Chương 1
Vi Vi
2024-04-13 00:40:19
Phong dẫn long hổ kỳ, ca chung tích truy phàn.
Kích trúc lạc cao nguyệt, đầu hồ phá sầu nhan. (1)
Trên chiến trường, việc binh hiểm ác, khói súng đầy trời. Đại tướng quân Bùi Nghi Chi uy phong thúc ngựa chạy như bay, đuôi mắt liếc thấy quân địch đang giương tên bắn lén cách đó không xa. Cổ tay ông ta xoay một vòng, thương bạc mang theo sức mạnh như sấm chớp cản lại mũi tên tẩm độc đang bay về phía Ninh Viễn Hầu.
“Vèo_____”
Ngay lúc đó, một mũi tên khác ở bên trái phóng ra như một con rắn độc giấu mình trong đám cỏ, không chút sai lệch nhắm thẳng vào Bùi Nghi Chi.
“Ưm!”
Bùi Nghi Chi ôm ngực ngã xuống, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương chẳng mấy chốc đã biến thành màu đen đặc sệt, trong lòng ông ta tự biết e rằng mình khó mà sống nổi.
Ninh Viễn Hầu vội vàng chạy tới, hốc mắt ông phiếm hồng, vội vàng đỡ người chiến hữu thân thiết của mình dậy, rồi ra sức nâng Bùi Nghi Chi lên lưng chiến mã. Giữa ánh đao mưa kiếm, họ cố gắng mở ra một con đường máu, cuối cùng cũng thoát được ra khỏi vòng vây.
Trên chiếc giường bệnh trong quân trướng, Bùi Nghi Chi gần như chỉ còn lại một chút hơi tàn:
“Hành Chiếu, đừng vì ta mà khổ sở nữa.”
Bên mép giường, vị chiến hữu của ông nắm chặt hai bàn tay, nếu không phải bị ông làm chậm trễ thì có khi lúc này họ đã có thể xông vào trại địch và tàn sát hết toàn bộ quân địch từ lâu rồi.
Bỏ mạng nơi sa trường là một sự hy sinh mang đầy ý nghĩa, đây cũng lại niềm vinh quang vô thượng của một vị tướng quân. Chỉ có một điều tiếc nuối và vướng bận cuối cùng của ông là nhi tử độc nhất trong nhà, Thiên Hề của ông chỉ mới tròn bảy tuổi. A nương đã mất sớm, nếu bây giờ lại không có phụ thân ở bên làm chỗ dựa, cuộc sống sau này muốn lớn lên một cách bình thường không biết sẽ khó khăn đến nhường nào.
“Nghi Chi, tại đây ta xin thề, nhất định sẽ nuôi dưỡng A Hề thật tốt, đối xử với nó như nhi tử thân sinh của mình, ngươi có thể yên tâm, nếu ta làm trái lời thề thì sẽ bị trời tru đất diệt, đoạn tử tuyệt tôn.”
Ninh Viễn Hầu biết nỗi trăn trở của Bùi Nghi Chi nên lập tức lập lời thề.
“Xin nhờ cả vào ngươi.”
Bùi Nghi Chi nắm chặt tay ông, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống. Ông ta chớp mắt một cái, cảm giác mệt mỏi như che trời lấp đất ập đến thân thể. Trong lúc mơ màng, dường như Bùi Nghi Chi có thể nhìn thấy cô nương mà mình vẫn nhớ nhung đang mỉm cười rồi đưa tay về phía ông ta, cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Vị tướng quân anh tuấn mỉm cười, bàn tay mạnh mẽ giờ đây từ từ rủ xuống như một nhánh cây khô giữa ngày thu.
Chiến mã bên ngoài quân trướng dường như đã cảm nhận được điều gì đó, chúng cúi đầu đào móng và cất tiếng hí như nghẹn ngào. Những tướng sĩ cũng vén chiến giáp, cùng nhau quỳ gối trước giường bệnh, đưa tiễn vị tướng quân dũng mãnh đã thành danh khi còn trẻ này.
Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng. (2)
Một thế hệ Đại tướng quân thần võ anh dũng và thiện chiến kiên trì chiến đấu nơi biên cương giữa phong ba bão táp suốt ba tháng ròng, cuối cùng cũng đến lúc hồn về quê cũ.
_____
Cách đó ngàn dặm, trong thành Kim Lăng không hề bị ảnh hưởng bởi chiến sự, nơi nơi đều là khung cảnh thái bình và thịnh vượng.
Lúc này đã tháng hoa đào, trong phủ đệ của các thế gia đã tràn đầy không khí mùa xuân. Hồng hạnh nở rộ đầu cành, chim oanh cất tiếng hót líu lo, tựa như khóe miệng cũng cất giữ sắc xuân vô tận nơi chân trời.
Vân Thiên Ngưng sáu tuổi, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất trong phủ Ninh quốc công. Lúc này tiểu nha đầu đang tựa vào lòng a nương, cùng người đọc thư của phụ thân từ phương xa mới gửi về.
Từ nhỏ Thiên Ngưng đã tiếp nhận sự nuôi dạy nghiêm khắc của Hầu phủ nên nàng đã có thể đọc hiểu được một số chữ. Thấy những chữ “đau buồn”, “gửi gắm”, trong lòng tiểu nha đầu hơi lo lắng, nàng nắm lấy tay áo mềm mại của mẫu thân, mềm giọng hỏi:
“A nương, phụ thân thế nào rồi ạ?”
Vẻ mặt Thôi thị có phần nặng nề, nhưng sau khi đọc hết những dòng tiếp theo thì gương mặt bà là hiện lên ý cười như có như không. Bà để thư xuống, cất nó vào trong một chiếc hộp giấy thêu hoa, rồi quay sang xoa đầu nữ nhi của mình.
“Không sao cả, nhưng nếu phụ thân con mang một tiểu ca ca về thì A Ngưng có vui không?”
“A nương có tiểu ca ca từ lúc nào vậy ạ?”
Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu lên nhìn cái bụng nhỏ phẳng phiu của a nương một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp như phấn điêu ngọc mài đầy vẻ khó hiểu.
Thôi thị cọ lên chóp mũi của nàng một cái rồi cười nói:
“Là tiểu công tử của một vị chí cốt có giao tình sâu đậm với phụ thân con, có điều a nương của hắn mất sớm, từ đó hắn được nuôi ở Cô Tô thế nên trước giờ A Ngưng vẫn chưa từng được gặp thôi.”
“Vậy là có thêm một tiểu ca ca cùng chơi với con rồi, đương nhiên A Ngưng thấy rất vui.”
Trên Thiên Ngưng còn có một vị tỷ tỷ và một huynh trưởng, nhưng nếu có thêm một vị tiểu ca ca nữa thì nàng cũng cực kỳ hoan nghênh, có khi còn là một vị tiểu lang quân hoạt bát thích chơi, còn có thể chơi đấu dế với nàng trong vườn hoa nữa cũng nên.
Biết được tâm tư của nữ nhi nhà mình, Thôi thị cũng cảm thấy yên tâm hơn, bà đặt bút xuống, viết một lá thư khác gửi cho phu quân.
Nửa sau của lá thư vừa rồi đều là những lời lẽ chan chứa tâm sự âu yếm, bà phải suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để hồi đáp lại ông đây.
Những ngón tay được chăm sóc cực kỳ tốt của nữ nhân chống dưới cằm, ánh mắt bà dừng lại trên trang giấy trống trơn, gương mặt hiện lên sắc ửng hồng hiếm thấy, khiến Thiên Ngưng ở bên cạnh không khỏi len lén che miệng cười.
Mẫu thân của nàng xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, đây là môn phiệt thế gia lâu đời và có quyền lực cao. Tuy phụ thân của Ninh Viễn Hầu là hoàng thân quốc thích nhưng cũng không hề được nhà họ coi trọng. Lần đầu bà mối tới nhà làm mai còn bị ngoại tổ mẫu của nàng không mặn không nhạt từ chối khéo.
Nhưng khi đó, phụ thân lại là một tiểu tử quật cường, sau khi rung động chỉ bởi một ánh nhìn của mẫu thân tại lễ hội hoa đăng Thượng Nguyên. Ông liền nhớ mãi không quên, cứ thế mặt dày đến cầu hôn nhiều lần, cuối cùng cũng có thể rước được mẫu thân về nhà. Đương nhiên trong khoảng thời gian đó, hai người cũng không ít lần làm loại chuyện nửa đêm trèo tường.
Nhớ lại chuyện lúc còn trẻ, rồi lại nhìn nữ nhi ở trước mắt, nụ cười của Thôi thị càng thêm ngọt ngào, tay cầm bút lông sói nhẹ nhàng viết lên một lá thư tương tư.
Trích bài thơ Lên đài Hồng Ba Hàm Đan uống rượu xem luyện binh của Lý Bạch
Trích từ bài thơ cổ “Quốc Tang” của Khuất Nguyên mang ý nghĩa rằng: Tuy thân thể đã hy sinh nhưng tinh thần thì mãi mãi bất diệt; hồn phách kiên cường của người nơi chín suối vẫn là anh hùng giữa bầy quỷ.
Kích trúc lạc cao nguyệt, đầu hồ phá sầu nhan. (1)
Trên chiến trường, việc binh hiểm ác, khói súng đầy trời. Đại tướng quân Bùi Nghi Chi uy phong thúc ngựa chạy như bay, đuôi mắt liếc thấy quân địch đang giương tên bắn lén cách đó không xa. Cổ tay ông ta xoay một vòng, thương bạc mang theo sức mạnh như sấm chớp cản lại mũi tên tẩm độc đang bay về phía Ninh Viễn Hầu.
“Vèo_____”
Ngay lúc đó, một mũi tên khác ở bên trái phóng ra như một con rắn độc giấu mình trong đám cỏ, không chút sai lệch nhắm thẳng vào Bùi Nghi Chi.
“Ưm!”
Bùi Nghi Chi ôm ngực ngã xuống, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương chẳng mấy chốc đã biến thành màu đen đặc sệt, trong lòng ông ta tự biết e rằng mình khó mà sống nổi.
Ninh Viễn Hầu vội vàng chạy tới, hốc mắt ông phiếm hồng, vội vàng đỡ người chiến hữu thân thiết của mình dậy, rồi ra sức nâng Bùi Nghi Chi lên lưng chiến mã. Giữa ánh đao mưa kiếm, họ cố gắng mở ra một con đường máu, cuối cùng cũng thoát được ra khỏi vòng vây.
Trên chiếc giường bệnh trong quân trướng, Bùi Nghi Chi gần như chỉ còn lại một chút hơi tàn:
“Hành Chiếu, đừng vì ta mà khổ sở nữa.”
Bên mép giường, vị chiến hữu của ông nắm chặt hai bàn tay, nếu không phải bị ông làm chậm trễ thì có khi lúc này họ đã có thể xông vào trại địch và tàn sát hết toàn bộ quân địch từ lâu rồi.
Bỏ mạng nơi sa trường là một sự hy sinh mang đầy ý nghĩa, đây cũng lại niềm vinh quang vô thượng của một vị tướng quân. Chỉ có một điều tiếc nuối và vướng bận cuối cùng của ông là nhi tử độc nhất trong nhà, Thiên Hề của ông chỉ mới tròn bảy tuổi. A nương đã mất sớm, nếu bây giờ lại không có phụ thân ở bên làm chỗ dựa, cuộc sống sau này muốn lớn lên một cách bình thường không biết sẽ khó khăn đến nhường nào.
“Nghi Chi, tại đây ta xin thề, nhất định sẽ nuôi dưỡng A Hề thật tốt, đối xử với nó như nhi tử thân sinh của mình, ngươi có thể yên tâm, nếu ta làm trái lời thề thì sẽ bị trời tru đất diệt, đoạn tử tuyệt tôn.”
Ninh Viễn Hầu biết nỗi trăn trở của Bùi Nghi Chi nên lập tức lập lời thề.
“Xin nhờ cả vào ngươi.”
Bùi Nghi Chi nắm chặt tay ông, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống. Ông ta chớp mắt một cái, cảm giác mệt mỏi như che trời lấp đất ập đến thân thể. Trong lúc mơ màng, dường như Bùi Nghi Chi có thể nhìn thấy cô nương mà mình vẫn nhớ nhung đang mỉm cười rồi đưa tay về phía ông ta, cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Vị tướng quân anh tuấn mỉm cười, bàn tay mạnh mẽ giờ đây từ từ rủ xuống như một nhánh cây khô giữa ngày thu.
Chiến mã bên ngoài quân trướng dường như đã cảm nhận được điều gì đó, chúng cúi đầu đào móng và cất tiếng hí như nghẹn ngào. Những tướng sĩ cũng vén chiến giáp, cùng nhau quỳ gối trước giường bệnh, đưa tiễn vị tướng quân dũng mãnh đã thành danh khi còn trẻ này.
Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng. (2)
Một thế hệ Đại tướng quân thần võ anh dũng và thiện chiến kiên trì chiến đấu nơi biên cương giữa phong ba bão táp suốt ba tháng ròng, cuối cùng cũng đến lúc hồn về quê cũ.
_____
Cách đó ngàn dặm, trong thành Kim Lăng không hề bị ảnh hưởng bởi chiến sự, nơi nơi đều là khung cảnh thái bình và thịnh vượng.
Lúc này đã tháng hoa đào, trong phủ đệ của các thế gia đã tràn đầy không khí mùa xuân. Hồng hạnh nở rộ đầu cành, chim oanh cất tiếng hót líu lo, tựa như khóe miệng cũng cất giữ sắc xuân vô tận nơi chân trời.
Vân Thiên Ngưng sáu tuổi, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất trong phủ Ninh quốc công. Lúc này tiểu nha đầu đang tựa vào lòng a nương, cùng người đọc thư của phụ thân từ phương xa mới gửi về.
Từ nhỏ Thiên Ngưng đã tiếp nhận sự nuôi dạy nghiêm khắc của Hầu phủ nên nàng đã có thể đọc hiểu được một số chữ. Thấy những chữ “đau buồn”, “gửi gắm”, trong lòng tiểu nha đầu hơi lo lắng, nàng nắm lấy tay áo mềm mại của mẫu thân, mềm giọng hỏi:
“A nương, phụ thân thế nào rồi ạ?”
Vẻ mặt Thôi thị có phần nặng nề, nhưng sau khi đọc hết những dòng tiếp theo thì gương mặt bà là hiện lên ý cười như có như không. Bà để thư xuống, cất nó vào trong một chiếc hộp giấy thêu hoa, rồi quay sang xoa đầu nữ nhi của mình.
“Không sao cả, nhưng nếu phụ thân con mang một tiểu ca ca về thì A Ngưng có vui không?”
“A nương có tiểu ca ca từ lúc nào vậy ạ?”
Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu lên nhìn cái bụng nhỏ phẳng phiu của a nương một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp như phấn điêu ngọc mài đầy vẻ khó hiểu.
Thôi thị cọ lên chóp mũi của nàng một cái rồi cười nói:
“Là tiểu công tử của một vị chí cốt có giao tình sâu đậm với phụ thân con, có điều a nương của hắn mất sớm, từ đó hắn được nuôi ở Cô Tô thế nên trước giờ A Ngưng vẫn chưa từng được gặp thôi.”
“Vậy là có thêm một tiểu ca ca cùng chơi với con rồi, đương nhiên A Ngưng thấy rất vui.”
Trên Thiên Ngưng còn có một vị tỷ tỷ và một huynh trưởng, nhưng nếu có thêm một vị tiểu ca ca nữa thì nàng cũng cực kỳ hoan nghênh, có khi còn là một vị tiểu lang quân hoạt bát thích chơi, còn có thể chơi đấu dế với nàng trong vườn hoa nữa cũng nên.
Biết được tâm tư của nữ nhi nhà mình, Thôi thị cũng cảm thấy yên tâm hơn, bà đặt bút xuống, viết một lá thư khác gửi cho phu quân.
Nửa sau của lá thư vừa rồi đều là những lời lẽ chan chứa tâm sự âu yếm, bà phải suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để hồi đáp lại ông đây.
Những ngón tay được chăm sóc cực kỳ tốt của nữ nhân chống dưới cằm, ánh mắt bà dừng lại trên trang giấy trống trơn, gương mặt hiện lên sắc ửng hồng hiếm thấy, khiến Thiên Ngưng ở bên cạnh không khỏi len lén che miệng cười.
Mẫu thân của nàng xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, đây là môn phiệt thế gia lâu đời và có quyền lực cao. Tuy phụ thân của Ninh Viễn Hầu là hoàng thân quốc thích nhưng cũng không hề được nhà họ coi trọng. Lần đầu bà mối tới nhà làm mai còn bị ngoại tổ mẫu của nàng không mặn không nhạt từ chối khéo.
Nhưng khi đó, phụ thân lại là một tiểu tử quật cường, sau khi rung động chỉ bởi một ánh nhìn của mẫu thân tại lễ hội hoa đăng Thượng Nguyên. Ông liền nhớ mãi không quên, cứ thế mặt dày đến cầu hôn nhiều lần, cuối cùng cũng có thể rước được mẫu thân về nhà. Đương nhiên trong khoảng thời gian đó, hai người cũng không ít lần làm loại chuyện nửa đêm trèo tường.
Nhớ lại chuyện lúc còn trẻ, rồi lại nhìn nữ nhi ở trước mắt, nụ cười của Thôi thị càng thêm ngọt ngào, tay cầm bút lông sói nhẹ nhàng viết lên một lá thư tương tư.
Trích bài thơ Lên đài Hồng Ba Hàm Đan uống rượu xem luyện binh của Lý Bạch
Trích từ bài thơ cổ “Quốc Tang” của Khuất Nguyên mang ý nghĩa rằng: Tuy thân thể đã hy sinh nhưng tinh thần thì mãi mãi bất diệt; hồn phách kiên cường của người nơi chín suối vẫn là anh hùng giữa bầy quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro