Ngoại truyện 1: Chuyện cưới xin của Yves
Cắt Tử Căn
2024-07-21 13:42:42
Majorie vừa sinh xong Daniel Cunningham thì nhận được thiệp mời cưới của Yves. Cô ấy không những mời cả hai vợ chồng mà còn đặc biệt muốn nàng làm phù dâu chính nữa. Majorie nghe vậy than phiền:
- Em chỉ cho chị ba tháng thì làm sao chị trở lại hình dạng bình thường được đây. Sinh em bé có phải phòng ra xẹp vào dễ được thế đâu. Chị còn cho con bú nữa.
- Em biết rồi mà. – Cô ấy cười nịnh. – Em cũng chỉ có lần cưới này là lần cuối thôi. Với từ khi nào chị quan tâm đến người khác nghĩ gĩ về hình thể của bản thân chứ.
- Bậy nào. – Nàng mới sinh nên vẫn còn hơi nóng. – Trước giờ chị vẫn tự thích ngắm chị trong dáng dấp thể thao, giờ lại mẹ sề ra tất cả trước mặt mọi người rồi.. – Majorie thở dài. – Thôi được rồi. Toàn tại em đấy nhé.
Henry nghe thấy nàng thở dài thườn thượt sau khi cúp máy thì xoa lưng nàng an ủi:
- Em thế nào anh thấy cũng đẹp. Nếu có tập thì cũng đừng quá sức thôi.
- Đều tại anh hết. – Giọng Majorie giận dỗi rõ ràng.
Nếu không phải vì hắn thì nàng đâu có to bụng lần nữa mà phá dáng đến thế này. Thế nhưng, hắn chưa kịp dỗ thì bé con đâu đó đã "e e." Nàng dường như nghe thấy tiếng Daniel thì quên hết tất cả mỏi mệt, chạy đến bên. Henry nhìn cảnh này, nụ cười cũng thêm vài phần mãn nguyện. Nàng dỗ con khóc xong, quay sang hắn, ánh mắt lúc này lại nhu tình dịu dàng:
- Mệt như vậy mà những năm tháng đó anh chỉ có một mình sao?
Hắn nắm lấy tay nàng. Jeremiah và Alexandria mới đi học về cũng muốn xem em bé, chạy xô vào phá vỡ không gian yên tĩnh của hai người họ. Majorie và hắn cùng bật cười. Một gia đình hạnh phúc cũng là như thế. Alexandria thấy đứa trẻ cầm lên chiếc khóa nhạc trên cổ mình thì nói:
- Đợi khi nào em lớn, sẽ bảo ba Bryan dạy em đàn nhé chứ Jeremiah mà dạy thì chỉ có mổ cò thôi.
- Cũng đỡ rồi mà. – Thằng bé đính chính. – Lúc nghỉ lễ, Bryan cũng có chỉnh cho anh rồi.
Con bé gật đầu:
- Nhưng mà vẫn phải tập thêm nhiều lắm
Mấy đứa trẻ không chỉ có nàng và hắn yêu thương, giờ còn có thêm cả Bryan Martin thường xuyên về thăm nữa. Mãi đến mười một giờ đêm, tiếng cười và tiếng dạy học trong nhà mới dứt hẳn. Nàng với hắn thở phào một hơi, giờ mới có thể bàn tới đám cưới kia được.
Hắn đương nhiên là phù rể cho ai đó rồi. Marcus Thomas trông vậy mà phải để gái tán mới thực sự vừa lòng. Yves còn tự mình cầu hôn anh chàng đại diện đứng danh kia ở văn phòng nữa. Hai người kể đến đây thì nằm sát bên nhau vui vẻ. Nàng buồn ngủ díp mắt, vẫn cố nói một câu:
- Xem ra hồi đấy, để anh hẹn Yves cũng không đến nỗi sai đâu nhỉ?
Henry cười cười. Majorie của hắn đã ngủ luôn mất rồi. Hắn ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lên lưng. Những câu kiểu như vừa rồi nàng mà tỉnh táo thì còn lâu mới nói. Nàng tuy lý tưởng tự do nhưng đến những chuyện này thì cũng giáo điều lắm đó. Henry hôn lên trán vợ mình, cứ như thế chìm vào giấc ngủ.
* * *
Ba tháng sau, quả nhiên Majorie đã trở lại với vóc dáng khỏe mạnh của mình. Nàng cứ kêu ca thế thôi chứ lúc cần kỉ luật với bản thân thì cũng không ai bằng. Lễ chính xong xuôi, Henry là người nâng ly cho Marcus và Yves. Hắn thấy quan hệ cũ của mình với cô dâu có phần hơi ái ngại nhưng cũng không còn cách nào. Nếu có biết về cả hai người bọn họ thì chỉ có hắn mà thôi. Henry mở miệng:
- Đúng ra trong đám cưới của tôi, Marcus cũng phải là người nâng rượu đọc lời mừng nhưng cậu ta cuối cùng trốn khỏi nhiệm vụ đó vì người tôi cưới đột nhiên đổi hoàn toàn. – Một số người trong đám đông biết đến chuyện của hắn thì cười vui vẻ. – Nhưng mà hôm nay tôi không thể thất thố như thế được. Tôi còn nhớ khi đó Marcus chỉnh cà vạt cho tôi mà trong miệng thì toàn kể về Yves. Lúc đó cô ấy thất tình bỏ đi chơi. Ấy vậy mà cậu ấy cũng không thể ngừng nói được. Chỉ một tấm thiệp cô ấy gửi từ Nam Phi về báo "an toàn" mà cũng cất trong ngăn kéo bàn làm việc cho tới tận giờ. – Hắn quay sang cô dâu nói. – Yves, anh từng nói với em, em nhất định sẽ tìm được người tốt. Không phải đã ở đây rồi sao. Chúc mừng đám cưới.
Đám đông nhao nhao chúc mừng và nâng ly đến đôi vợ chồng trẻ. Cô trợ lý Laura Slater cũng có mặt ở đây. Nhân lúc hắn vui vẻ tiếp khách thì cô ấy đứng bên hắng giọng:
- Mấy tháng tới, anh cũng đợi nhận thiệp của tôi và James Conaway nhé.
Hắn tròn mắt nhìn luôn về phía nàng. Nếu xét về tán tỉnh phụ nữ thì anh người yêu hụt này của Majorie quả thực vô cùng trình độ.
- Em chỉ cho chị ba tháng thì làm sao chị trở lại hình dạng bình thường được đây. Sinh em bé có phải phòng ra xẹp vào dễ được thế đâu. Chị còn cho con bú nữa.
- Em biết rồi mà. – Cô ấy cười nịnh. – Em cũng chỉ có lần cưới này là lần cuối thôi. Với từ khi nào chị quan tâm đến người khác nghĩ gĩ về hình thể của bản thân chứ.
- Bậy nào. – Nàng mới sinh nên vẫn còn hơi nóng. – Trước giờ chị vẫn tự thích ngắm chị trong dáng dấp thể thao, giờ lại mẹ sề ra tất cả trước mặt mọi người rồi.. – Majorie thở dài. – Thôi được rồi. Toàn tại em đấy nhé.
Henry nghe thấy nàng thở dài thườn thượt sau khi cúp máy thì xoa lưng nàng an ủi:
- Em thế nào anh thấy cũng đẹp. Nếu có tập thì cũng đừng quá sức thôi.
- Đều tại anh hết. – Giọng Majorie giận dỗi rõ ràng.
Nếu không phải vì hắn thì nàng đâu có to bụng lần nữa mà phá dáng đến thế này. Thế nhưng, hắn chưa kịp dỗ thì bé con đâu đó đã "e e." Nàng dường như nghe thấy tiếng Daniel thì quên hết tất cả mỏi mệt, chạy đến bên. Henry nhìn cảnh này, nụ cười cũng thêm vài phần mãn nguyện. Nàng dỗ con khóc xong, quay sang hắn, ánh mắt lúc này lại nhu tình dịu dàng:
- Mệt như vậy mà những năm tháng đó anh chỉ có một mình sao?
Hắn nắm lấy tay nàng. Jeremiah và Alexandria mới đi học về cũng muốn xem em bé, chạy xô vào phá vỡ không gian yên tĩnh của hai người họ. Majorie và hắn cùng bật cười. Một gia đình hạnh phúc cũng là như thế. Alexandria thấy đứa trẻ cầm lên chiếc khóa nhạc trên cổ mình thì nói:
- Đợi khi nào em lớn, sẽ bảo ba Bryan dạy em đàn nhé chứ Jeremiah mà dạy thì chỉ có mổ cò thôi.
- Cũng đỡ rồi mà. – Thằng bé đính chính. – Lúc nghỉ lễ, Bryan cũng có chỉnh cho anh rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con bé gật đầu:
- Nhưng mà vẫn phải tập thêm nhiều lắm
Mấy đứa trẻ không chỉ có nàng và hắn yêu thương, giờ còn có thêm cả Bryan Martin thường xuyên về thăm nữa. Mãi đến mười một giờ đêm, tiếng cười và tiếng dạy học trong nhà mới dứt hẳn. Nàng với hắn thở phào một hơi, giờ mới có thể bàn tới đám cưới kia được.
Hắn đương nhiên là phù rể cho ai đó rồi. Marcus Thomas trông vậy mà phải để gái tán mới thực sự vừa lòng. Yves còn tự mình cầu hôn anh chàng đại diện đứng danh kia ở văn phòng nữa. Hai người kể đến đây thì nằm sát bên nhau vui vẻ. Nàng buồn ngủ díp mắt, vẫn cố nói một câu:
- Xem ra hồi đấy, để anh hẹn Yves cũng không đến nỗi sai đâu nhỉ?
Henry cười cười. Majorie của hắn đã ngủ luôn mất rồi. Hắn ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lên lưng. Những câu kiểu như vừa rồi nàng mà tỉnh táo thì còn lâu mới nói. Nàng tuy lý tưởng tự do nhưng đến những chuyện này thì cũng giáo điều lắm đó. Henry hôn lên trán vợ mình, cứ như thế chìm vào giấc ngủ.
* * *
Ba tháng sau, quả nhiên Majorie đã trở lại với vóc dáng khỏe mạnh của mình. Nàng cứ kêu ca thế thôi chứ lúc cần kỉ luật với bản thân thì cũng không ai bằng. Lễ chính xong xuôi, Henry là người nâng ly cho Marcus và Yves. Hắn thấy quan hệ cũ của mình với cô dâu có phần hơi ái ngại nhưng cũng không còn cách nào. Nếu có biết về cả hai người bọn họ thì chỉ có hắn mà thôi. Henry mở miệng:
- Đúng ra trong đám cưới của tôi, Marcus cũng phải là người nâng rượu đọc lời mừng nhưng cậu ta cuối cùng trốn khỏi nhiệm vụ đó vì người tôi cưới đột nhiên đổi hoàn toàn. – Một số người trong đám đông biết đến chuyện của hắn thì cười vui vẻ. – Nhưng mà hôm nay tôi không thể thất thố như thế được. Tôi còn nhớ khi đó Marcus chỉnh cà vạt cho tôi mà trong miệng thì toàn kể về Yves. Lúc đó cô ấy thất tình bỏ đi chơi. Ấy vậy mà cậu ấy cũng không thể ngừng nói được. Chỉ một tấm thiệp cô ấy gửi từ Nam Phi về báo "an toàn" mà cũng cất trong ngăn kéo bàn làm việc cho tới tận giờ. – Hắn quay sang cô dâu nói. – Yves, anh từng nói với em, em nhất định sẽ tìm được người tốt. Không phải đã ở đây rồi sao. Chúc mừng đám cưới.
Đám đông nhao nhao chúc mừng và nâng ly đến đôi vợ chồng trẻ. Cô trợ lý Laura Slater cũng có mặt ở đây. Nhân lúc hắn vui vẻ tiếp khách thì cô ấy đứng bên hắng giọng:
- Mấy tháng tới, anh cũng đợi nhận thiệp của tôi và James Conaway nhé.
Hắn tròn mắt nhìn luôn về phía nàng. Nếu xét về tán tỉnh phụ nữ thì anh người yêu hụt này của Majorie quả thực vô cùng trình độ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro