Chương 7
2024-11-05 09:03:22
Bích Vân nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến, kéo ta về phòng. Nàng cau mày nói: "Tỷ quan tâm đến ả ta làm gì, đắc tội với ả ta, ả ta lại hành hạ tỷ đấy."
Ta ngẩn người đứng bên bàn, nhìn thấy trên đó bày la liệt quần áo trang sức. Bích Vân cầm lấy một chiếc trâm cài, ướm thử lên tóc ta, vui vẻ nói: "Thật hợp với tỷ. Mắt nhìn của ta thật tốt."
Ta không nhịn được hỏi: "Nhiều đồ như vậy, muội định mở cửa hàng à?"
Nàng ta dùng chiếc trâm cài tóc gõ nhẹ vào ta một cái: "Ngốc ạ! Đây là của hồi môn của tỷ.
"Còn nhớ Lư công tử không? Không, bây giờ phải gọi là Lư lão gia rồi. Cha của hắn đã qua đời. Hắn thích tỷ, đã bàn bạc với tú bà rồi, tiền cũng đã đưa. Đợi mãn tang một năm, hắn sẽ đến đón tỷ về."
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Thu Nương tỷ tỷ, từ nay về sau tỷ không cần phải sợ lão bà đó nữa, cũng không cần phải tiếp khách nữa. Y phục, thức ăn của tỷ sau này đều do Lư lão gia cung cấp, tỷ chỉ cần ở lại đây, bầu bạn với ta thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi tỷ về nhà hắn, chúng ta sẽ không còn được gặp nhau nữa."
Ta buột miệng nói: "Chắc chắn là có sự nhầm lẫn rồi, người hắn thích là muội, sao có thể để ý đến ta được?"
Hắn là vị hôn phu trước đây của Bích Vân, những năm qua cứ rảnh rỗi là lại đến thăm nàng.
Có lần hắn uống rượu say trong phòng ta, mắt đỏ hoe than thở, trách ông trời trêu ngươi, vốn tưởng rằng Bích Vân sẽ là thê tử của mình, vậy mà bây giờ chỉ có thể đợi đến nửa đêm mới được gặp nàng.
Ta chợt nhớ đến những lời nàng nói bên giường ta mấy ngày trước. Thì ra tất cả đều là chủ ý của Bích Vân.
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Muội làm vậy là có ý gì, tưởng rằng tỷ nhận đồ của muội rồi sẽ yên tâm rời đi sao? Không, tỷ sẽ không đi. Tỷ chán ghét nam nhân, tỷ không thể bỏ mặc muội được."
Sắc mặt Bích Vân lạnh tanh. Nàng mắng: "Tỷ đúng là đồ không biết điều, không biết tốt xấu, chỉ biết cố chấp theo ý mình. Đồ vô dụng, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết. Ta phải làm ăn, không rảnh mà ngày ngày bảo vệ tỷ đâu."
Ta lo lắng đến phát khóc: "Muội phải biết tỷ không có ý đó. Lư công tử yêu thương muội, bây giờ lại không có cha mẹ chồng quản thúc, hắn có thể tự mình làm chủ, tại sao muội không đi theo hắn?"
Bích Vân cúi đầu, vuốt ve y phục, chỉ nói: "Muội không ưa vị hôn thê của hắn, nhà ta vừa xảy ra chuyện, cha nàng ta đã vội vàng cướp mất hôn ước này. Thu Nương tỷ tỷ, tỷ đi thay muội đấu với nàng ta một trận."
Ta bĩu môi: "Thôi đi, muội nói dối nghe giả trân quá. Hơn nữa tỷ là kẻ vô dụng, còn trông cậy gì vào tỷ mà đấu?"
Ta lay lay nàng, hỏi dồn: "Rốt cuộc muội định làm gì?"
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, gượng cười nói: "Muội dự định trở thành tú bà tiếp theo. Muội biết bọn họ sau lưng mắng nhiếc muội, nói cha muội tham ô ngân khố, cả nhà bị xử trảm, con gái bị bán vào lầu xanh, không hề oan uổng.
Nhưng cha muội thật sự oan uổng. Ông ấy là người có miếng đậu phụ ăn là vui rồi, vô cùng thanh bạch. Bọn họ cấu kết với nhau lấy bạc trong ngân khố đi cho vay nặng lãi, cấp trên điều tra, nhất thời không bù được vào, liền đẩy ông ấy - người duy nhất trong sạch ra chịu tội thay. Nếu ông ấy đồng lõa với bọn họ, thì đã chẳng c.h.ế.t oan uổng rồi.
Trời đất bao la, cớ sao gia đình chúng ta lại phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, còn bọn chúng vẫn được hưởng vinh hoa phú quý. Muội không cam lòng. Ông trời không cho nữ nhi nhà nghèo như muội chút vốn liếng nào khác, muội chỉ còn cách này, ở chốn lầu xanh bám víu vào những kẻ quyền quý, biết đâu có ngày muội có thể báo thù rửa hận.
Thu Nương tỷ tỷ, tỷ đừng cười muội. Nếu không có giấc mộng này an ủi, muội không sống nổi. Muội nhất định không thể đến phủ đệ của hắn làm một đứa thiếp."
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Ngọc Kiều Nhi và vị khách kia ngày càng mặn nồng. Nghe nói chính thất của hắn đã lâm bệnh nặng, chỉ cần bà ta c.h.ế.t đi, hắn sẽ chuộc thân cho Ngọc Kiều Nhi.
Tết Trung thu, ngay cả những gã nam nhân phóng đãng nhất cũng ở nhà sum vầy cùng cha mẹ vợ con, chốn lầu xanh càng thêm vắng vẻ.
Ta ngẩn người đứng bên bàn, nhìn thấy trên đó bày la liệt quần áo trang sức. Bích Vân cầm lấy một chiếc trâm cài, ướm thử lên tóc ta, vui vẻ nói: "Thật hợp với tỷ. Mắt nhìn của ta thật tốt."
Ta không nhịn được hỏi: "Nhiều đồ như vậy, muội định mở cửa hàng à?"
Nàng ta dùng chiếc trâm cài tóc gõ nhẹ vào ta một cái: "Ngốc ạ! Đây là của hồi môn của tỷ.
"Còn nhớ Lư công tử không? Không, bây giờ phải gọi là Lư lão gia rồi. Cha của hắn đã qua đời. Hắn thích tỷ, đã bàn bạc với tú bà rồi, tiền cũng đã đưa. Đợi mãn tang một năm, hắn sẽ đến đón tỷ về."
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Thu Nương tỷ tỷ, từ nay về sau tỷ không cần phải sợ lão bà đó nữa, cũng không cần phải tiếp khách nữa. Y phục, thức ăn của tỷ sau này đều do Lư lão gia cung cấp, tỷ chỉ cần ở lại đây, bầu bạn với ta thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi tỷ về nhà hắn, chúng ta sẽ không còn được gặp nhau nữa."
Ta buột miệng nói: "Chắc chắn là có sự nhầm lẫn rồi, người hắn thích là muội, sao có thể để ý đến ta được?"
Hắn là vị hôn phu trước đây của Bích Vân, những năm qua cứ rảnh rỗi là lại đến thăm nàng.
Có lần hắn uống rượu say trong phòng ta, mắt đỏ hoe than thở, trách ông trời trêu ngươi, vốn tưởng rằng Bích Vân sẽ là thê tử của mình, vậy mà bây giờ chỉ có thể đợi đến nửa đêm mới được gặp nàng.
Ta chợt nhớ đến những lời nàng nói bên giường ta mấy ngày trước. Thì ra tất cả đều là chủ ý của Bích Vân.
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Muội làm vậy là có ý gì, tưởng rằng tỷ nhận đồ của muội rồi sẽ yên tâm rời đi sao? Không, tỷ sẽ không đi. Tỷ chán ghét nam nhân, tỷ không thể bỏ mặc muội được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Bích Vân lạnh tanh. Nàng mắng: "Tỷ đúng là đồ không biết điều, không biết tốt xấu, chỉ biết cố chấp theo ý mình. Đồ vô dụng, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết. Ta phải làm ăn, không rảnh mà ngày ngày bảo vệ tỷ đâu."
Ta lo lắng đến phát khóc: "Muội phải biết tỷ không có ý đó. Lư công tử yêu thương muội, bây giờ lại không có cha mẹ chồng quản thúc, hắn có thể tự mình làm chủ, tại sao muội không đi theo hắn?"
Bích Vân cúi đầu, vuốt ve y phục, chỉ nói: "Muội không ưa vị hôn thê của hắn, nhà ta vừa xảy ra chuyện, cha nàng ta đã vội vàng cướp mất hôn ước này. Thu Nương tỷ tỷ, tỷ đi thay muội đấu với nàng ta một trận."
Ta bĩu môi: "Thôi đi, muội nói dối nghe giả trân quá. Hơn nữa tỷ là kẻ vô dụng, còn trông cậy gì vào tỷ mà đấu?"
Ta lay lay nàng, hỏi dồn: "Rốt cuộc muội định làm gì?"
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, gượng cười nói: "Muội dự định trở thành tú bà tiếp theo. Muội biết bọn họ sau lưng mắng nhiếc muội, nói cha muội tham ô ngân khố, cả nhà bị xử trảm, con gái bị bán vào lầu xanh, không hề oan uổng.
Nhưng cha muội thật sự oan uổng. Ông ấy là người có miếng đậu phụ ăn là vui rồi, vô cùng thanh bạch. Bọn họ cấu kết với nhau lấy bạc trong ngân khố đi cho vay nặng lãi, cấp trên điều tra, nhất thời không bù được vào, liền đẩy ông ấy - người duy nhất trong sạch ra chịu tội thay. Nếu ông ấy đồng lõa với bọn họ, thì đã chẳng c.h.ế.t oan uổng rồi.
Trời đất bao la, cớ sao gia đình chúng ta lại phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, còn bọn chúng vẫn được hưởng vinh hoa phú quý. Muội không cam lòng. Ông trời không cho nữ nhi nhà nghèo như muội chút vốn liếng nào khác, muội chỉ còn cách này, ở chốn lầu xanh bám víu vào những kẻ quyền quý, biết đâu có ngày muội có thể báo thù rửa hận.
Thu Nương tỷ tỷ, tỷ đừng cười muội. Nếu không có giấc mộng này an ủi, muội không sống nổi. Muội nhất định không thể đến phủ đệ của hắn làm một đứa thiếp."
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Ngọc Kiều Nhi và vị khách kia ngày càng mặn nồng. Nghe nói chính thất của hắn đã lâm bệnh nặng, chỉ cần bà ta c.h.ế.t đi, hắn sẽ chuộc thân cho Ngọc Kiều Nhi.
Tết Trung thu, ngay cả những gã nam nhân phóng đãng nhất cũng ở nhà sum vầy cùng cha mẹ vợ con, chốn lầu xanh càng thêm vắng vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro