Chương 4
Vi Vi
2024-04-13 00:40:19
Vừa mới oán thầm trong lòng thì Bùi Thiên Hề lại như đã biết được suy nghĩ của nàng, hắn nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi bá mẫu có phái người mang một số món đồ dùng sinh hoạt đến đây, con đoán sau đó có lẽ bá mẫu sẽ qua thăm, vì vậy nên ở đây pha trước một ấm trà.”
“Con có lòng rồi, Thiên Ngưng, con mau nhìn người ta đi, rồi xem lại con kìa, ôi chao, ta đã nói với con rồi đấy, tiểu nữ nhi này của ta…”
Nhìn trẻ con nhà khác thông minh hiểu chuyện, trước giờ Thôi thị cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc này nhìn lại tiểu nha đầu ngốc nghếch, hồ đồ nhà mình, bà không kìm được bắt đầu kể khổ một hồi.
Mẫu thân còn chưa nói hết câu, nhưng Thiên Ngưng đã sớm lãnh giáo hết. Nhìn chàng thiếu niên đang vừa nghe vừa khẽ cười có phần hả hê, nhưng vẻ mặt của hắn rất đoan chính, nghiêm túc như thế, lại còn ngoan ngoãn, lễ phép nghe mẫu thân không ngừng cằn nhằn, thỉnh thoảng hắn còn đáp lại vài tiếng: “Vâng.”
Giọng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, vô cùng êm tai, Thôi thị được hắn đáp lời thì lại càng hăng hái kể nhiều hơn hơn. Bắt đầu từ những chuyện khi Thiên Ngưng sáu tuổi, bà kể dần về lúc nàng vẫn còn quấn tã, mặt mũi vẫn còn nước miếng tèm nhèm, khiến chàng thiếu niên nghe đến đây thì không khỏi khẽ bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn trầm thấp dễ nghe như tiếng suối róc rách chảy xuống từ vách đá, lại như tiếng chuông bạc xuyên qua thần trí mơ màng của nàng. Ánh mắt Vân Thiên Ngưng vẫn dừng trên ngón tay trắng nõn, thon dài của hắn đặt trên tách trà, trong lúc nói chuyện sẽ nhẹ nhàng di chuyển trên tách, đầu ngón tay bị sức nóng của trà làm cho ửng đỏ, cực kỳ giống với gương mặt đỏ ửng của nàng lúc bị a nương nhắc đến những chuyện cũ.
“A nương à!”
Tiểu cô nương thẹn thùng, khi bị nhắc lại chuyện xấu trước mặt một vị tiểu ca ca đẹp trai thế này, dẫu là ai đi chăng nữa nhất định cũng sẽ chẳng chút dễ chịu. Tiểu nha đầu lặng lẽ kéo ống tay áo a nương, không muốn để bà nói tiếp nữa.
“Được rồi được rồi, cũng biết xấu hổ rồi cơ đấy.”
Thôi thị yêu thương nhìn tiểu nha đầu trước mắt, lại quay đầu nhìn sắc trời đã tối ngoài cửa, hoàng hôn đã dần bị đêm đen nuốt chửng, bà liền đứng dậy, dắt Thiên Ngưng nói lời tạm biệt với Bùi Thiên Hề.
“Trong sinh hoạt có gì bất tiện thì cứ nói với ta. A Ngưng, tạm biệt Thiên Hề ca ca đi con.”
“Thiên Hề ca ca, ta và a nương đi đây, sáng mai gặp nhé.”
Gương mặt tiểu cô nương đỏ ửng trông rất đẹp, ánh mắt Bùi Thiên Hề khựng lại nhưng giọng nói vẫn điềm đạm, lễ độ: “Được. A Ngưng muội muội đi thong thả.”
Sau khi tiễn hai người bọn họ ra về, Bùi Thiên Hề lại quay người bước vào nhà, hắn ngồi bên chiếc bàn tử đàn mà vừa rồi bọn họ còn ngồi nói cười vui vẻ, ánh mắt từ từ dõi vào đêm đen đang dần dày đặc, trong mắt toàn là vẻ mờ mịt.
“Công tử, người nên đi nghỉ rồi.”
Người hầu đi tới, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Hắn ta là người được Thôi thị phái tới đây và nhận lệnh phải chăm sóc tốt cho công tử Bùi gia. Nếu có bất cứ sự bất kính nào đối với công tử thì sẽ lập tức bị trục xuất khỏi phủ. Quan trọng nhất là tên người hầu này đã lén quan sát rồi, mặc dù thiếu niên này có thân thế đáng thương, nhưng phong thái lại không hề tầm thường, vừa nhìn đã biết không phải một chủ nhân bình thường.
Bùi Thiên Hề liếc mắt hắn ta một thoáng, xuyên qua cánh cửa sổ vẫn còn chưa đóng, gió đêm thổi những cánh hoa mai đến, thổi tung cả vạt áo xanh thẫm của hắn. Hắn ngồi nơi đầu gió, tựa như một pho tượng tạc đầy anh tuấn.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Người hầu cúi đầu cáo lui.
Ánh mắt thiếu niên dừng lại trên tách trà hoa mai mạ vàng, ánh mắt dịu dàng nhìn vào nơi dấu môi in trên tách trà ngọc đã nguội lạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé uống cạn nước trà còn lại trong tách của rồi từ từ nuốt xuống, khóe môi nhếch lên vẫn say lòng và khiến người ta vui vẻ như thế. Ngay từ khi bắt đầu, trái tim hắn đã bị trói chặt một cách dễ dàng như vậy.
Bùi Thiên Hề duỗi tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tách trà mạ vàng đã lạnh kia, tìm đến nơi đôi môi nàng đã chạm đến, hắn liền đưa nó lên miệng rồi uống hết phần nước trà còn lại trong đó.
Miệng hắn giờ đây toàn là mùi hương ngọt ngào.
“Vừa rồi bá mẫu có phái người mang một số món đồ dùng sinh hoạt đến đây, con đoán sau đó có lẽ bá mẫu sẽ qua thăm, vì vậy nên ở đây pha trước một ấm trà.”
“Con có lòng rồi, Thiên Ngưng, con mau nhìn người ta đi, rồi xem lại con kìa, ôi chao, ta đã nói với con rồi đấy, tiểu nữ nhi này của ta…”
Nhìn trẻ con nhà khác thông minh hiểu chuyện, trước giờ Thôi thị cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc này nhìn lại tiểu nha đầu ngốc nghếch, hồ đồ nhà mình, bà không kìm được bắt đầu kể khổ một hồi.
Mẫu thân còn chưa nói hết câu, nhưng Thiên Ngưng đã sớm lãnh giáo hết. Nhìn chàng thiếu niên đang vừa nghe vừa khẽ cười có phần hả hê, nhưng vẻ mặt của hắn rất đoan chính, nghiêm túc như thế, lại còn ngoan ngoãn, lễ phép nghe mẫu thân không ngừng cằn nhằn, thỉnh thoảng hắn còn đáp lại vài tiếng: “Vâng.”
Giọng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, vô cùng êm tai, Thôi thị được hắn đáp lời thì lại càng hăng hái kể nhiều hơn hơn. Bắt đầu từ những chuyện khi Thiên Ngưng sáu tuổi, bà kể dần về lúc nàng vẫn còn quấn tã, mặt mũi vẫn còn nước miếng tèm nhèm, khiến chàng thiếu niên nghe đến đây thì không khỏi khẽ bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn trầm thấp dễ nghe như tiếng suối róc rách chảy xuống từ vách đá, lại như tiếng chuông bạc xuyên qua thần trí mơ màng của nàng. Ánh mắt Vân Thiên Ngưng vẫn dừng trên ngón tay trắng nõn, thon dài của hắn đặt trên tách trà, trong lúc nói chuyện sẽ nhẹ nhàng di chuyển trên tách, đầu ngón tay bị sức nóng của trà làm cho ửng đỏ, cực kỳ giống với gương mặt đỏ ửng của nàng lúc bị a nương nhắc đến những chuyện cũ.
“A nương à!”
Tiểu cô nương thẹn thùng, khi bị nhắc lại chuyện xấu trước mặt một vị tiểu ca ca đẹp trai thế này, dẫu là ai đi chăng nữa nhất định cũng sẽ chẳng chút dễ chịu. Tiểu nha đầu lặng lẽ kéo ống tay áo a nương, không muốn để bà nói tiếp nữa.
“Được rồi được rồi, cũng biết xấu hổ rồi cơ đấy.”
Thôi thị yêu thương nhìn tiểu nha đầu trước mắt, lại quay đầu nhìn sắc trời đã tối ngoài cửa, hoàng hôn đã dần bị đêm đen nuốt chửng, bà liền đứng dậy, dắt Thiên Ngưng nói lời tạm biệt với Bùi Thiên Hề.
“Trong sinh hoạt có gì bất tiện thì cứ nói với ta. A Ngưng, tạm biệt Thiên Hề ca ca đi con.”
“Thiên Hề ca ca, ta và a nương đi đây, sáng mai gặp nhé.”
Gương mặt tiểu cô nương đỏ ửng trông rất đẹp, ánh mắt Bùi Thiên Hề khựng lại nhưng giọng nói vẫn điềm đạm, lễ độ: “Được. A Ngưng muội muội đi thong thả.”
Sau khi tiễn hai người bọn họ ra về, Bùi Thiên Hề lại quay người bước vào nhà, hắn ngồi bên chiếc bàn tử đàn mà vừa rồi bọn họ còn ngồi nói cười vui vẻ, ánh mắt từ từ dõi vào đêm đen đang dần dày đặc, trong mắt toàn là vẻ mờ mịt.
“Công tử, người nên đi nghỉ rồi.”
Người hầu đi tới, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Hắn ta là người được Thôi thị phái tới đây và nhận lệnh phải chăm sóc tốt cho công tử Bùi gia. Nếu có bất cứ sự bất kính nào đối với công tử thì sẽ lập tức bị trục xuất khỏi phủ. Quan trọng nhất là tên người hầu này đã lén quan sát rồi, mặc dù thiếu niên này có thân thế đáng thương, nhưng phong thái lại không hề tầm thường, vừa nhìn đã biết không phải một chủ nhân bình thường.
Bùi Thiên Hề liếc mắt hắn ta một thoáng, xuyên qua cánh cửa sổ vẫn còn chưa đóng, gió đêm thổi những cánh hoa mai đến, thổi tung cả vạt áo xanh thẫm của hắn. Hắn ngồi nơi đầu gió, tựa như một pho tượng tạc đầy anh tuấn.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Người hầu cúi đầu cáo lui.
Ánh mắt thiếu niên dừng lại trên tách trà hoa mai mạ vàng, ánh mắt dịu dàng nhìn vào nơi dấu môi in trên tách trà ngọc đã nguội lạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé uống cạn nước trà còn lại trong tách của rồi từ từ nuốt xuống, khóe môi nhếch lên vẫn say lòng và khiến người ta vui vẻ như thế. Ngay từ khi bắt đầu, trái tim hắn đã bị trói chặt một cách dễ dàng như vậy.
Bùi Thiên Hề duỗi tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tách trà mạ vàng đã lạnh kia, tìm đến nơi đôi môi nàng đã chạm đến, hắn liền đưa nó lên miệng rồi uống hết phần nước trà còn lại trong đó.
Miệng hắn giờ đây toàn là mùi hương ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro