Chương 2
Vi Vi
2024-04-13 00:40:19
Vào ngày thành Kim Lăng nồng nàn ý xuân nhất, Ninh Viễn Hầu dẫn binh trở về phủ.
Thôi thị dẫn theo Thiên Ngưng, huynh trưởng và tỷ tỷ ra cửa nghênh đón, nhìn cỗ xe của phu quân từ xa xa cuối đường đi tới mà mắt bà rớm lệ.
“A cha!”
“Phu quân!”
Ba tiếng gọi ngây thơ cùng với một giọng nói dịu dàng đồng thời vang lên.
Vân Hành Chiếu vừa thấy bốn mẹ con mình vẫn hằn nhưng nhớ, trong lòng không kiềm được kích động, vội vàng thúc ngựa chạy như bay đến rồi lập tức xuống ngựa, ôm lấy thê tử đã lâu không gặp của mình.
“A Doanh, ta về rồi đây.”
Thôi thị và trượng phu đã cách biệt gần một năm trời, giờ phút này được ôm lấy thân thể mình ngày đêm nhung nhớ, bà phải cố gắng lắm mới ngăn mình không khóc ra thành tiếng, kẻo lại mất thể diện trước mặt đám nhỏ.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Bàn tay được chăm sóc tốt vỗ lên lưng ông, Thôi thị dịu dàng nói, bỗng phát hiện ánh mắt của mấy hài tử phía sau, mặt bà thoáng chốc đỏ lên, nghĩ tới việc đang đứng ở trước cửa nhà mình, bà liền vội vàng đẩy trượng phu ra, rồi tránh sang một bên để ông nhìn thấy ba đứa bé sau lưng mình.
Vân Thiên Ngưng nhỏ nhất, mái tóc của tiểu cô nương được quấn thành hai búi nhỏ hai bên, rồi được buộc lại bằng sợi dây màu đỏ và chiếc chuông vàng sáng loáng. Trên chiếc chuông ấy phản chiếu bộ xiêm y được làm bằng gấm đỏ hoa mai nàng đang mặc chỉnh tề trên người, trông vừa thanh nhã vừa hoạt bát. Lúc này Vân Thiên Ngưng đang ngoan ngoãn đứng ở bên trái, dáng vẻ mềm mại đáng yêu của nàng tựa như một quả cầu được làm bằng bông.
Đôi mắt của nàng cực kỳ xinh đẹp và linh động, lại còn long lanh như ẩn chứa muôn vàn sắc xuân. Đứng cách đó không xa, ánh mắt của chàng thiếu niên nào đó thoáng khựng lại, đôi mi dày như cánh quạ của hắn khẽ rung lên, rồi ngay sau đó lại nhanh chóng rũ xuống.
Cùng xếp thành một hàng với tiểu cô nương còn có hai người nữa, Vân Tinh Diểu đứng giữa có dung mạo xuất chúng của nàng thiếu nữ đang độ đậu khấu niên hoa (1). Vẻ ngoài của Vân Tinh Diểu khá giống mẫu thân, nàng khoác trên người bộ y phục bằng gấm thượng hạng màu ngó sen, mái tóc thành một búi gọn gàng, vừa đoan trang vừa thanh nhã như một nhành mai đang nở rộ giữa sương sớm.
Vân Ẩn đứng ngoài cùng bên phải, chàng thiếu niên này năm nay mới mười lăm tuổi, còn đang độ tràn đầy nhiệt huyết và hăng hái. Gương mặt của hắn thừa hưởng nét khôi ngô, nhã nhặn từ cả song thân phụ mẫu. Trên người hắn là một thân y phục tơ tằm màu xanh ngọc, vóc người trông có vẻ cao lớn, phong thái thanh nhã mà vẫn không làm mất đi vẻ quân tử.
Cả ba đều vô cùng ưu tú, một người xinh đẹp, một người mỹ lệ, một người thanh nhã. Vân Hành Chiếu thấy thế, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp và đầy tự hào, ông nắm lấy tay thê tử, dịu dàng nói:
"A Doanh, vất vả cho nàng rồi."
Khi ông vẫn đang chinh chiến ở bên ngoài, thê tử đã thay ông nuôi dưỡng ba hài tử khôn lớn đến thế này, những vất vả đó có lẽ không hề ít hơn so với những khó khăn ông đã gặp phải trên chiến trường.
Trong lòng Thôi thị cảm động không thôi, bà đã chọn được một vị phu quân rất khó tìm. Ông không chỉ chung tình mà còn biết quan tâm, cảm thông. Bà lặng lẽ lau nước mắt, tất cả vất vả và cô đơn suốt mấy tháng này dường như đều tan thành mây khói sau câu nói ấm lòng này của hắn.
“A Doanh, đây là Thiên Hề, nhi tử của Bùi tướng quân, năm nay bảy tuổi.”
Vân Hành Chiếu nghiêng người sang một bên, cận vệ ở bên cạnh vừa xoay người xuống ngựa, lúc này đoàn người Thôi thị mới nhìn thấy vị thiếu niên đang đứng ở đằng sau kia.
“Ta đưa thằng bé về phủ, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Thôi thị đã biết được ngọn nguồn mọi chuyện qua lá thư ông gửi, trượng phu được Bùi tướng quân ủy thác, trên đường trở về thành đã cố ý ghé vào Cô Tô, đón cô nhi của hảo hữu từ nhà cửu mẫu Ngô Giang, rồi sau đó giao lại cho hai phu thê bọn họ nuôi dưỡng.
Vân Hành Chiếu dắt tay hắn, dẫn tiểu tử đến trước mặt mọi người trong nhà, rồi giới thiệu qua một lượt:
“Thiên Hề, đây là thê tử Thôi thị của thế thúc, sau này nàng sẽ chăm sóc cho cháu. Đây là Thiên Ngưng, con bé nhỏ tuổi nhất, chỉ kém cháu một tuổi. Đây là nhị tỷ Tinh Diểu, năm nay mười ba tuổi. Còn đây là đại ca Vân Ẩn, năm nay đã tròn mười lăm.”
Ánh mắt chàng thiếu niên lần lượt lướt qua bốn người, rồi cuối cùng không chút dấu vết dừng lại trên hai chiếc bánh bao nếp quấn dây đỏ nào đó, sau đó hắn lại khôi phục tầm nhìn, cực kỳ nghiêm chỉnh hành lễ.
“Vãn bối gặp qua chư vị.”
Vân Thiên Ngưng theo ca ca và tỷ tỷ cùng đáp lễ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vị tiểu ca ca này thêm mấy lần nữa.
Tiểu cô nương cho rằng phụ thân và huynh trưởng của mình đã rất tuấn tú rồi, dù sao cũng là hai mỹ nam danh tiếng lẫy lừng thành Kim Lăng, nhưng vị thiếu niên trước mắt này có lẽ còn đẹp hơn cả bọn họ.
“Được rồi, được rồi, đi vào trước đã, cả nhà đứng đây lỡ đâu trúng gió thì biết làm sao đây?”
Thôi thị đau lòng cho cảnh ngộ mà chàng thiếu niên này gặp phải, bà vẫy tay giục ba nhi tử của mình đi vào, còn bà thì quay sang dắt tay hắn, vừa nói chuyện cùng hắn vừa đi vào trong phủ.
Lúc hắn bước đến bên người nàng, một làn gió xuân bất ngờ thổi qua, khiến vạt áo của hai người bay lên, nhẹ nhàng quấn vào cùng một chỗ rồi phút chốc tách ra như cũ. Bùi Thiên Hề cúi đầu nhìn thoáng qua, những ngón tay của hắn khẽ nắm chặt lại, rồi lại tiếp tục đi theo mẫu thân vào phủ.
Vân Thiên Ngàn cũng vô thức nhìn sang, không hiểu sao nàng lại cảm thấy đôi mắt phượng đẹp đẽ kia dường như ẩn chứa chút xa cách. Nàng chớp chớp mắt, thôi không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi theo ca ca và tỷ tỷ vào phủ.
Đậu khấu niên hoa: chỉ những cô gái ở tuổi 13 - 14.
Thôi thị dẫn theo Thiên Ngưng, huynh trưởng và tỷ tỷ ra cửa nghênh đón, nhìn cỗ xe của phu quân từ xa xa cuối đường đi tới mà mắt bà rớm lệ.
“A cha!”
“Phu quân!”
Ba tiếng gọi ngây thơ cùng với một giọng nói dịu dàng đồng thời vang lên.
Vân Hành Chiếu vừa thấy bốn mẹ con mình vẫn hằn nhưng nhớ, trong lòng không kiềm được kích động, vội vàng thúc ngựa chạy như bay đến rồi lập tức xuống ngựa, ôm lấy thê tử đã lâu không gặp của mình.
“A Doanh, ta về rồi đây.”
Thôi thị và trượng phu đã cách biệt gần một năm trời, giờ phút này được ôm lấy thân thể mình ngày đêm nhung nhớ, bà phải cố gắng lắm mới ngăn mình không khóc ra thành tiếng, kẻo lại mất thể diện trước mặt đám nhỏ.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Bàn tay được chăm sóc tốt vỗ lên lưng ông, Thôi thị dịu dàng nói, bỗng phát hiện ánh mắt của mấy hài tử phía sau, mặt bà thoáng chốc đỏ lên, nghĩ tới việc đang đứng ở trước cửa nhà mình, bà liền vội vàng đẩy trượng phu ra, rồi tránh sang một bên để ông nhìn thấy ba đứa bé sau lưng mình.
Vân Thiên Ngưng nhỏ nhất, mái tóc của tiểu cô nương được quấn thành hai búi nhỏ hai bên, rồi được buộc lại bằng sợi dây màu đỏ và chiếc chuông vàng sáng loáng. Trên chiếc chuông ấy phản chiếu bộ xiêm y được làm bằng gấm đỏ hoa mai nàng đang mặc chỉnh tề trên người, trông vừa thanh nhã vừa hoạt bát. Lúc này Vân Thiên Ngưng đang ngoan ngoãn đứng ở bên trái, dáng vẻ mềm mại đáng yêu của nàng tựa như một quả cầu được làm bằng bông.
Đôi mắt của nàng cực kỳ xinh đẹp và linh động, lại còn long lanh như ẩn chứa muôn vàn sắc xuân. Đứng cách đó không xa, ánh mắt của chàng thiếu niên nào đó thoáng khựng lại, đôi mi dày như cánh quạ của hắn khẽ rung lên, rồi ngay sau đó lại nhanh chóng rũ xuống.
Cùng xếp thành một hàng với tiểu cô nương còn có hai người nữa, Vân Tinh Diểu đứng giữa có dung mạo xuất chúng của nàng thiếu nữ đang độ đậu khấu niên hoa (1). Vẻ ngoài của Vân Tinh Diểu khá giống mẫu thân, nàng khoác trên người bộ y phục bằng gấm thượng hạng màu ngó sen, mái tóc thành một búi gọn gàng, vừa đoan trang vừa thanh nhã như một nhành mai đang nở rộ giữa sương sớm.
Vân Ẩn đứng ngoài cùng bên phải, chàng thiếu niên này năm nay mới mười lăm tuổi, còn đang độ tràn đầy nhiệt huyết và hăng hái. Gương mặt của hắn thừa hưởng nét khôi ngô, nhã nhặn từ cả song thân phụ mẫu. Trên người hắn là một thân y phục tơ tằm màu xanh ngọc, vóc người trông có vẻ cao lớn, phong thái thanh nhã mà vẫn không làm mất đi vẻ quân tử.
Cả ba đều vô cùng ưu tú, một người xinh đẹp, một người mỹ lệ, một người thanh nhã. Vân Hành Chiếu thấy thế, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp và đầy tự hào, ông nắm lấy tay thê tử, dịu dàng nói:
"A Doanh, vất vả cho nàng rồi."
Khi ông vẫn đang chinh chiến ở bên ngoài, thê tử đã thay ông nuôi dưỡng ba hài tử khôn lớn đến thế này, những vất vả đó có lẽ không hề ít hơn so với những khó khăn ông đã gặp phải trên chiến trường.
Trong lòng Thôi thị cảm động không thôi, bà đã chọn được một vị phu quân rất khó tìm. Ông không chỉ chung tình mà còn biết quan tâm, cảm thông. Bà lặng lẽ lau nước mắt, tất cả vất vả và cô đơn suốt mấy tháng này dường như đều tan thành mây khói sau câu nói ấm lòng này của hắn.
“A Doanh, đây là Thiên Hề, nhi tử của Bùi tướng quân, năm nay bảy tuổi.”
Vân Hành Chiếu nghiêng người sang một bên, cận vệ ở bên cạnh vừa xoay người xuống ngựa, lúc này đoàn người Thôi thị mới nhìn thấy vị thiếu niên đang đứng ở đằng sau kia.
“Ta đưa thằng bé về phủ, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Thôi thị đã biết được ngọn nguồn mọi chuyện qua lá thư ông gửi, trượng phu được Bùi tướng quân ủy thác, trên đường trở về thành đã cố ý ghé vào Cô Tô, đón cô nhi của hảo hữu từ nhà cửu mẫu Ngô Giang, rồi sau đó giao lại cho hai phu thê bọn họ nuôi dưỡng.
Vân Hành Chiếu dắt tay hắn, dẫn tiểu tử đến trước mặt mọi người trong nhà, rồi giới thiệu qua một lượt:
“Thiên Hề, đây là thê tử Thôi thị của thế thúc, sau này nàng sẽ chăm sóc cho cháu. Đây là Thiên Ngưng, con bé nhỏ tuổi nhất, chỉ kém cháu một tuổi. Đây là nhị tỷ Tinh Diểu, năm nay mười ba tuổi. Còn đây là đại ca Vân Ẩn, năm nay đã tròn mười lăm.”
Ánh mắt chàng thiếu niên lần lượt lướt qua bốn người, rồi cuối cùng không chút dấu vết dừng lại trên hai chiếc bánh bao nếp quấn dây đỏ nào đó, sau đó hắn lại khôi phục tầm nhìn, cực kỳ nghiêm chỉnh hành lễ.
“Vãn bối gặp qua chư vị.”
Vân Thiên Ngưng theo ca ca và tỷ tỷ cùng đáp lễ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vị tiểu ca ca này thêm mấy lần nữa.
Tiểu cô nương cho rằng phụ thân và huynh trưởng của mình đã rất tuấn tú rồi, dù sao cũng là hai mỹ nam danh tiếng lẫy lừng thành Kim Lăng, nhưng vị thiếu niên trước mắt này có lẽ còn đẹp hơn cả bọn họ.
“Được rồi, được rồi, đi vào trước đã, cả nhà đứng đây lỡ đâu trúng gió thì biết làm sao đây?”
Thôi thị đau lòng cho cảnh ngộ mà chàng thiếu niên này gặp phải, bà vẫy tay giục ba nhi tử của mình đi vào, còn bà thì quay sang dắt tay hắn, vừa nói chuyện cùng hắn vừa đi vào trong phủ.
Lúc hắn bước đến bên người nàng, một làn gió xuân bất ngờ thổi qua, khiến vạt áo của hai người bay lên, nhẹ nhàng quấn vào cùng một chỗ rồi phút chốc tách ra như cũ. Bùi Thiên Hề cúi đầu nhìn thoáng qua, những ngón tay của hắn khẽ nắm chặt lại, rồi lại tiếp tục đi theo mẫu thân vào phủ.
Vân Thiên Ngàn cũng vô thức nhìn sang, không hiểu sao nàng lại cảm thấy đôi mắt phượng đẹp đẽ kia dường như ẩn chứa chút xa cách. Nàng chớp chớp mắt, thôi không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi theo ca ca và tỷ tỷ vào phủ.
Đậu khấu niên hoa: chỉ những cô gái ở tuổi 13 - 14.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro