Chương 3
Vi Vi
2024-04-13 00:40:19
Đoàn người ngồi ở sảnh chính, Thôi thị lại hỏi han thêm đôi câu. Bùi Thiên Hề ngoan ngoãn đáp lại từng câu một, thái độ của hắn không hề kiêu căng cũng chẳng chút nịnh nọt khiến hảo cảm của bà đối với chàng thiếu niên này lại tăng thêm mấy phần.
Sau khi gặp mặt mọi người trong nhà Ninh Viễn Hầu, Thôi thị liền sắp xếp cho Bùi Thiên Hề ở trong tiểu viện thanh trúc phía bắc. Trước đó người hầu cũng đã được dặn dò dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Điều kiện sông ở đó rất tốt, cũng gần chỗ ở của ba đứa trẻ, thuận tiện cho việc bọn trẻ qua lại với nhau sau này.
Tấm lòng của Thôi thị lương thiện, đau lòng cho gia cảnh của Bùi Thiên Hề, lại thấy Thiên Ngưng và hắn xấp xỉ tuổi nhau nên bà còn cố ý dặn dò tiểu nha đầu phải thân thiết với hắn hơn.
“A Ngưng, lần này phụ thân của con có thể sống sót trở về từ chiến trường đều là nhờ có Bùi tướng quân xả thân cứu giúp, cả đời này nhà chúng ta đều phải ghi nhớ rõ phần ân tình này. Thiên Hề là con trai duy nhất của Bùi tướng quân, mẫu thân mất sớm, về sau nó được gửi nuôi trong nhà cửu mẫu ở Cô Tô. A cha của con lo lắng nếu không có phụ thân ruột thịt che chở, nó sẽ bị họ hàng thân thích ức hiếp, thế nên mới đưa nó về đây để tự mình nuôi dưỡng. Con nhất định phải đối xử tốt với Thiên Hề đấy, biết chưa?”
Thôi thị nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thiên Ngưng, nghiêm túc nói:
“Nếu có người hầu bất kính với nó, con thấy được thì có thể trực tiếp đưa ra khỏi phủ xử lý, không cần đến hỏi ý ta.”
“Vâng, A Ngưng biết rồi, a nương yên tâm.”
Vân Thiên Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, tiểu cô nương nhìn về phía tiểu viện rừng trúc xanh ngát, trong lòng nàng cảm thấy hơi tê dại, cùng với đó còn có chút đau lòng.
“A Ngưng ngoan quá, nói ra thì con và Thiên Hề cũng có một chút liên quan đấy.”
Thôi thị như đang chìm vào hồi ức, bà xoa xoa đầu nàng.
“A nương, liên quan thế nào vậy ạ?”
“Chính là lúc con ra đời, tiểu công tử Bùi gia cũng vừa tròn một tuổi. Phụ thân con thấy người ta đặt tên con khá độc đáo, cho nên cũng muốn học theo người ta, đặt tên con là Thiên Ngưng. Lúc ấy còn đặt rất nhiều tên trên bàn để cho con bốc thăm, có Ngọc Kiều, Tinh Kiều, còn có Thiên Ngưng, nhưng con vừa nhặt một cái là chọn ngay được mảnh giấy viết tên Thiên Ngưng…”
Thôi thị che miệng cười, hiển nhiên là còn có lời chưa nói hết.
Vân Thiên Ngưng lắc cánh tay a nương, không chịu bỏ qua: “A nương, người mau nói tiếp đi, sau đó thì sao?”
“Sau đó thì đặt tên con là Thiên Ngưng thôi, hết rồi.”
Thôi thị chớp chớp mắt, bà duỗi tay vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng: “Đi thôi, đi thăm tiểu công tử Bùi gia một chút.”
A nương nhất định vẫn còn bí mật gì đó chưa chịu nói cho nàng nghe, nhưng tiểu cô nương lại không thể hỏi ra được. Vân Thiên Ngưng nhíu chặt đôi mày thanh tú rồi được Thôi thị dắt lấy bàn tay nhỏ, đi về hướng tiểu viện thanh trúc xa xa.
Gương mặt Thôi thị vẫn còn đượm ý cười, vì nhớ đến lời trêu đùa của vị tướng quân hăng hái kia cùng với nương tử dịu dàng, xinh đẹp của ông:
“Nếu tiểu nha đầu đã chọn được cái tên này thì chính là có duyên với Thiên Hề, vậy chi bằng gả nó cho nhi tử nhà ta, có được không?”
Cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, hôm nay đôi phu thê ấy đã cưỡi gió ra đi, có lẽ bây giờ họ đã được đoàn tụ trên trời cao rồi nhỉ. Thôi thị ngẩng đầu lên, nhìn những áng mây trôi hết hợp rồi lại tan, rồi khe khẽ thở dài một tiếng.
Lúc Thiên Ngưng đi vào viện Tê Ngô, Bùi Thiên Hề đang ngồi chăm chú đọc sách cạnh bàn đá trong tiểu viện. Tuy thiếu niên này vẫn còn nhỏ tuổi nhưng phong thái lại không hề tầm thường, có lẽ vì xuất phát từ thế gia nên từ xa nhìn lại, hắn đem đến cho người ta một cảm giác vô cùng thoát tục. Quanh thân thể hắn tựa như giăng đầy sương mù nơi rừng trúc xanh um, cảm giác lặng lẽ này tách biệt hoàn toàn với đám người huyên náo xung quanh.
Thôi thị dẫn Thiên Ngưng chậm rãi bước tới, thiếu niên kia cũng đứng lên hành lễ với hai người từ xa.
“Thiên Hề tiếp kiến bá mẫu và Thiên Ngưng muội muội.”
“Được rồi, chúng ra đã là người một nhà, sau này không cần làm vậy nữa.”
Thôi thị vội vàng tiến đến đỡ cánh tay của thiếu niên dậy, vẻ mặt bà dịu dàng như bầu trời hoàng hôn, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Bùi Thiên Hề nhìn mỹ phụ hiền lạnh trước mặt, đôi mắt cửa hắn cong lên, nở một nụ cười ấm áp nhưng cũng có đôi chút rụt rè: “Vâng ạ.”
Vân Thiên Ngưng nghiêng đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn che miệng cười khúc khích, đôi mắt hạnh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, tiếng cười khẽ khàng này khiến người ta liên tưởng đến những chú chim oanh đang vỗ cánh dưới tán liễu ngày xuân, thật hoạt bát và xinh đẹp.
“Tiểu ca ca cười lên đẹp quá, sau này huynh phải cười nhiều hơn nha.”
Thiên Ngưng rất thích đôi mắt của hắn, không cười thì là mắt phượng nghiêm nghị và bí ẩn, nhưng lúc cười lên lại như tràn đầy sắc xuân, rực rỡ tựa châu ngọc, vô tri vô giác khiến lòng người ngứa ngáy.
“Cảm ơn Thiên Ngưng muội muội đã tán dương.”
Hai đường cung duyên dáng đó lại cong lên lần nữa, lần này hướng thẳng về phía nàng, uy lực cũng sâu hơn.
Hai đóa hoa đào chợt nở rộ trên khuôn mặt nhỏ của Thiên Ngưng, nàng nhẹ giọng đáp lại một tiếng, cái đầu nhỏ đầy vẻ ngượng ngùng quay đi và dịch đến gần a nương phía bên kia.
Lúc này, ý cười trong mắt chàng thiếu niên mới thật sự chân thật, tựa như cơn mưa bụi thôi rơi để lộ ra ngọn núi cao xanh bát ngát, vừa rõ nét vừa đậm màu.
“Bên ngoài gió lớn, mời bá mẫu và Thiên Ngưng muội muội vào nhà nói chuyện.”
Gió đêm thổi qua rừng trúc, những phiến lá trúc xòe ra đón gió, khiến xung quanh vang lên tiếng lá xào xạc, Bùi Thiên Hề mời hai mẫu tử bọn họ vào nhà trước, sau đó hắn mới bước vào.
Phòng của hắn được Thôi thị cho người dọn dẹp sau khi nhận được thư của trượng phu, rộng rãi gọn gàng, quay lưng về hướng Nam ngoảnh mặt về hướng Bắc, giữa phòng đặt một khối ngọc điêu khắc và một tấm bình phong hoa điểu. Hai bên là ghế dựa làm bằng gỗ lê chạm hoa, ở giữa là một cái bàn gỗ tử đàn lớn, phía trên bày khay trà hoa mai mạ vàng sơn đỏ, trong chén trà là trà đại hồng bào vừa mới được pha xong.
Thiên Ngưng theo mẫu thân, cầm chén trà thanh ngọc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, hương trà dễ chịu, khiến lòng nàng không khỏi thầm tự hỏi chẳng lẽ hắn đã đoán được thời gian, rồi pha trà ngồi đợi bọn họ đến đây sao?
Sau khi gặp mặt mọi người trong nhà Ninh Viễn Hầu, Thôi thị liền sắp xếp cho Bùi Thiên Hề ở trong tiểu viện thanh trúc phía bắc. Trước đó người hầu cũng đã được dặn dò dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Điều kiện sông ở đó rất tốt, cũng gần chỗ ở của ba đứa trẻ, thuận tiện cho việc bọn trẻ qua lại với nhau sau này.
Tấm lòng của Thôi thị lương thiện, đau lòng cho gia cảnh của Bùi Thiên Hề, lại thấy Thiên Ngưng và hắn xấp xỉ tuổi nhau nên bà còn cố ý dặn dò tiểu nha đầu phải thân thiết với hắn hơn.
“A Ngưng, lần này phụ thân của con có thể sống sót trở về từ chiến trường đều là nhờ có Bùi tướng quân xả thân cứu giúp, cả đời này nhà chúng ta đều phải ghi nhớ rõ phần ân tình này. Thiên Hề là con trai duy nhất của Bùi tướng quân, mẫu thân mất sớm, về sau nó được gửi nuôi trong nhà cửu mẫu ở Cô Tô. A cha của con lo lắng nếu không có phụ thân ruột thịt che chở, nó sẽ bị họ hàng thân thích ức hiếp, thế nên mới đưa nó về đây để tự mình nuôi dưỡng. Con nhất định phải đối xử tốt với Thiên Hề đấy, biết chưa?”
Thôi thị nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thiên Ngưng, nghiêm túc nói:
“Nếu có người hầu bất kính với nó, con thấy được thì có thể trực tiếp đưa ra khỏi phủ xử lý, không cần đến hỏi ý ta.”
“Vâng, A Ngưng biết rồi, a nương yên tâm.”
Vân Thiên Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, tiểu cô nương nhìn về phía tiểu viện rừng trúc xanh ngát, trong lòng nàng cảm thấy hơi tê dại, cùng với đó còn có chút đau lòng.
“A Ngưng ngoan quá, nói ra thì con và Thiên Hề cũng có một chút liên quan đấy.”
Thôi thị như đang chìm vào hồi ức, bà xoa xoa đầu nàng.
“A nương, liên quan thế nào vậy ạ?”
“Chính là lúc con ra đời, tiểu công tử Bùi gia cũng vừa tròn một tuổi. Phụ thân con thấy người ta đặt tên con khá độc đáo, cho nên cũng muốn học theo người ta, đặt tên con là Thiên Ngưng. Lúc ấy còn đặt rất nhiều tên trên bàn để cho con bốc thăm, có Ngọc Kiều, Tinh Kiều, còn có Thiên Ngưng, nhưng con vừa nhặt một cái là chọn ngay được mảnh giấy viết tên Thiên Ngưng…”
Thôi thị che miệng cười, hiển nhiên là còn có lời chưa nói hết.
Vân Thiên Ngưng lắc cánh tay a nương, không chịu bỏ qua: “A nương, người mau nói tiếp đi, sau đó thì sao?”
“Sau đó thì đặt tên con là Thiên Ngưng thôi, hết rồi.”
Thôi thị chớp chớp mắt, bà duỗi tay vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng: “Đi thôi, đi thăm tiểu công tử Bùi gia một chút.”
A nương nhất định vẫn còn bí mật gì đó chưa chịu nói cho nàng nghe, nhưng tiểu cô nương lại không thể hỏi ra được. Vân Thiên Ngưng nhíu chặt đôi mày thanh tú rồi được Thôi thị dắt lấy bàn tay nhỏ, đi về hướng tiểu viện thanh trúc xa xa.
Gương mặt Thôi thị vẫn còn đượm ý cười, vì nhớ đến lời trêu đùa của vị tướng quân hăng hái kia cùng với nương tử dịu dàng, xinh đẹp của ông:
“Nếu tiểu nha đầu đã chọn được cái tên này thì chính là có duyên với Thiên Hề, vậy chi bằng gả nó cho nhi tử nhà ta, có được không?”
Cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, hôm nay đôi phu thê ấy đã cưỡi gió ra đi, có lẽ bây giờ họ đã được đoàn tụ trên trời cao rồi nhỉ. Thôi thị ngẩng đầu lên, nhìn những áng mây trôi hết hợp rồi lại tan, rồi khe khẽ thở dài một tiếng.
Lúc Thiên Ngưng đi vào viện Tê Ngô, Bùi Thiên Hề đang ngồi chăm chú đọc sách cạnh bàn đá trong tiểu viện. Tuy thiếu niên này vẫn còn nhỏ tuổi nhưng phong thái lại không hề tầm thường, có lẽ vì xuất phát từ thế gia nên từ xa nhìn lại, hắn đem đến cho người ta một cảm giác vô cùng thoát tục. Quanh thân thể hắn tựa như giăng đầy sương mù nơi rừng trúc xanh um, cảm giác lặng lẽ này tách biệt hoàn toàn với đám người huyên náo xung quanh.
Thôi thị dẫn Thiên Ngưng chậm rãi bước tới, thiếu niên kia cũng đứng lên hành lễ với hai người từ xa.
“Thiên Hề tiếp kiến bá mẫu và Thiên Ngưng muội muội.”
“Được rồi, chúng ra đã là người một nhà, sau này không cần làm vậy nữa.”
Thôi thị vội vàng tiến đến đỡ cánh tay của thiếu niên dậy, vẻ mặt bà dịu dàng như bầu trời hoàng hôn, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Bùi Thiên Hề nhìn mỹ phụ hiền lạnh trước mặt, đôi mắt cửa hắn cong lên, nở một nụ cười ấm áp nhưng cũng có đôi chút rụt rè: “Vâng ạ.”
Vân Thiên Ngưng nghiêng đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn che miệng cười khúc khích, đôi mắt hạnh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, tiếng cười khẽ khàng này khiến người ta liên tưởng đến những chú chim oanh đang vỗ cánh dưới tán liễu ngày xuân, thật hoạt bát và xinh đẹp.
“Tiểu ca ca cười lên đẹp quá, sau này huynh phải cười nhiều hơn nha.”
Thiên Ngưng rất thích đôi mắt của hắn, không cười thì là mắt phượng nghiêm nghị và bí ẩn, nhưng lúc cười lên lại như tràn đầy sắc xuân, rực rỡ tựa châu ngọc, vô tri vô giác khiến lòng người ngứa ngáy.
“Cảm ơn Thiên Ngưng muội muội đã tán dương.”
Hai đường cung duyên dáng đó lại cong lên lần nữa, lần này hướng thẳng về phía nàng, uy lực cũng sâu hơn.
Hai đóa hoa đào chợt nở rộ trên khuôn mặt nhỏ của Thiên Ngưng, nàng nhẹ giọng đáp lại một tiếng, cái đầu nhỏ đầy vẻ ngượng ngùng quay đi và dịch đến gần a nương phía bên kia.
Lúc này, ý cười trong mắt chàng thiếu niên mới thật sự chân thật, tựa như cơn mưa bụi thôi rơi để lộ ra ngọn núi cao xanh bát ngát, vừa rõ nét vừa đậm màu.
“Bên ngoài gió lớn, mời bá mẫu và Thiên Ngưng muội muội vào nhà nói chuyện.”
Gió đêm thổi qua rừng trúc, những phiến lá trúc xòe ra đón gió, khiến xung quanh vang lên tiếng lá xào xạc, Bùi Thiên Hề mời hai mẫu tử bọn họ vào nhà trước, sau đó hắn mới bước vào.
Phòng của hắn được Thôi thị cho người dọn dẹp sau khi nhận được thư của trượng phu, rộng rãi gọn gàng, quay lưng về hướng Nam ngoảnh mặt về hướng Bắc, giữa phòng đặt một khối ngọc điêu khắc và một tấm bình phong hoa điểu. Hai bên là ghế dựa làm bằng gỗ lê chạm hoa, ở giữa là một cái bàn gỗ tử đàn lớn, phía trên bày khay trà hoa mai mạ vàng sơn đỏ, trong chén trà là trà đại hồng bào vừa mới được pha xong.
Thiên Ngưng theo mẫu thân, cầm chén trà thanh ngọc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, hương trà dễ chịu, khiến lòng nàng không khỏi thầm tự hỏi chẳng lẽ hắn đã đoán được thời gian, rồi pha trà ngồi đợi bọn họ đến đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro