Chiến thắng sau hạnh phúc
Cắt Tử Căn
2024-07-21 13:42:42
Đám cưới kì lạ của nhà Cunningham và nhà Wilson nhanh chóng trở thành chủ đề được bàn tán xôn xao nhất thành phố. Khi dân tình không được chứng kiến tận mắt, lời ra tiếng vào bị những đối thủ tiềm năng của hắn biến tướng thành những điều hoàn toàn khác.
Trên mặt báo, ai ai cũng nói giữa anh và Louisa phát sinh chuyện ông ăn chả bà ăn nem. Một chủ đề khác còn nổi hơn đấy chính là danh tính thật của Jeremiah. Đang là con của Robert Cunningham, giờ điềm nhiên biến thành cháu. Người có ý đồ xấu ra sức mà thả thông tin rằng ngay cả chuyện con cái cũng mập mờ, nhà Cunningham không biết còn dám làm bao nhiêu chuyện xấu nữa.
* * *
Robert Jensen ở trong tù đọc được những điều này thì mừng thầm. Ông anh trai quý hóa mà ba đã nâng như nâng trứng kia cuối cùng cũng phá tan cái nhà đó.
Vậy nhưng, ánh mắt anh ta cũng đông cứng, cô đơn. Lúc nhỏ, anh ta từng nghĩ dù không có danh phận nhưng ba rất yêu chiều mẹ và mình. Thế nhưng, ông chỉ dạy anh ta nghe lời để rồi đến lớn dùng làm con cờ đi dọn dẹp thế cuộc cho Henry Cunningham thôi. Đối với Sheila Jensen, ông lại càng khác. Dù cũng có lúc thỏa mãn ham muốn này kia với bà nhưng khi Robert Jensen hỏi thẳng ba mình về chuyện đuổi hai mẹ con đi, anh ta nhận được câu trả lời tàn khốc:
- Thế lực của gia đình Veronica quá mạnh. Ta nuôi người bên ngoài cũng chỉ để kiềm chế điều đó. Sheila ngoan ngoãn nghe lời thì giữ nhưng đến lúc Henry ra tay thì đều cả hai mẹ con cậu đều thành tải nặng rồi. – Ông cười cười răn đe Robert. – Cơ mà ta cũng rất mừng vì giữ hai người đến lúc đó. Không thì làm sao ta thấy được tiềm năng đời tiếp theo của nhà Cunningham.
Robert Jensen đã nắm bàn tay mình đến trắng toát. Tàn khốc làm sao. Ngay cả, Henry cũng không biết ba mình diễn kịch giỏi đến vậy. Hắn tưởng rằng đuổi mẹ con Sheila đi đã là giỏi rồi. Cơ mà, tình cảm của Robert Cunningham chưa bao giờ thành thực. Ông ta nuôi họ còn không bằng mèo chó trong nhà. Lúc đó, Veronica gần điên rồi nên giá trị lợi dụng không còn nhiều nữa. Ấy vậy mà, hắn lại phải dùng cả kịch bản ghi hình phạm pháp để cho họ không còn chỗ dung thân.
Robert Cunningham sau chuyện của Henry thời phổ thông thì quẳng tiền cho hai mẹ con như quẳng mấy cục xương. Jensen thì ra sức học, ra sức làm việc để chứng minh với ba rằng mình có thể sánh bằng Henry. Thế nhưng, mãi mãi cũng không bằng. Robert hận. Vậy nên bây giờ sự tình bung bét ra như thế, anh ta lặng lẽ cười vào mặt người đàn ông đã tai biến liệt toàn thân kia:
- Ba thấy thế nào? Ba giành hết tài nguyên cho một đứa con. Giờ anh ta chính trị cũng không cần. Nếu giành nó cho tôi thì có khác?
Robert Jensen nhìn lên bầu trời ngoài sân nhà tù. Cũng muộn màng rồi. Anh ta làm chó cho chính ba ruột mình trong một khoảng thời gian dài. Sau khi phát hiện ra ông không hề có ý hỗ trợ, Jensen mới lao vào những quỹ phi pháp kia để tìm đường lên trong chính trị. Kết cục cũng đã như thế này. Cơ mà anh ta không cam. Dù ở trong này việc Robert làm được sẽ ít nhưng gia đình Cunningham đang bị dính tin đồn như thế, thêm một lời đồn nhảm chắc cũng sẽ không sao.
Sáng hôm sau, mặt báo lại được bơm thêm "kiến thức" mới khiến Giám đốc tranh cử của hắn ngã ngửa. Ai đó nói vì chuyện của Jeremiah, Henry Cunningham đã đầu độc cho cha mình đổ bệnh.
Cơ mà trước tất cả những cơn bão truyền thông, hắn và Louisa Wilson vẫn im lặng như tờ. Hai người đang mải bận rộn với hạnh phúc riêng của mình thì rảnh đâu mà lo chuyện của người ngoài được.
* * *
Majorie nhảy vào đám cưới với tân hôn xong nhưng chưa nghĩ hết chuyện chuyển nhà. Nàng vẫn không thích ngôi biệt phủ quá rộng lớn kia nhưng khi Henry đề cập rằng nếu hắn chuyển thì Veronica sẽ phải ở đây một mình. Nàng đã không chăm sóc được mẹ mình rồi nên không muốn hắn như thế. Kết quả, hai mẹ con nàng khăn gói quả mướp chuyển sang ở cùng Henry và Jeremiah.
Người buồn nhất chắc chắn là Bryan Martin rồi. Anh làu nhàu với nàng:
- Anh lần đầu mua được nhà cho "vợ" mà không bao lâu em đã thành vợ người ta, đòi bán nhà. Giờ đến thăm con, anh cũng phải xin phép nữa?
- Thì ai bảo hôm trước anh đứng lên phản đối đám cưới giúp em làm chi? – Nàng trêu anh ấy.
Henry vui vẻ tiến đến, ôm lấy vai Majorie rồi nói với Bryan:
- Anh muốn đến lúc nào cũng được. Tôi đã nói với quản gia bố trí phòng cho anh ở ngay cạnh Alexandria, không có bất tiện đâu.
Bryan Martin nghiêng đầu nhìn con gái đang chơi rất vui vẻ với Jeremiah và chú chó săn vàng của mình ở đàng xa thì ôn tồn:
- Cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi là được.
Anh tiến đến, đùa nghịch thêm một lúc với hai đứa trẻ. Nàng tựa đầu vào ngực hắn ngắm những cảnh tượng ngọt đến tim trong nắng chiều. Như thế này thật tốt.
* * *
Cơ mà, ra ngoài đường, những tin đồn chạm đến rất nhiều mặt đời sống. Lý lịch của nàng, Alexandria và Pierre Kronenbourg với người không đến dự đám cưới vẫn còn là bí ẩn nên không sao. Cơ mà, Jeremiah đến lớp bị bị bạn bè xì xào. Bây giờ, thằng bé có cả ba cả mẹ nên tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nó chẳng mấy quan tâm, ai nói đến việc không có nguồn gốc, đơn giản đáp:
- Đâu.. có xét nghiệm DNA đàng hoàng nhé.
Lucas vẫn chơi với nó như bình thường, vui vẻ:
- Ít ra cậu là còn có ba mẹ. Ngày xưa tớ có ba còn không gọi được thành ba nữa cơ.
Cậu bạn này của Jeremiah đã không mang họ Vaughn nữa. Từ khi Travis Vaughn bị bắt, lớp cũng xì xào bàn thán về Lucas, nhưng mấy ngày vừa rồi, giấy tờ xong xuôi, cậu bé đổi sang họ Wilson. Con của cô Hiệu trưởng thì còn ai dám nói gì đây?
- Còn người ba mới của cậu thế nào? – Jeremiah tiện miệng hỏi về Pierre Kronenbourg.
- Cũng được. – Nét mặt Lucas sáng lên rõ rệt. – Mỗi tội Pierre nói hơi lơ lớ và hơi nhiều thôi.
Hai đứa trẻ phá lên cười với nhau. Alexandria vẫn hơi buồn vì Lizzy Lawson theo gia đình chuyển mất trong chương trình bảo vệ nhân chứng. Thế nhưng, cô bé chẳng chịu bão từ "công chúng" như Jeremiah nên vẫn hồn nhiên đối với bạn bè. Không rõ ai đó nói xấu "anh trai" hiện tại nhưng con bé đứng đó hùng hồn:
- Cậu.. cả cậu nữa.. – Alexandria hếch cái mũi xinh của nó chỉ mạt từng người. – Tẹo nữa tập chữa cháy toàn trường, các cậu thử đứng ra trước toàn thể học sinh nói: "Tôi yêu ba mẹ tôi" xem.
- Sao bọn tớ phải làm thế? – Các bạn cãi lại.
- Jeremiah dám đứng lên giữa hàng trăm người lớn lạ lẫm để nói yêu thương với những người gần gũi nhất. – Con bé lôi giọng thảo mai của nó ra. – Tớ mới chỉ kêu các cậu ra trước mặt đám trẻ con thôi, xem các cậu có dám làm không?
- Có gì mà không dám. – Mấy người bạn cứng họng
- Được. – Alexandria nghiêm nghị. – Vậy thì cứ làm thử. Làm không được thì đừng có ai nói đến những chuyện mình không dám làm nữa nhé.
Mấy đứa trẻ ngoắc tay giao kèo. Quả nhiên, trong giờ tập sơ tán phòng cháy, có mấy đứa bé chạy cố tình chạy lên để phát biểu nhưng thẹn quá quay xuống. Mấy cô nhóc, cậu nhóc lên được thì cũng lí nhí. Giáo viên ai cũng thấy kì lạ nhưng học sinh lớp Alexandria và Jeremiah thì được mấy trận cười vui vẻ. Giao kèo xong, con bé lôi một đoạn ghi hình thằng bé gọi "ba" ra cho cả lớp xem khiến Jeremiah đỏ mặt muốn giật, nhưng ai đó thì thầm bên tai thằng bé:
- Cậu thực sự là dũng cảm.
Trẻ con chơi với nhau, tiếng lành cũng đồn khắp trong trường. Chẳng mấy chốc, Jeremiah Cunningham còn nổi bật hơn trước. Khi lái xe đưa hai đứa trẻ đi học về, thằng bé hỏi Alexandria:
- Em làm sao nghĩ ra chuyện thách thức còn cả đoạn ghi hình đó nữa.
Cô bé hơi sáp lại, lí nhí:
- Thách thức là em nóng tính nói. – Nó chìa cho Jeremiah xem điện thoại. – Xong rồi em hỏi mẹ cách chữa cháy đấy.
Thằng bé đọc tin nhắn của mẹ mình với Alexandria:
- Con đã làm thì làm cho tới. Còn phải cho đám trẻ thấy Jeremiah của mẹ dũng mãnh thế nào chứ.
Đoạn ghi hình cũng là Majorie gửi. Trẻ con cũng có chính trị của trẻ con. Thằng bé rất tự hào vì mẹ quan tâm mình, bỗng dưng hôn chụt một cái lên má Alexandria, làm mặt cô bé đỏ rần.
Louisa đón Lucas về nhà thì cũng được nghe chuyện trên lớp. Cô ấy thấy cách làm này của mấy đứa nhỏ rất đáng yêu. Cơ mà, cái chạm tinh tế đến vậy thì không phải của trẻ con, càng không phải của Henry Cunningham. Hắn sẽ suốt ngày dùng đến tiền và quan hệ. Louisa đoán ra, một ngôi nhà có bàn tay phụ nữ có khác. Majorie đang bảo vệ các con mình.
* * *
Thực ra, Louisa cũng không hẳn là không có chuyện sau đám cưới. Phụ huynh Westminster đang lên tiếng đòi đổi hiệu trưởng vì những lời đồn liên quan đến tư cách đạo đức của cô ấy. Đương nhiên, Pierre Kronenbourg đã đến đây thì cô ấy cũng nói chuyện với ba mẹ rồi. Chỉ vài tháng nữa, Louisa sẽ mang cả chồng và con trai nuôi đi ngắm nhìn và hoạt động cho thế giới. Thế nhưng, cô ấy cũng muốn kết thúc chức vụ Hiệu trưởng của mình một cách tốt đẹp. Vậy nên đợi thêm một chút nữa, chắc phải cùng vợ chồng Henry bàn kế để ra.
Veronica dẹp loạn trong đám cưới cuối cùng lại trở thành người vô tư nhất trước những chuyện này. Bà kéo con dâu đi đánh golf cùng, bị người ta nói ra nói vào cũng chẳng mấy quan tâm. Veronica thủng thẳng mà rằng:
- Có những người cuộc đời vô vị nên chỉ được đi nói chuyện nhà người khác. Còn chẳng có ai thèm nói chuyện về cuộc đời hay gia đình họ cả.
Bà ngoài mặt là nói với nàng, nhưng âm thanh lớn kia để cho cả phòng nghe thấy. Majorie bật cười rạng rỡ. Đôi lúc, nàng không biết cái tính thẳng đuột không quan tâm đến người ta nghĩ gì của Jeremiah là di truyền từ Veronica hay là nàng nữa.
* * *
Cuộc sống thanh bình đương nhiên vẫn không thể thiếu sự xuất hiện của Robert Cunningham. Thế nhưng, điều kì lạ là khi chẳng một ai muốn chăm sóc thì Majorie bón cho ông ăn. Henry thấy vậy cũng vô thức nắm rất chặt tay mình. Ngay cả người đàn ông quyền lực đã liệt toàn thân kia cũng nhìn nàng kinh hãi. Theo lý, ông ta hại đến mẹ nàng, con nàng, và toàn bộ cuộc sống bình yên trước đây. Majorie hẳn phải là người hận ông ta nhất.
Vậy nên, ban đầu, mỗi miếng ăn nàng bón mà ông ta nuốt xuống đều dường như cực hình. Liệu nàng có bỏ độc vào đó? Liệu giờ Robert không nói được, nàng có cho thứ gì khiến ông ta sống không bằng chết không? Thế nhưng, qua một tuần, Majorie không chỉ cho ăn mà còn tìm người tập viết cho Robert. Thậm chí, nàng còn bắt Alexandria và Jeremiah chào ông mỗi buổi sáng nữa. Dần dần, người làm đều thấy không khí trong nhà dễ chịu hẳn lên.
Vậy nên, Henry vẫn chẳng dám hỏi nàng. Robert Cunningham cuối cùng cũng gõ lên bảng chữ trong một lần được nàng cho ăn:
- Hận?
- Tôi chưa bao giờ hết hận ông. – Không có con cái ở quanh, nàng rất thẳng thắn.
- Chất độc? – Ông ta lại gõ.
- Tôi đang có gia đình hạnh phúc thì việc gì phá hoại nó bằng việc đầu độc ông. – Nụ cười của nàng càng tươi tắn.
Robert gõ gõ xuống dài hơn:
- Tại sao tử tế?
Nàng hít một hơi dài, bón cho ông thêm thìa nữa. Đôi mắt Robert dù đã dịu đi hơi trừng trừng về phía nàng:
- Cũng không hẳn là tử tế. – Majorie lấy thìa quấy bột trong bát, rồi nhìn ông bình thản. – Cách ông nhìn tôi ngay lúc này cũng mang tới một sự dễ chịu nhất định. Trước đây, cuộc sống của tôi, của mẹ, của Jeremiah, thậm chí của Henry và Veronica nữa đều bị ông côi như một đàn kiến, muốn làm gì thì làm, muốn sinh sát sao cũng được. Cơ mà giờ ông cũng chỉ ngồi đây, sinh sát trong tay người khác. Ông biết rõ việc ông làm nên mỗi lần tôi xúc cho ông, trong mắt sẽ đều là sợ hãi. Nếu đã như vậy thì việc gì tôi còn phải chấp nhặt.
Nàng nhìn sâu vào trong tròng mắt đỏ rần lên của ông ta. Thì ra Majorie hoàn toàn không phải loại người tự cho rằng mình vĩ đại mà tha thứ cho tất cả. Robert Cunningham gồng lên với nàng một lúc rồi thở ra thành từng đợt khó khăn. Ông bị nàng ép ăn thêm một miếng rồi lại gõ:
- Xúc phạm.
Nàng nhíu mày. Robert có lẽ đang muốn hỏi nàng ở đây chỉ để xúc phạm ông sao.
- Cũng không hẳn là để xúc phạm. – Majorie từ tốn. – Căn nhà này trước kia có những bí mật và cách hành xử gì tôi cũng không cần biết nhưng giờ nó là nhà tôi. Ông có thể rất khinh bỉ người mẹ điên của tôi. – Nàng lau thức ăn trên mép Robert. – Nhưng bà chính là người dạy tôi nhà có nếp. Nếu như những đứa trẻ không được nhìn thấy tôi và Henry tôn trọng bề trên của mình thì bản thân chúng cũng thấy khó xử, khó hiểu, lớn lên rồi, càng không biết phải dùng tiêu chuẩn gì để đối phó với đời. Hơn nữa..
Ánh mắt Majorie rời khỏi người ông ta, nhìn ra sân vườn đầy nắng, chứa đựng nhưng yêu thương không nói thành lời.
- Gì? – Robert gõ.
Lúc này, nàng đột nhiên nhìn Robert dịu dàng hơn. Dường như nhờ tình yêu với Henry, nàng mới có sức mạnh để làm vậy:
- Henry là con trai ông. Anh ấy muốn hận nhưng thực tình không làm được. Anh ấy chỉ là muốn yêu thương ông như những đứa con bình thường. – Sau mắt Majorie đọng nước. Dường như ông ta cũng thoáng rung lên. – Mỗi lần tôi cho ông ăn, anh ấy đều nắm tay rất chặt, không phải là vì hận ông, mà là vì lo tôi thực sự sẽ làm gì đó.
Henry ở ngoài cửa, nãy giờ cũng đã nghe hết những lời của Majorie. Một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt. Hắn không nói nàng vẫn có thể biết những chuyện này? Phía trong phòng, thanh âm kiên nhẫn của nàng vẫn vang lên:
- Tôi biết là dù mình có thực sự làm gì ông, anh ấy yêu tôi đủ để nhắm mắt bỏ qua hết. Thế nhưng, không một đứa con nào thực sự hận ba mẹ mình cả. Nếu như chuyện gì xảy ra với ông, Henry sẽ tự hận chính bản thân mình. Mà tôi không muốn anh ấy phải chịu đựng vì mình thêm nữa.
Những lời này của nàng không chỉ đi thẳng vào lòng hắn mà còn in đậm một sự tiếc thương trong đáy mắt của Robert Cunningham. Ông ta cả đời toan tính vì chính trị. Có lẽ ông ta cũng đã yêu con nhưng lại chỉ nhất mực hướng hắn chạy theo ý mình vì nghĩ đó là con đường duy nhất để có một sự nghiệp rực rỡ. Cơ mà, cái hắn cần là yêu thương thì Robert đánh mất lâu rồi. Nhìn ra đình đề huề hạnh phúc mỗi buổi sáng còn bản thân chỉ bất lực ngồi đây. Có lẽ đây chính là quả báo lớn nhất trong cuộc đời Robert. Majorie cơ bản chẳng cần làm gì cả.
* * *
Nàng cho ba chồng ăn xong thì về phòng của hai người. Hắn ngồi ở bàn đọc tin tức một lúc lâu. Nàng tiến đến ngồi hẳn vào trong lòng, hỏi:
- Hôm nay, có tin đồn gì mới sao?
Henry vẫn còn cảm động về chuyện mình nghe được lúc nãy, không trả lời ngay mà chỉ kéo vợ vào sát hơn. Mặt áp mặt, mũi trên mũi. Hai người nhắm mắt, thở ra đều đều:
- Cảm ơn em. – Hắn xoa xoa lên tay vợ.
Majorie nhướn mày, nhận ra viền mắt hơi đỏ của hắn:
- Lại chuyện gì nữa đây?
Hắn không giải thích, chỉ muốn ôm vợ mình lâu hơn một chút, gương mặt làm nũng:
- Chúng ta sinh thêm em bé nữa đi
Nàng nhớ đến đêm tân hôn của hai người, mặt bất giác đỏ lên gay gắt. Rõ ràng trước đây là Majorie dạy hắn nhưng giờ chỉ toàn Henry chiếm dụng nàng thôi. Mười hai năm xa cách, có những thứ hắn tiến bộ dường như hơi nhiều một chút.
Majorie định đánh bài chuồn thì bị hắn kéo vào hôn say đắm. Thôi thì gác chuyện ở ngoài kia thêm một chút cũng chẳng sao. Họ đi làm chuyện vui thú của nhân sinh trước. Không được ở bên nhau cả mười hai năm rồi, chuyện gì khác cũng đều có thể đợi.
* * *
Mấy ngày sau, Giám đốc Tranh cử của hắn cuối cùng cũng tìm đến nhà hỏi cách giải quyết từng tin đồn một. Đầu tiên chuyện Robert Jensen rò rỉ cho các báo hắn đầu độc ba ruột mình, nàng tra ra bằng chứng từ khá sớm. Thuốc đúng là được lấy từ một bệnh viện ở Boston nhưng không phải Henry làm mà chính là đứa con hoang của ba hắn.
Majorie một mình đề nghị gặp Robert Jensen trong trại giam. Nàng chỉ nói mình là con gái người phụ nữ đi lạc trại tị nạn và đã bị một người đâm xe bỏ trốn. Anh ta nghe quản giáo nói đến đây thì mặt cứng mặt bàng hoàng. Những chuyện còn xấu hơn vẫn còn đang tìm đến.
Majorie nhờ quan hệ mà được đi cùng Jacob Bowers vào gặp phạm nhân ở một phòng không có máy quay, ghi âm, quản giáo, hay cảnh sát xung quanh. Jacob đương nhiên có ngồi cách một quãng để phòng trừ nhưng vẫn không khỏi thán phục khi cô gái nhỏ bé ấy ngồi rất tự tin trước một người đàn ông to lớn, có thể bóp chết nàng
Người đàn ông này còn không dám nhìn thẳng Majorie. Nàng ngồi im một lúc lâu như thể quan sát anh ta rồi thảnh nhiên đẩy tới một mảnh giấy. Đó chính là bản vẽ chiếc xe Robert Jensen từng sở hữu và lái đến Clemson nhiều năm trước. Giọng nàng vô cùng bình tĩnh:
- Con người thời đại này đi đâu cũng sẽ để lại dấu vết. Chuyện anh làm hại tôi, có thể tôi không tìm được chính xác. Nhưng dấu vết khoản thanh toán từ Robert Cunningham, qua tay David Tokar đến anh tôi hoàn toàn tìm được. Tôi cũng dựa vào lý lịch làm việc của anh và hành trình từ trại tị nạn đến chỗ mẹ tôi bị đâm để tìm ra tất cả những máy quay an ninh ghi lại lịch sử. Thậm chí có cả máy quay ở ngân hàng ghi nhận anh rút đúng khoản tiền từ tay David Tokar nữa.
- Vậy sao cô không mang tới cảnh sát? – Robert cúi gằm mặt, thực sự hối hận về lần giết người đầu tiên ấy.
Anh ta dù sao cũng đâu có thù oán gì với Majorie và mẹ nàng, sụt sùi dưới mũi. Nàng lại bình bình tiếp tục:
- Tôi cừ từ thông tin bảo hiểm gần đây tra được nơi làm giả loại thuốc gây tai biến, và cách hạ độc của anh đối với ba chồng tôi tại văn phòng công tố rồi.
- Ba chồng? – Anh ta trợn tròn mắt. – Sau bao chuyện như thế.. vậy mà cô vẫn bước chân vào cửa nhà Cunningham sao?
Nàng mỉm cười nhàn nhạt:
- Quả nhiên, anh đều biết tất cả mọi chuyện. Phải. Tôi chính là người đến phá đám cưới của Henry. Tôi đã yêu anh ấy cả một đời. Giờ tôi hạnh phúc bên người mình yêu, anh có gì ngạc nhiên chứ?
Robert Jensen có thể hận Henry Cunningham nhưng đứng trước nàng thì anh ta hoàn toàn hổ thẹn. Anh ta chính là người đi cùng khi luật sư để dồn ép kiện công ty nàng làm việc ở Clemson. Hồ sơ của mẹ Majorie gặp vấn đề cũng do chính tay anh ta sửa rồi đưa cho công tố. Anh ta giết chết mẹ nàng và còn suýt giết luôn cả nàng nữa. Lúc đó, những thủ đoạn mà Henry dùng để ép nàng, Robert Jensen đều chứng kiến. Ba của bọn đã tàn nhẫn đến độ cho dù nàng sảy thai và rời đi cũng muốn anh ta bám theo để diệt trừ tận gốc. Khi đó nếu không phải Henry kín tiếng đến mức không ai tìm ra được thì có lẽ Robert Jensen đã bị ép phải giết nàng rồi:
- Cô muốn tôi làm gì đây chứ? – Mắt anh ta ngập nước, nhìn cô gái vẫn điềm tĩnh trước mặt mình.
Nàng tựa ra sau ghế, nói bằng giọng cảm thông
- Tôi hiểu được tại sao anh muốn đầu độc Robert Cunningham. Chỉ cần anh đầu thú chuyện đó, tôi sẽ không mang chuyện của mẹ tôi ra nữa
- Cô không phải có bằng chứng để cảnh sát tự nghi vấn rồi điều tra tôi rồi sao? – Anh ta cười khổ nói.
- Tôi có. – Majorie rất bình tĩnh. – Tôi nghĩ mình cũng điều tra thêm được. – Nàng dừng một lúc lâu. – Nhưng nếu để tôi làm thế, tôi sẽ dồn hết các vụ án bắt anh cả đời này cũng không thể thoát kiếp tội tù.
- Cô cũng đâu phải là thương hại tôi. – Robert Jensen nhếch mép rồi thở dài. – Henry Cunningham cuối cùng cũng thật may mắn. Cô là muốn tôi tự nói bởi vì dù anh ta có đưa những bằng chứng này ra tòa, đối thủ cũng vẫn có cớ nói là anh ta ép uổng để tránh lời đồn thôi. Nhưng cô thực sự không muốn trả thù cho mẹ mình chỉ để giúp anh ta sao?
- Trả thù cho mẹ? – Nàng thở dài nhìn người đàn ông to lớn trước mặt. – Tôi muốn chứ, nhưng anh có biết câu bà thường hay nói nhất với tôi ngay cả khi bà điên loạn là gì không?
- Là gì? – Anh ta theo quán tính hỏi.
- Mẹ chỉ mong con bình an.
Robert Jensen lúc này mới nhìn thẳng mắt nàng mà để nước mắt lăn. Sheila cũng từng mong vậy cho anh ta. Bất cứ người mẹ nào cũng vậy. Nàng chọn không trả thù vì nàng có cái để bảo vệ. Anh ta nợ nàng quá nhiều nên cũng chỉ có cách này để bù đắp thôi.
Jacob quả thực bất ngờ trước thủ đoạn của Majorie. Nàng để Robert Jensen cảm thông trước rồi dùng chứng cứ đe dọa. Nếu chỉ đơn giản là đầu độc Robert Cunningham, anh ta cũng chỉ bị nhiều lắm là thêm chín năm tù giam vì dù sao ba của Henry vẫn còn sống. Thế nhưng, nếu Majorie đưa ra vụ án đâm người bỏ trốn kia, cộng dồn tất cả các tội lại, anh ta chỉ có nước trung thân. Đến cuối cùng vẫn là một đề nghị có hời nên Robert Jensen đành chấp nhận.
Trước khi rời đi, Majorie quay đầu nói:
- Tôi cũng có một người ba tệ hại, bỏ mẹ con tôi theo một người phụ nữ ở ngoài khi tôi mới lên bảy. Nếu anh nói hết những ủy khuất mà anh và mẹ từng chịu, chắc cũng sẽ không sao đâu
Robert kinh ngạc trước ánh mắt quan tâm thật lòng của nàng. Một cô gái trải qua bao đau khổ vẫn còn sức sống và sự thứ tha nhiều đến vậy. Còn anh ta lại chỉ biết ôm hận cả một đời.
Khi ra về, Jacob Bowers hơi lo lắng hỏi nàng:
- Nếu anh ta ở phiên tòa mà nói ra chuyện Henry ép Robert Cunningham đuổi mẹ con anh ta đi thì sao? Như thế thì danh tiếng của cả Henry cả nhà Cunningham đều không còn
- Anh ta nói ra được thế thì mới hết hận Henry. – Nàng mỉm cười. – Còn danh tiếng, tôi nên bảo vệ trái tim của chồng mình trước. Những thứ còn lại, anh sẽ hiểu sớm thôi.
Mấy ngày sau, khi Robert Jensen cho lời khai ở tòa thì những người nghe đều ghét bỏ anh ta nhưng vẫn thông cảm cho tuổi thơ đầy vấp váp. Anh ta đúng là có nói đến việc Henry đuổi hai mẹ con đi nhưng cuối cùng lại kết một câu:
- Nhưng tôi cũng hiểu. Henry và tôi có một người ba cả đời chỉ vì chính trị. Tôi tuy bị ghét bỏ nhưng chưa chắc đã khổ bằng Henry. Yêu một người con gái mà người ta bị chính ba mình hại, để đến mức chia xa mười hai năm mới tìm lại được nhau và ở bên con mình. Anh ấy đuổi chúng tôi đi, cũng chỉ vì mong Robert Cunningham khi đó có thể quay đầu, có một gia đình hạnh phúc mà thôi.
Phiên tòa vừa kết thúc, dân tình tại Georgia đồn đoán về đám cưới thêm lần nữa. Henry Cunningham yêu một người con gái bị phản đối đến mười hai năm. Vậy đám cưới đó, hắn đơn giản chỉ là chọn người mình yêu thôi. James Conaway được nàng nhờ, đăng tải đoạn ghi hình khi nhiều người cùng đứng lên phản đối. Một tổng tài có máu mặt khi lên tiếng thì lượt chia sẻ công khai càng nhiều hơn. Majorie biết chuyện này sẽ làm lộ mặt nàng và con gái nhưng giờ với danh tiếng từ một người nhập cư trở thành giáo sư và có công việc kinh doanh riêng, hỗ trợ chính trị cho hắn không hẳn đã là một điều khó.
Tuy mang tiếng là cướp hôn, nhưng tuyên ngôn tình ái cảm động của hai người cùng với cặp đôi Pierre Louisa dưới phong cách quay trộm từ nhiều bên quan khách khiến cộng đồng chia sẻ đến chóng mặt. Cứ lấp liếm mập mờ nhiều khi dễ tạo cho người ta bịa chuyện nói nhiều chiều. Majorie khéo léo nhờ những bạn bè chắc chắn ủng hộ mình trong đám cưới, vạch áo cho người xem lưng trước thì công khai khá tự nhiên. Rebecca còn tìm được đoạn ghi hình ngày đó hai người cùng đua thuyền và thay bánh xe ở Harvard chia sẻ lại. Đột nhiên từ người người phản đối, giờ ai cũng bắt đầu nói:
- Một thống đốc dám sống thật và đối diện với những bê bối của gia đình mình để yêu người mình yêu thì còn gì xứng đáng hơn.
Nếu nói Louisa Wilson là ngọc nữ trong chính trị thì Jacob Bowers thấy Majorie Martin cũng có cách của riêng mình. Anh ta hỏi nàng:
- Cô định bao giờ mới làm thủ tục đổi tên chuyển sang họ Cunningham vậy? Martin hình như vẫn là họ chồng cũ phải không?
Nàng nghiêng đầu cười chân thật:
- Tôi vẫn muốn theo họ con gái mình. Ngay cả có là Henry thì điều này cũng không thay đổi được.
Anh ta hít một hơi. Đúng là Henry Cunningham. Phụ nữ trong tay đều là cực phẩm.
Louisa dựa theo bóng tình yêu của hắn và nàng rồi thuyết phục những người bạn Pháp đăng đoạn ghi hình về những chuyến tình nguyện của mình và Pierre. Chẳng mấy chốc, những lời đồn không hay xung quanh ứng viên Thống đốc Henry Cunningham và cô hiệu trưởng trường Westminster hoàn toàn biến mất. Tất cả chỉ còn nhắc đến cuộc sống muôn màu muôn vẻ, dám yêu, dám chấp nhận và luôn nhìn ra thế giới của của cả hai cặp yêu nhau thôi.
Những phụ huynh ở trường không còn ý kiến gì với Louisa Wilson nữa. Không lâu sau, cô ấy cũng tuyên bố khi tuyển được hiệu trưởng mới thì sẽ nghỉ để đi làm từ thiện cùng chồng.
Nàng gác bớt công việc, tập trung chăm con và tranh cử với chồng. Henry nói:
- Anh thật ra cũng chẳng cần phải tiếp tục chuyện chính trị đâu, cứ có em ở gần là được.
Nàng đương nhiên biết hắn nói câu này vô cùng thật. Thế nhưng, những sóng gió do Robert Cunningham ép tới tuy rất hại nhưng cũng có mặt lợi của nó. Majorie nhìn ra được "bình yên" là ước mơ của riêng nàng. Henry từ trước giờ vẫn luôn chiều nàng nên nghĩ bản thân cũng chỉ mong như thế. Có lẽ đây chính là nguyên do tại sao Robert nói với Veronica rằng nàng làm hỏng sự nghiệp của hắn.
Mười hai năm không thực sự ở bên nhưng làm việc cùng nhau khiến Majorie ngày càng hiểu ra. Hắn thực sự rất có tài, có tâm và có tiềm năng trở thành một người vĩ đại. Nếu đã như vậy, hắn giúp nàng bình yên thì nàng cũng có thể giúp hắn đạt được những trời chí nguyện của mình.
Gần ngày bầu cử, Henry cần phát biểu trước những người ủng hộ mình ở sân vận động Mercedes ngay giữa Atlanta. Louisa Wilson và Pierre Kronenbourg trước khi đi cũng đến để cổ vũ tinh thần cho hắn. Henry quay đầu nhìn nàng, con trai của bọn họ và Alexandria. Hắn mỉm cười rồi bắt đầu bài diễn văn:
Cách đây rất nhiều năm, khi tôi còn học phổ thông, tôi cũng đã nghĩ mình có rất nhiều điều không hài lòng về cuộc sống. Tôi không đói khát, không vất vả, không phải đi làm kiếm tiền, cũng được rất nhiều người do địa vị xã hội mà buộc phải tôn trọng. Thế nhưng gia đình tôi không hạnh phúc.
Tôi lớn lên trong sự bao bọc của một chính trị gia, nhưng ông không hẳn yêu mẹ tôi. Ông yêu sự mĩ miều mà bà có thể mang lại cho hình ảnh của ông khi đó. Ông càng yêu sự hỗ trợ về kinh tế mà gia đình bà có cho sự nghiệp chính trị của mình.
Tôi không thấy đó là sai nhưng cái mà một đứa trẻ như tôi khi đó học được là sống trong khuôn phép, giáo điều, học đại học, làm hoạt động từ thiện, tham gia đấu tranh cho những vấn đề dân chủ, thậm chí cả cưới vợ, thi thoảng là mặc cả và ép người theo ý mình cũng chỉ để cho mình có một hồ sơ hoàn thiện hơn.
Thế nhưng đến khi học đại học, tôi đã gặp một cô gái. Thế giới của cô ấy hoàn toàn khác tôi. Mẹ cô ấy bị điên, ai cũng chửi rủa bà không khéo nên chồng mới bỏ đi mất. Cuối cùng, bà vào trại tâm thần thì hai đứa con đều giao cho em trai chồng nuôi. Cuộc sống nghèo, cô ấy hơn ba lần bị ép bỏ học để đi làm trả tiền cho mẹ, em trai và người em họ rất ít máu mủ với mình. Sau khi vượt qua tất cả, có học bổng đại học, thạc sĩ và sự nghiệp riêng ở Mỹ rồi..
Viền mắt hắn đỏ hoe nhìn sang nàng:
.. có tất cả những thứ đó rồi nhưng cô ấy vẫn bị những người có tiền, có quyền ở trên mảnh đất tự do này chà đạp. Thế giới của cô ấy, nếu nói khác tôi ở điều gì nhất thì có lẽ ở trong thế giới đó, đôi khi những thành tích sự phấn đấu của một cá nhân, cho dù có lớn đến đâu thì vẫn không bằng sự soi mói về hoàn cảnh xuất thân của họ.
Tôi đã lớn lên trong một thế giới tưởng chừng như khi anh giỏi, anh có quyền, chỉ cần phấn đấu là sẽ đạt được. Nhưng thế giới đó cũng chỉ có thật khi bạn được sinh ra ở trong một gia đình trung lưu thượng tầng trở lên. Với đa số những người còn lại, họ đều phải cố hơn rất nhiều điều hàng ngày được công nhận.
Hãy cứ nói như người em trai ngoài giá thú của tôi đi. Cách đây vài hôm, tôi và Robert cuối cùng cũng có thế ngồi xuống không hận không buồn mà kể những mẩu truyện từ phía mình. Tôi sinh ra, mọi người đã định sẵn là chỉ cần không đi lệch ray thì sẽ đến đâu đó. Cậu ấy khi bị chính tối ép đuổi đi khỏi nhà thì đã sống hơn một tháng rất rét và ngày chỉ ăn một bữa ở Wisconsin. Vậy mà từ đó, cậu ấy vẫn có học bổng toàn phần ở UC Berkerly và ít nhất trước khi hận mà gây ra sai lầm, cũng từng là một người rất có thành quả.
Tôi vốn rất dằn vặt khi phải đuổi một người có chung dòng máu với mình đi. Chúa biết. Tôi vì mẹ mình mà không cầm được, làm điều bản thân đã làm. Nhưng chúa cũng biết mỗi khi tôi nắm được thông tin về em trai mình khi đó, tôi cũng hoàn toàn mất ngủ.
Giờ nhìn lại, anh em tôi có lẽ đã không thể kể cho nhau những điều này nếu không có một người rất quan trọng..
Hắn lại ngắm nàng trong tiếng vỗ tay và huýt sáo của những người xung quanh:
Vợ tôi.. Cô gái đã không chỉ thay đổi nhân sinh quan của tôi mà còn khuyến khích em trai tôi Robert Jensen nói ra tất cả sự thật. Và khi chúng tôi biết tất cả những mối hận của mình đều có nguồn cơn từ sự giả dối trong chính trị, chúng tôi có thể bắt đầu tha thứ cho nhau..
Cô gái đã thay đổi nhân sinh quan của tôi nhiều đến thế nhưng tôi cũng suýt nữa dẫm theo bước chân của ba mình. Cưới một người con gái hoàn hảo cho sự nghiệp chính trị..
Hắn nhìn sang phía Louisa. Cô ấy vẫy tay trong sự cuồng nhiệu của đám đông
.. thế nhưng, hình như tất cả mọi người trong bang đều biết, đám cưới của tôi và Louisa có rất nhiều việc vượt ra ngoài dự định..
Mọi người xung quay sân vận động cười lên một chập:
Khi cô gái trong câu chuyện tôi vừa kể bước đến, ngay cả tôi cũng không thể không thành thật với bản thân mình. Tôi thà rằng yêu cô ấy chứ nhất định không muốn diễn kịch cả một đời để có sự nghiệp chính trị hơn người. Tôi thà rằng để con trai mình sống trong ánh sáng và có trái tim cảm thông với những mảnh đời khác biệt, còn hơn để nó sống với thân phận một đứa em hờ mà tôi không cách nào chăm sóc được trọn vẹn.
Thế nên khi tôi đã thành thật với bản thân mình rồi, tôi có thể giữ một lời hứa với tất cả những người bầu cho mình rằng tôi có thể dùng đầu để làm một Thống đốc tốt nhưng tôi nhất định sẽ dùng tâm mình để tất cả những chính sách được đưa ra sẽ làm cho thế giới của những người trong chúng ta bớt đi phần khác biệt.
Chúc tất cả chúng ta có một cuộc bầu cử thành công. Cảm ơn mọi người.
Không công kích đối phương, chỉ tập trung vào câu chuyện thật của chính mình. Đó có lẽ là điều mà cả hắn và nàng đều muốn. Có người nói hắn rất có thể trở thành một JFK của tương lai. Nàng không biết thế có đúng không, chỉ biết không lâu sau đó, Henry Cunningham ở Georgia thắng áp đảo và trở thành Thống đốc.
Ngày hắn đắc cử, Majorie đứng bên và thì thầm vào tai hắn:
- Em lại có thai rôi.
Henry không nhịn được mà nhấc bổng nàng lên ngay trên lễ đài. Majorie hô một tiếng có vẻ hơi kinh hãi. Gương mặt hắn không nhịn được ý cười lan đến mắt:. Truyện Đoản Văn
- Là anh hơi kích động quá rồi.
– HOÀN –
Trên mặt báo, ai ai cũng nói giữa anh và Louisa phát sinh chuyện ông ăn chả bà ăn nem. Một chủ đề khác còn nổi hơn đấy chính là danh tính thật của Jeremiah. Đang là con của Robert Cunningham, giờ điềm nhiên biến thành cháu. Người có ý đồ xấu ra sức mà thả thông tin rằng ngay cả chuyện con cái cũng mập mờ, nhà Cunningham không biết còn dám làm bao nhiêu chuyện xấu nữa.
* * *
Robert Jensen ở trong tù đọc được những điều này thì mừng thầm. Ông anh trai quý hóa mà ba đã nâng như nâng trứng kia cuối cùng cũng phá tan cái nhà đó.
Vậy nhưng, ánh mắt anh ta cũng đông cứng, cô đơn. Lúc nhỏ, anh ta từng nghĩ dù không có danh phận nhưng ba rất yêu chiều mẹ và mình. Thế nhưng, ông chỉ dạy anh ta nghe lời để rồi đến lớn dùng làm con cờ đi dọn dẹp thế cuộc cho Henry Cunningham thôi. Đối với Sheila Jensen, ông lại càng khác. Dù cũng có lúc thỏa mãn ham muốn này kia với bà nhưng khi Robert Jensen hỏi thẳng ba mình về chuyện đuổi hai mẹ con đi, anh ta nhận được câu trả lời tàn khốc:
- Thế lực của gia đình Veronica quá mạnh. Ta nuôi người bên ngoài cũng chỉ để kiềm chế điều đó. Sheila ngoan ngoãn nghe lời thì giữ nhưng đến lúc Henry ra tay thì đều cả hai mẹ con cậu đều thành tải nặng rồi. – Ông cười cười răn đe Robert. – Cơ mà ta cũng rất mừng vì giữ hai người đến lúc đó. Không thì làm sao ta thấy được tiềm năng đời tiếp theo của nhà Cunningham.
Robert Jensen đã nắm bàn tay mình đến trắng toát. Tàn khốc làm sao. Ngay cả, Henry cũng không biết ba mình diễn kịch giỏi đến vậy. Hắn tưởng rằng đuổi mẹ con Sheila đi đã là giỏi rồi. Cơ mà, tình cảm của Robert Cunningham chưa bao giờ thành thực. Ông ta nuôi họ còn không bằng mèo chó trong nhà. Lúc đó, Veronica gần điên rồi nên giá trị lợi dụng không còn nhiều nữa. Ấy vậy mà, hắn lại phải dùng cả kịch bản ghi hình phạm pháp để cho họ không còn chỗ dung thân.
Robert Cunningham sau chuyện của Henry thời phổ thông thì quẳng tiền cho hai mẹ con như quẳng mấy cục xương. Jensen thì ra sức học, ra sức làm việc để chứng minh với ba rằng mình có thể sánh bằng Henry. Thế nhưng, mãi mãi cũng không bằng. Robert hận. Vậy nên bây giờ sự tình bung bét ra như thế, anh ta lặng lẽ cười vào mặt người đàn ông đã tai biến liệt toàn thân kia:
- Ba thấy thế nào? Ba giành hết tài nguyên cho một đứa con. Giờ anh ta chính trị cũng không cần. Nếu giành nó cho tôi thì có khác?
Robert Jensen nhìn lên bầu trời ngoài sân nhà tù. Cũng muộn màng rồi. Anh ta làm chó cho chính ba ruột mình trong một khoảng thời gian dài. Sau khi phát hiện ra ông không hề có ý hỗ trợ, Jensen mới lao vào những quỹ phi pháp kia để tìm đường lên trong chính trị. Kết cục cũng đã như thế này. Cơ mà anh ta không cam. Dù ở trong này việc Robert làm được sẽ ít nhưng gia đình Cunningham đang bị dính tin đồn như thế, thêm một lời đồn nhảm chắc cũng sẽ không sao.
Sáng hôm sau, mặt báo lại được bơm thêm "kiến thức" mới khiến Giám đốc tranh cử của hắn ngã ngửa. Ai đó nói vì chuyện của Jeremiah, Henry Cunningham đã đầu độc cho cha mình đổ bệnh.
Cơ mà trước tất cả những cơn bão truyền thông, hắn và Louisa Wilson vẫn im lặng như tờ. Hai người đang mải bận rộn với hạnh phúc riêng của mình thì rảnh đâu mà lo chuyện của người ngoài được.
* * *
Majorie nhảy vào đám cưới với tân hôn xong nhưng chưa nghĩ hết chuyện chuyển nhà. Nàng vẫn không thích ngôi biệt phủ quá rộng lớn kia nhưng khi Henry đề cập rằng nếu hắn chuyển thì Veronica sẽ phải ở đây một mình. Nàng đã không chăm sóc được mẹ mình rồi nên không muốn hắn như thế. Kết quả, hai mẹ con nàng khăn gói quả mướp chuyển sang ở cùng Henry và Jeremiah.
Người buồn nhất chắc chắn là Bryan Martin rồi. Anh làu nhàu với nàng:
- Anh lần đầu mua được nhà cho "vợ" mà không bao lâu em đã thành vợ người ta, đòi bán nhà. Giờ đến thăm con, anh cũng phải xin phép nữa?
- Thì ai bảo hôm trước anh đứng lên phản đối đám cưới giúp em làm chi? – Nàng trêu anh ấy.
Henry vui vẻ tiến đến, ôm lấy vai Majorie rồi nói với Bryan:
- Anh muốn đến lúc nào cũng được. Tôi đã nói với quản gia bố trí phòng cho anh ở ngay cạnh Alexandria, không có bất tiện đâu.
Bryan Martin nghiêng đầu nhìn con gái đang chơi rất vui vẻ với Jeremiah và chú chó săn vàng của mình ở đàng xa thì ôn tồn:
- Cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi là được.
Anh tiến đến, đùa nghịch thêm một lúc với hai đứa trẻ. Nàng tựa đầu vào ngực hắn ngắm những cảnh tượng ngọt đến tim trong nắng chiều. Như thế này thật tốt.
* * *
Cơ mà, ra ngoài đường, những tin đồn chạm đến rất nhiều mặt đời sống. Lý lịch của nàng, Alexandria và Pierre Kronenbourg với người không đến dự đám cưới vẫn còn là bí ẩn nên không sao. Cơ mà, Jeremiah đến lớp bị bị bạn bè xì xào. Bây giờ, thằng bé có cả ba cả mẹ nên tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nó chẳng mấy quan tâm, ai nói đến việc không có nguồn gốc, đơn giản đáp:
- Đâu.. có xét nghiệm DNA đàng hoàng nhé.
Lucas vẫn chơi với nó như bình thường, vui vẻ:
- Ít ra cậu là còn có ba mẹ. Ngày xưa tớ có ba còn không gọi được thành ba nữa cơ.
Cậu bạn này của Jeremiah đã không mang họ Vaughn nữa. Từ khi Travis Vaughn bị bắt, lớp cũng xì xào bàn thán về Lucas, nhưng mấy ngày vừa rồi, giấy tờ xong xuôi, cậu bé đổi sang họ Wilson. Con của cô Hiệu trưởng thì còn ai dám nói gì đây?
- Còn người ba mới của cậu thế nào? – Jeremiah tiện miệng hỏi về Pierre Kronenbourg.
- Cũng được. – Nét mặt Lucas sáng lên rõ rệt. – Mỗi tội Pierre nói hơi lơ lớ và hơi nhiều thôi.
Hai đứa trẻ phá lên cười với nhau. Alexandria vẫn hơi buồn vì Lizzy Lawson theo gia đình chuyển mất trong chương trình bảo vệ nhân chứng. Thế nhưng, cô bé chẳng chịu bão từ "công chúng" như Jeremiah nên vẫn hồn nhiên đối với bạn bè. Không rõ ai đó nói xấu "anh trai" hiện tại nhưng con bé đứng đó hùng hồn:
- Cậu.. cả cậu nữa.. – Alexandria hếch cái mũi xinh của nó chỉ mạt từng người. – Tẹo nữa tập chữa cháy toàn trường, các cậu thử đứng ra trước toàn thể học sinh nói: "Tôi yêu ba mẹ tôi" xem.
- Sao bọn tớ phải làm thế? – Các bạn cãi lại.
- Jeremiah dám đứng lên giữa hàng trăm người lớn lạ lẫm để nói yêu thương với những người gần gũi nhất. – Con bé lôi giọng thảo mai của nó ra. – Tớ mới chỉ kêu các cậu ra trước mặt đám trẻ con thôi, xem các cậu có dám làm không?
- Có gì mà không dám. – Mấy người bạn cứng họng
- Được. – Alexandria nghiêm nghị. – Vậy thì cứ làm thử. Làm không được thì đừng có ai nói đến những chuyện mình không dám làm nữa nhé.
Mấy đứa trẻ ngoắc tay giao kèo. Quả nhiên, trong giờ tập sơ tán phòng cháy, có mấy đứa bé chạy cố tình chạy lên để phát biểu nhưng thẹn quá quay xuống. Mấy cô nhóc, cậu nhóc lên được thì cũng lí nhí. Giáo viên ai cũng thấy kì lạ nhưng học sinh lớp Alexandria và Jeremiah thì được mấy trận cười vui vẻ. Giao kèo xong, con bé lôi một đoạn ghi hình thằng bé gọi "ba" ra cho cả lớp xem khiến Jeremiah đỏ mặt muốn giật, nhưng ai đó thì thầm bên tai thằng bé:
- Cậu thực sự là dũng cảm.
Trẻ con chơi với nhau, tiếng lành cũng đồn khắp trong trường. Chẳng mấy chốc, Jeremiah Cunningham còn nổi bật hơn trước. Khi lái xe đưa hai đứa trẻ đi học về, thằng bé hỏi Alexandria:
- Em làm sao nghĩ ra chuyện thách thức còn cả đoạn ghi hình đó nữa.
Cô bé hơi sáp lại, lí nhí:
- Thách thức là em nóng tính nói. – Nó chìa cho Jeremiah xem điện thoại. – Xong rồi em hỏi mẹ cách chữa cháy đấy.
Thằng bé đọc tin nhắn của mẹ mình với Alexandria:
- Con đã làm thì làm cho tới. Còn phải cho đám trẻ thấy Jeremiah của mẹ dũng mãnh thế nào chứ.
Đoạn ghi hình cũng là Majorie gửi. Trẻ con cũng có chính trị của trẻ con. Thằng bé rất tự hào vì mẹ quan tâm mình, bỗng dưng hôn chụt một cái lên má Alexandria, làm mặt cô bé đỏ rần.
Louisa đón Lucas về nhà thì cũng được nghe chuyện trên lớp. Cô ấy thấy cách làm này của mấy đứa nhỏ rất đáng yêu. Cơ mà, cái chạm tinh tế đến vậy thì không phải của trẻ con, càng không phải của Henry Cunningham. Hắn sẽ suốt ngày dùng đến tiền và quan hệ. Louisa đoán ra, một ngôi nhà có bàn tay phụ nữ có khác. Majorie đang bảo vệ các con mình.
* * *
Thực ra, Louisa cũng không hẳn là không có chuyện sau đám cưới. Phụ huynh Westminster đang lên tiếng đòi đổi hiệu trưởng vì những lời đồn liên quan đến tư cách đạo đức của cô ấy. Đương nhiên, Pierre Kronenbourg đã đến đây thì cô ấy cũng nói chuyện với ba mẹ rồi. Chỉ vài tháng nữa, Louisa sẽ mang cả chồng và con trai nuôi đi ngắm nhìn và hoạt động cho thế giới. Thế nhưng, cô ấy cũng muốn kết thúc chức vụ Hiệu trưởng của mình một cách tốt đẹp. Vậy nên đợi thêm một chút nữa, chắc phải cùng vợ chồng Henry bàn kế để ra.
Veronica dẹp loạn trong đám cưới cuối cùng lại trở thành người vô tư nhất trước những chuyện này. Bà kéo con dâu đi đánh golf cùng, bị người ta nói ra nói vào cũng chẳng mấy quan tâm. Veronica thủng thẳng mà rằng:
- Có những người cuộc đời vô vị nên chỉ được đi nói chuyện nhà người khác. Còn chẳng có ai thèm nói chuyện về cuộc đời hay gia đình họ cả.
Bà ngoài mặt là nói với nàng, nhưng âm thanh lớn kia để cho cả phòng nghe thấy. Majorie bật cười rạng rỡ. Đôi lúc, nàng không biết cái tính thẳng đuột không quan tâm đến người ta nghĩ gì của Jeremiah là di truyền từ Veronica hay là nàng nữa.
* * *
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc sống thanh bình đương nhiên vẫn không thể thiếu sự xuất hiện của Robert Cunningham. Thế nhưng, điều kì lạ là khi chẳng một ai muốn chăm sóc thì Majorie bón cho ông ăn. Henry thấy vậy cũng vô thức nắm rất chặt tay mình. Ngay cả người đàn ông quyền lực đã liệt toàn thân kia cũng nhìn nàng kinh hãi. Theo lý, ông ta hại đến mẹ nàng, con nàng, và toàn bộ cuộc sống bình yên trước đây. Majorie hẳn phải là người hận ông ta nhất.
Vậy nên, ban đầu, mỗi miếng ăn nàng bón mà ông ta nuốt xuống đều dường như cực hình. Liệu nàng có bỏ độc vào đó? Liệu giờ Robert không nói được, nàng có cho thứ gì khiến ông ta sống không bằng chết không? Thế nhưng, qua một tuần, Majorie không chỉ cho ăn mà còn tìm người tập viết cho Robert. Thậm chí, nàng còn bắt Alexandria và Jeremiah chào ông mỗi buổi sáng nữa. Dần dần, người làm đều thấy không khí trong nhà dễ chịu hẳn lên.
Vậy nên, Henry vẫn chẳng dám hỏi nàng. Robert Cunningham cuối cùng cũng gõ lên bảng chữ trong một lần được nàng cho ăn:
- Hận?
- Tôi chưa bao giờ hết hận ông. – Không có con cái ở quanh, nàng rất thẳng thắn.
- Chất độc? – Ông ta lại gõ.
- Tôi đang có gia đình hạnh phúc thì việc gì phá hoại nó bằng việc đầu độc ông. – Nụ cười của nàng càng tươi tắn.
Robert gõ gõ xuống dài hơn:
- Tại sao tử tế?
Nàng hít một hơi dài, bón cho ông thêm thìa nữa. Đôi mắt Robert dù đã dịu đi hơi trừng trừng về phía nàng:
- Cũng không hẳn là tử tế. – Majorie lấy thìa quấy bột trong bát, rồi nhìn ông bình thản. – Cách ông nhìn tôi ngay lúc này cũng mang tới một sự dễ chịu nhất định. Trước đây, cuộc sống của tôi, của mẹ, của Jeremiah, thậm chí của Henry và Veronica nữa đều bị ông côi như một đàn kiến, muốn làm gì thì làm, muốn sinh sát sao cũng được. Cơ mà giờ ông cũng chỉ ngồi đây, sinh sát trong tay người khác. Ông biết rõ việc ông làm nên mỗi lần tôi xúc cho ông, trong mắt sẽ đều là sợ hãi. Nếu đã như vậy thì việc gì tôi còn phải chấp nhặt.
Nàng nhìn sâu vào trong tròng mắt đỏ rần lên của ông ta. Thì ra Majorie hoàn toàn không phải loại người tự cho rằng mình vĩ đại mà tha thứ cho tất cả. Robert Cunningham gồng lên với nàng một lúc rồi thở ra thành từng đợt khó khăn. Ông bị nàng ép ăn thêm một miếng rồi lại gõ:
- Xúc phạm.
Nàng nhíu mày. Robert có lẽ đang muốn hỏi nàng ở đây chỉ để xúc phạm ông sao.
- Cũng không hẳn là để xúc phạm. – Majorie từ tốn. – Căn nhà này trước kia có những bí mật và cách hành xử gì tôi cũng không cần biết nhưng giờ nó là nhà tôi. Ông có thể rất khinh bỉ người mẹ điên của tôi. – Nàng lau thức ăn trên mép Robert. – Nhưng bà chính là người dạy tôi nhà có nếp. Nếu như những đứa trẻ không được nhìn thấy tôi và Henry tôn trọng bề trên của mình thì bản thân chúng cũng thấy khó xử, khó hiểu, lớn lên rồi, càng không biết phải dùng tiêu chuẩn gì để đối phó với đời. Hơn nữa..
Ánh mắt Majorie rời khỏi người ông ta, nhìn ra sân vườn đầy nắng, chứa đựng nhưng yêu thương không nói thành lời.
- Gì? – Robert gõ.
Lúc này, nàng đột nhiên nhìn Robert dịu dàng hơn. Dường như nhờ tình yêu với Henry, nàng mới có sức mạnh để làm vậy:
- Henry là con trai ông. Anh ấy muốn hận nhưng thực tình không làm được. Anh ấy chỉ là muốn yêu thương ông như những đứa con bình thường. – Sau mắt Majorie đọng nước. Dường như ông ta cũng thoáng rung lên. – Mỗi lần tôi cho ông ăn, anh ấy đều nắm tay rất chặt, không phải là vì hận ông, mà là vì lo tôi thực sự sẽ làm gì đó.
Henry ở ngoài cửa, nãy giờ cũng đã nghe hết những lời của Majorie. Một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt. Hắn không nói nàng vẫn có thể biết những chuyện này? Phía trong phòng, thanh âm kiên nhẫn của nàng vẫn vang lên:
- Tôi biết là dù mình có thực sự làm gì ông, anh ấy yêu tôi đủ để nhắm mắt bỏ qua hết. Thế nhưng, không một đứa con nào thực sự hận ba mẹ mình cả. Nếu như chuyện gì xảy ra với ông, Henry sẽ tự hận chính bản thân mình. Mà tôi không muốn anh ấy phải chịu đựng vì mình thêm nữa.
Những lời này của nàng không chỉ đi thẳng vào lòng hắn mà còn in đậm một sự tiếc thương trong đáy mắt của Robert Cunningham. Ông ta cả đời toan tính vì chính trị. Có lẽ ông ta cũng đã yêu con nhưng lại chỉ nhất mực hướng hắn chạy theo ý mình vì nghĩ đó là con đường duy nhất để có một sự nghiệp rực rỡ. Cơ mà, cái hắn cần là yêu thương thì Robert đánh mất lâu rồi. Nhìn ra đình đề huề hạnh phúc mỗi buổi sáng còn bản thân chỉ bất lực ngồi đây. Có lẽ đây chính là quả báo lớn nhất trong cuộc đời Robert. Majorie cơ bản chẳng cần làm gì cả.
* * *
Nàng cho ba chồng ăn xong thì về phòng của hai người. Hắn ngồi ở bàn đọc tin tức một lúc lâu. Nàng tiến đến ngồi hẳn vào trong lòng, hỏi:
- Hôm nay, có tin đồn gì mới sao?
Henry vẫn còn cảm động về chuyện mình nghe được lúc nãy, không trả lời ngay mà chỉ kéo vợ vào sát hơn. Mặt áp mặt, mũi trên mũi. Hai người nhắm mắt, thở ra đều đều:
- Cảm ơn em. – Hắn xoa xoa lên tay vợ.
Majorie nhướn mày, nhận ra viền mắt hơi đỏ của hắn:
- Lại chuyện gì nữa đây?
Hắn không giải thích, chỉ muốn ôm vợ mình lâu hơn một chút, gương mặt làm nũng:
- Chúng ta sinh thêm em bé nữa đi
Nàng nhớ đến đêm tân hôn của hai người, mặt bất giác đỏ lên gay gắt. Rõ ràng trước đây là Majorie dạy hắn nhưng giờ chỉ toàn Henry chiếm dụng nàng thôi. Mười hai năm xa cách, có những thứ hắn tiến bộ dường như hơi nhiều một chút.
Majorie định đánh bài chuồn thì bị hắn kéo vào hôn say đắm. Thôi thì gác chuyện ở ngoài kia thêm một chút cũng chẳng sao. Họ đi làm chuyện vui thú của nhân sinh trước. Không được ở bên nhau cả mười hai năm rồi, chuyện gì khác cũng đều có thể đợi.
* * *
Mấy ngày sau, Giám đốc Tranh cử của hắn cuối cùng cũng tìm đến nhà hỏi cách giải quyết từng tin đồn một. Đầu tiên chuyện Robert Jensen rò rỉ cho các báo hắn đầu độc ba ruột mình, nàng tra ra bằng chứng từ khá sớm. Thuốc đúng là được lấy từ một bệnh viện ở Boston nhưng không phải Henry làm mà chính là đứa con hoang của ba hắn.
Majorie một mình đề nghị gặp Robert Jensen trong trại giam. Nàng chỉ nói mình là con gái người phụ nữ đi lạc trại tị nạn và đã bị một người đâm xe bỏ trốn. Anh ta nghe quản giáo nói đến đây thì mặt cứng mặt bàng hoàng. Những chuyện còn xấu hơn vẫn còn đang tìm đến.
Majorie nhờ quan hệ mà được đi cùng Jacob Bowers vào gặp phạm nhân ở một phòng không có máy quay, ghi âm, quản giáo, hay cảnh sát xung quanh. Jacob đương nhiên có ngồi cách một quãng để phòng trừ nhưng vẫn không khỏi thán phục khi cô gái nhỏ bé ấy ngồi rất tự tin trước một người đàn ông to lớn, có thể bóp chết nàng
Người đàn ông này còn không dám nhìn thẳng Majorie. Nàng ngồi im một lúc lâu như thể quan sát anh ta rồi thảnh nhiên đẩy tới một mảnh giấy. Đó chính là bản vẽ chiếc xe Robert Jensen từng sở hữu và lái đến Clemson nhiều năm trước. Giọng nàng vô cùng bình tĩnh:
- Con người thời đại này đi đâu cũng sẽ để lại dấu vết. Chuyện anh làm hại tôi, có thể tôi không tìm được chính xác. Nhưng dấu vết khoản thanh toán từ Robert Cunningham, qua tay David Tokar đến anh tôi hoàn toàn tìm được. Tôi cũng dựa vào lý lịch làm việc của anh và hành trình từ trại tị nạn đến chỗ mẹ tôi bị đâm để tìm ra tất cả những máy quay an ninh ghi lại lịch sử. Thậm chí có cả máy quay ở ngân hàng ghi nhận anh rút đúng khoản tiền từ tay David Tokar nữa.
- Vậy sao cô không mang tới cảnh sát? – Robert cúi gằm mặt, thực sự hối hận về lần giết người đầu tiên ấy.
Anh ta dù sao cũng đâu có thù oán gì với Majorie và mẹ nàng, sụt sùi dưới mũi. Nàng lại bình bình tiếp tục:
- Tôi cừ từ thông tin bảo hiểm gần đây tra được nơi làm giả loại thuốc gây tai biến, và cách hạ độc của anh đối với ba chồng tôi tại văn phòng công tố rồi.
- Ba chồng? – Anh ta trợn tròn mắt. – Sau bao chuyện như thế.. vậy mà cô vẫn bước chân vào cửa nhà Cunningham sao?
Nàng mỉm cười nhàn nhạt:
- Quả nhiên, anh đều biết tất cả mọi chuyện. Phải. Tôi chính là người đến phá đám cưới của Henry. Tôi đã yêu anh ấy cả một đời. Giờ tôi hạnh phúc bên người mình yêu, anh có gì ngạc nhiên chứ?
Robert Jensen có thể hận Henry Cunningham nhưng đứng trước nàng thì anh ta hoàn toàn hổ thẹn. Anh ta chính là người đi cùng khi luật sư để dồn ép kiện công ty nàng làm việc ở Clemson. Hồ sơ của mẹ Majorie gặp vấn đề cũng do chính tay anh ta sửa rồi đưa cho công tố. Anh ta giết chết mẹ nàng và còn suýt giết luôn cả nàng nữa. Lúc đó, những thủ đoạn mà Henry dùng để ép nàng, Robert Jensen đều chứng kiến. Ba của bọn đã tàn nhẫn đến độ cho dù nàng sảy thai và rời đi cũng muốn anh ta bám theo để diệt trừ tận gốc. Khi đó nếu không phải Henry kín tiếng đến mức không ai tìm ra được thì có lẽ Robert Jensen đã bị ép phải giết nàng rồi:
- Cô muốn tôi làm gì đây chứ? – Mắt anh ta ngập nước, nhìn cô gái vẫn điềm tĩnh trước mặt mình.
Nàng tựa ra sau ghế, nói bằng giọng cảm thông
- Tôi hiểu được tại sao anh muốn đầu độc Robert Cunningham. Chỉ cần anh đầu thú chuyện đó, tôi sẽ không mang chuyện của mẹ tôi ra nữa
- Cô không phải có bằng chứng để cảnh sát tự nghi vấn rồi điều tra tôi rồi sao? – Anh ta cười khổ nói.
- Tôi có. – Majorie rất bình tĩnh. – Tôi nghĩ mình cũng điều tra thêm được. – Nàng dừng một lúc lâu. – Nhưng nếu để tôi làm thế, tôi sẽ dồn hết các vụ án bắt anh cả đời này cũng không thể thoát kiếp tội tù.
- Cô cũng đâu phải là thương hại tôi. – Robert Jensen nhếch mép rồi thở dài. – Henry Cunningham cuối cùng cũng thật may mắn. Cô là muốn tôi tự nói bởi vì dù anh ta có đưa những bằng chứng này ra tòa, đối thủ cũng vẫn có cớ nói là anh ta ép uổng để tránh lời đồn thôi. Nhưng cô thực sự không muốn trả thù cho mẹ mình chỉ để giúp anh ta sao?
- Trả thù cho mẹ? – Nàng thở dài nhìn người đàn ông to lớn trước mặt. – Tôi muốn chứ, nhưng anh có biết câu bà thường hay nói nhất với tôi ngay cả khi bà điên loạn là gì không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Là gì? – Anh ta theo quán tính hỏi.
- Mẹ chỉ mong con bình an.
Robert Jensen lúc này mới nhìn thẳng mắt nàng mà để nước mắt lăn. Sheila cũng từng mong vậy cho anh ta. Bất cứ người mẹ nào cũng vậy. Nàng chọn không trả thù vì nàng có cái để bảo vệ. Anh ta nợ nàng quá nhiều nên cũng chỉ có cách này để bù đắp thôi.
Jacob quả thực bất ngờ trước thủ đoạn của Majorie. Nàng để Robert Jensen cảm thông trước rồi dùng chứng cứ đe dọa. Nếu chỉ đơn giản là đầu độc Robert Cunningham, anh ta cũng chỉ bị nhiều lắm là thêm chín năm tù giam vì dù sao ba của Henry vẫn còn sống. Thế nhưng, nếu Majorie đưa ra vụ án đâm người bỏ trốn kia, cộng dồn tất cả các tội lại, anh ta chỉ có nước trung thân. Đến cuối cùng vẫn là một đề nghị có hời nên Robert Jensen đành chấp nhận.
Trước khi rời đi, Majorie quay đầu nói:
- Tôi cũng có một người ba tệ hại, bỏ mẹ con tôi theo một người phụ nữ ở ngoài khi tôi mới lên bảy. Nếu anh nói hết những ủy khuất mà anh và mẹ từng chịu, chắc cũng sẽ không sao đâu
Robert kinh ngạc trước ánh mắt quan tâm thật lòng của nàng. Một cô gái trải qua bao đau khổ vẫn còn sức sống và sự thứ tha nhiều đến vậy. Còn anh ta lại chỉ biết ôm hận cả một đời.
Khi ra về, Jacob Bowers hơi lo lắng hỏi nàng:
- Nếu anh ta ở phiên tòa mà nói ra chuyện Henry ép Robert Cunningham đuổi mẹ con anh ta đi thì sao? Như thế thì danh tiếng của cả Henry cả nhà Cunningham đều không còn
- Anh ta nói ra được thế thì mới hết hận Henry. – Nàng mỉm cười. – Còn danh tiếng, tôi nên bảo vệ trái tim của chồng mình trước. Những thứ còn lại, anh sẽ hiểu sớm thôi.
Mấy ngày sau, khi Robert Jensen cho lời khai ở tòa thì những người nghe đều ghét bỏ anh ta nhưng vẫn thông cảm cho tuổi thơ đầy vấp váp. Anh ta đúng là có nói đến việc Henry đuổi hai mẹ con đi nhưng cuối cùng lại kết một câu:
- Nhưng tôi cũng hiểu. Henry và tôi có một người ba cả đời chỉ vì chính trị. Tôi tuy bị ghét bỏ nhưng chưa chắc đã khổ bằng Henry. Yêu một người con gái mà người ta bị chính ba mình hại, để đến mức chia xa mười hai năm mới tìm lại được nhau và ở bên con mình. Anh ấy đuổi chúng tôi đi, cũng chỉ vì mong Robert Cunningham khi đó có thể quay đầu, có một gia đình hạnh phúc mà thôi.
Phiên tòa vừa kết thúc, dân tình tại Georgia đồn đoán về đám cưới thêm lần nữa. Henry Cunningham yêu một người con gái bị phản đối đến mười hai năm. Vậy đám cưới đó, hắn đơn giản chỉ là chọn người mình yêu thôi. James Conaway được nàng nhờ, đăng tải đoạn ghi hình khi nhiều người cùng đứng lên phản đối. Một tổng tài có máu mặt khi lên tiếng thì lượt chia sẻ công khai càng nhiều hơn. Majorie biết chuyện này sẽ làm lộ mặt nàng và con gái nhưng giờ với danh tiếng từ một người nhập cư trở thành giáo sư và có công việc kinh doanh riêng, hỗ trợ chính trị cho hắn không hẳn đã là một điều khó.
Tuy mang tiếng là cướp hôn, nhưng tuyên ngôn tình ái cảm động của hai người cùng với cặp đôi Pierre Louisa dưới phong cách quay trộm từ nhiều bên quan khách khiến cộng đồng chia sẻ đến chóng mặt. Cứ lấp liếm mập mờ nhiều khi dễ tạo cho người ta bịa chuyện nói nhiều chiều. Majorie khéo léo nhờ những bạn bè chắc chắn ủng hộ mình trong đám cưới, vạch áo cho người xem lưng trước thì công khai khá tự nhiên. Rebecca còn tìm được đoạn ghi hình ngày đó hai người cùng đua thuyền và thay bánh xe ở Harvard chia sẻ lại. Đột nhiên từ người người phản đối, giờ ai cũng bắt đầu nói:
- Một thống đốc dám sống thật và đối diện với những bê bối của gia đình mình để yêu người mình yêu thì còn gì xứng đáng hơn.
Nếu nói Louisa Wilson là ngọc nữ trong chính trị thì Jacob Bowers thấy Majorie Martin cũng có cách của riêng mình. Anh ta hỏi nàng:
- Cô định bao giờ mới làm thủ tục đổi tên chuyển sang họ Cunningham vậy? Martin hình như vẫn là họ chồng cũ phải không?
Nàng nghiêng đầu cười chân thật:
- Tôi vẫn muốn theo họ con gái mình. Ngay cả có là Henry thì điều này cũng không thay đổi được.
Anh ta hít một hơi. Đúng là Henry Cunningham. Phụ nữ trong tay đều là cực phẩm.
Louisa dựa theo bóng tình yêu của hắn và nàng rồi thuyết phục những người bạn Pháp đăng đoạn ghi hình về những chuyến tình nguyện của mình và Pierre. Chẳng mấy chốc, những lời đồn không hay xung quanh ứng viên Thống đốc Henry Cunningham và cô hiệu trưởng trường Westminster hoàn toàn biến mất. Tất cả chỉ còn nhắc đến cuộc sống muôn màu muôn vẻ, dám yêu, dám chấp nhận và luôn nhìn ra thế giới của của cả hai cặp yêu nhau thôi.
Những phụ huynh ở trường không còn ý kiến gì với Louisa Wilson nữa. Không lâu sau, cô ấy cũng tuyên bố khi tuyển được hiệu trưởng mới thì sẽ nghỉ để đi làm từ thiện cùng chồng.
Nàng gác bớt công việc, tập trung chăm con và tranh cử với chồng. Henry nói:
- Anh thật ra cũng chẳng cần phải tiếp tục chuyện chính trị đâu, cứ có em ở gần là được.
Nàng đương nhiên biết hắn nói câu này vô cùng thật. Thế nhưng, những sóng gió do Robert Cunningham ép tới tuy rất hại nhưng cũng có mặt lợi của nó. Majorie nhìn ra được "bình yên" là ước mơ của riêng nàng. Henry từ trước giờ vẫn luôn chiều nàng nên nghĩ bản thân cũng chỉ mong như thế. Có lẽ đây chính là nguyên do tại sao Robert nói với Veronica rằng nàng làm hỏng sự nghiệp của hắn.
Mười hai năm không thực sự ở bên nhưng làm việc cùng nhau khiến Majorie ngày càng hiểu ra. Hắn thực sự rất có tài, có tâm và có tiềm năng trở thành một người vĩ đại. Nếu đã như vậy, hắn giúp nàng bình yên thì nàng cũng có thể giúp hắn đạt được những trời chí nguyện của mình.
Gần ngày bầu cử, Henry cần phát biểu trước những người ủng hộ mình ở sân vận động Mercedes ngay giữa Atlanta. Louisa Wilson và Pierre Kronenbourg trước khi đi cũng đến để cổ vũ tinh thần cho hắn. Henry quay đầu nhìn nàng, con trai của bọn họ và Alexandria. Hắn mỉm cười rồi bắt đầu bài diễn văn:
Cách đây rất nhiều năm, khi tôi còn học phổ thông, tôi cũng đã nghĩ mình có rất nhiều điều không hài lòng về cuộc sống. Tôi không đói khát, không vất vả, không phải đi làm kiếm tiền, cũng được rất nhiều người do địa vị xã hội mà buộc phải tôn trọng. Thế nhưng gia đình tôi không hạnh phúc.
Tôi lớn lên trong sự bao bọc của một chính trị gia, nhưng ông không hẳn yêu mẹ tôi. Ông yêu sự mĩ miều mà bà có thể mang lại cho hình ảnh của ông khi đó. Ông càng yêu sự hỗ trợ về kinh tế mà gia đình bà có cho sự nghiệp chính trị của mình.
Tôi không thấy đó là sai nhưng cái mà một đứa trẻ như tôi khi đó học được là sống trong khuôn phép, giáo điều, học đại học, làm hoạt động từ thiện, tham gia đấu tranh cho những vấn đề dân chủ, thậm chí cả cưới vợ, thi thoảng là mặc cả và ép người theo ý mình cũng chỉ để cho mình có một hồ sơ hoàn thiện hơn.
Thế nhưng đến khi học đại học, tôi đã gặp một cô gái. Thế giới của cô ấy hoàn toàn khác tôi. Mẹ cô ấy bị điên, ai cũng chửi rủa bà không khéo nên chồng mới bỏ đi mất. Cuối cùng, bà vào trại tâm thần thì hai đứa con đều giao cho em trai chồng nuôi. Cuộc sống nghèo, cô ấy hơn ba lần bị ép bỏ học để đi làm trả tiền cho mẹ, em trai và người em họ rất ít máu mủ với mình. Sau khi vượt qua tất cả, có học bổng đại học, thạc sĩ và sự nghiệp riêng ở Mỹ rồi..
Viền mắt hắn đỏ hoe nhìn sang nàng:
.. có tất cả những thứ đó rồi nhưng cô ấy vẫn bị những người có tiền, có quyền ở trên mảnh đất tự do này chà đạp. Thế giới của cô ấy, nếu nói khác tôi ở điều gì nhất thì có lẽ ở trong thế giới đó, đôi khi những thành tích sự phấn đấu của một cá nhân, cho dù có lớn đến đâu thì vẫn không bằng sự soi mói về hoàn cảnh xuất thân của họ.
Tôi đã lớn lên trong một thế giới tưởng chừng như khi anh giỏi, anh có quyền, chỉ cần phấn đấu là sẽ đạt được. Nhưng thế giới đó cũng chỉ có thật khi bạn được sinh ra ở trong một gia đình trung lưu thượng tầng trở lên. Với đa số những người còn lại, họ đều phải cố hơn rất nhiều điều hàng ngày được công nhận.
Hãy cứ nói như người em trai ngoài giá thú của tôi đi. Cách đây vài hôm, tôi và Robert cuối cùng cũng có thế ngồi xuống không hận không buồn mà kể những mẩu truyện từ phía mình. Tôi sinh ra, mọi người đã định sẵn là chỉ cần không đi lệch ray thì sẽ đến đâu đó. Cậu ấy khi bị chính tối ép đuổi đi khỏi nhà thì đã sống hơn một tháng rất rét và ngày chỉ ăn một bữa ở Wisconsin. Vậy mà từ đó, cậu ấy vẫn có học bổng toàn phần ở UC Berkerly và ít nhất trước khi hận mà gây ra sai lầm, cũng từng là một người rất có thành quả.
Tôi vốn rất dằn vặt khi phải đuổi một người có chung dòng máu với mình đi. Chúa biết. Tôi vì mẹ mình mà không cầm được, làm điều bản thân đã làm. Nhưng chúa cũng biết mỗi khi tôi nắm được thông tin về em trai mình khi đó, tôi cũng hoàn toàn mất ngủ.
Giờ nhìn lại, anh em tôi có lẽ đã không thể kể cho nhau những điều này nếu không có một người rất quan trọng..
Hắn lại ngắm nàng trong tiếng vỗ tay và huýt sáo của những người xung quanh:
Vợ tôi.. Cô gái đã không chỉ thay đổi nhân sinh quan của tôi mà còn khuyến khích em trai tôi Robert Jensen nói ra tất cả sự thật. Và khi chúng tôi biết tất cả những mối hận của mình đều có nguồn cơn từ sự giả dối trong chính trị, chúng tôi có thể bắt đầu tha thứ cho nhau..
Cô gái đã thay đổi nhân sinh quan của tôi nhiều đến thế nhưng tôi cũng suýt nữa dẫm theo bước chân của ba mình. Cưới một người con gái hoàn hảo cho sự nghiệp chính trị..
Hắn nhìn sang phía Louisa. Cô ấy vẫy tay trong sự cuồng nhiệu của đám đông
.. thế nhưng, hình như tất cả mọi người trong bang đều biết, đám cưới của tôi và Louisa có rất nhiều việc vượt ra ngoài dự định..
Mọi người xung quay sân vận động cười lên một chập:
Khi cô gái trong câu chuyện tôi vừa kể bước đến, ngay cả tôi cũng không thể không thành thật với bản thân mình. Tôi thà rằng yêu cô ấy chứ nhất định không muốn diễn kịch cả một đời để có sự nghiệp chính trị hơn người. Tôi thà rằng để con trai mình sống trong ánh sáng và có trái tim cảm thông với những mảnh đời khác biệt, còn hơn để nó sống với thân phận một đứa em hờ mà tôi không cách nào chăm sóc được trọn vẹn.
Thế nên khi tôi đã thành thật với bản thân mình rồi, tôi có thể giữ một lời hứa với tất cả những người bầu cho mình rằng tôi có thể dùng đầu để làm một Thống đốc tốt nhưng tôi nhất định sẽ dùng tâm mình để tất cả những chính sách được đưa ra sẽ làm cho thế giới của những người trong chúng ta bớt đi phần khác biệt.
Chúc tất cả chúng ta có một cuộc bầu cử thành công. Cảm ơn mọi người.
Không công kích đối phương, chỉ tập trung vào câu chuyện thật của chính mình. Đó có lẽ là điều mà cả hắn và nàng đều muốn. Có người nói hắn rất có thể trở thành một JFK của tương lai. Nàng không biết thế có đúng không, chỉ biết không lâu sau đó, Henry Cunningham ở Georgia thắng áp đảo và trở thành Thống đốc.
Ngày hắn đắc cử, Majorie đứng bên và thì thầm vào tai hắn:
- Em lại có thai rôi.
Henry không nhịn được mà nhấc bổng nàng lên ngay trên lễ đài. Majorie hô một tiếng có vẻ hơi kinh hãi. Gương mặt hắn không nhịn được ý cười lan đến mắt:. Truyện Đoản Văn
- Là anh hơi kích động quá rồi.
– HOÀN –
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro