trong nhà khoác lên người Ôn Trọng Hạ.

Nàng giúp Ôn Trọng Hạ thắt chặt dây áo trước ngực, vuốt phẳng nếp nhăn, dặn dò: "Muội mới khỏi bệnh, ra ngoài phải mặc nhiều thêm chút, đừng để ngã bệnh nữa."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy ngày Ôn Trọng Hạ sốt cao không dứt, Từ Tú lo lắng đến nỗi nổi đầy mụn nước ở khóe miệng.

Người ta nói chị dâu như mẹ, nếu tiểu cô thật sự có mệnh hệ gì, ngày sau nàng còn mặt mũi nào mà gặp cha chồng và phu quân?

Ôn Trọng Hạ kiếp trước tình thân bạc bẽo, giờ phút này đối diện với sự quan tâm tỉ mỉ của tẩu tử, trong lòng ấm áp, nói: "Tẩu tử yên tâm, muội đã khỏe hẳn rồi, trước kia là tẩu chăm sóc muội, sau này muội sẽ cùng tẩu gánh vác."

"Đông nhi cũng giúp tẩu tử gánh vác." Ôn Mạnh Đông chen vào giữa hai người lớn, đôi mắt sáng long lanh, đầy vẻ ngây thơ.

Ôn Trọng Hạ và Từ Tú nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.

Sửa soạn xong xuôi, ba người thẳng tiến đến phố Mã Đạo gần nhất.

Phố Mã Đạo vốn có nhiều hàng xe la, xe ngựa cho bá tánh thuê mướn, nay đã phát triển thành phố buôn bán, hai bên đường cửa hàng san sát.

Quán trà, tửu lâu, quán cơm nhỏ,

Tiệm phấn son, hương liệu, cửa hàng tơ lụa,

Hiệu thuốc, cửa hàng sách, cửa hàng tạp hóa,

Kẻ trước người sau, san sát nhau, cái gì cũng có.

Ngoài ra còn có đủ loại hàng quán nhỏ bày bán dọc đường, người người chen chúc, vô cùng náo nhiệt.

Trên phố đã có không ít người, tiểu nhị đứng trước cửa mời khách, phu xe kéo hàng, người bán rong, khách mua hàng…

Kinh thành, dù xưa hay nay quả thật đều nhộn nhịp hối hả như nhau.

Ôn Trọng Hạ hiện tại không mở cửa hàng, cũng không dựng lạp chiếm chỗ, nàng xách theo túi vải trắng lớn, chỉ cần tìm một chỗ trống là có thể bày bán.

Đi một lát, nàng chọn được một vị trí, xung quanh có vài hàng quán nhỏ, nhưng đều không phải bán đồ ăn. Những người bán hàng hai bên liếc nhìn họ một cái, không nói gì.

Tuy tuyết trên đường đã được nha dịch Ty Đường phố quét dọn, nhưng vẫn còn ẩm ướt xám xịt, may mà Ôn Trọng Hạ đã nghĩ tới trước, bảo Ôn Mạnh Đông mang theo một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Túi vải đặt trên ghế, không chạm đất, sẽ không bị thấm nước làm bẩn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là người làm trong ngành thực phẩm, việc chú trọng sạch sẽ vệ sinh đã khắc cốt ghi tâm.

Từ Tú xách giỏ tre đựng giấy, các khớp ngón tay nắm quai giỏ siết chặt đến trắng bệch.

Nàng rất hồi hộp.

Nàng là một phụ nữ nội trợ, trước đây chỉ cần quán xuyến việc nhà. Việc giặt giũ quần áo cũng là bất đắc dĩ mới nhờ bà hàng xóm giới thiệu, quần áo mang về nhà giặt là được.

Giờ phút này đứng bên đường buôn bán trước mặt mọi người, là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời nàng. Sự phấn khởi khi ở nhà, đến lúc này đều hóa thành lo lắng bất an.

Lỡ như không kiếm được tiền, tiền thuê nhà biết làm sao?

Nên rao hàng thế nào, khách hỏi thì phải nói gì?

Đang lúc nàng suy nghĩ miên man, Ôn Trọng Hạ vỗ tay, cất giọng trong trẻo bất ngờ hô lên.

"Bỏng ngô, bỏng ngô ngọt giòn tan, độc nhất vô nhị kinh thành!"

"Đi qua đường lại đừng bỏ lỡ, món ăn vặt thiết yếu cho gia đình và du lịch, độc nhất vô nhị kinh thành!"

Quảng cáo nhấn mạnh "độc nhất vô nhị", chính là muốn thu hút sự chú ý.

Từ Tú ngây người, những câu rao hàng trôi chảy này tiểu cô nghĩ ra từ khi nào? Nàng cũng là lần đầu buôn bán, sao lại không hề sợ hãi?

"Bỏng ngô ngon tuyệt, độc nhất vô nhị kinh thành!" Ôn Mạnh Đông cũng hùa theo, mặc kệ giọng nói trẻ con của mình người khác có nghe thấy hay không.

Từ Tú rất xấu hổ, nàng vậy mà còn không bằng một đứa trẻ.

Hít một hơi thật sâu, nàng bước lên phía trước, lấy hết can đảm hô lên.

Rao được hai lần, dường như cũng không còn căng thẳng nữa.

Ôn Trọng Hạ nhìn thấy, mỉm cười hài lòng, tuy giọng tẩu tử nhỏ nhẹ, nhưng có thể mở miệng đã là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Số ký tự: 0