Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 67

Hữu Tọa Miếu

2024-08-19 21:34:14

Một đám nữ tu chọc hòn đá nhỏ đang ngọ nguậy trên bàn. Thoạt trông hòn đá mềm oặt, khác hoàn toàn đá đo lường.

“Đá đo lường cũng sinh được… hòn… hòn đá nhỏ?”

“Lạ đời thật.” Một nữ tu cầm viên đá đo lường mẹ nhìn thử: “Khe nứt của nó khép vào rồi.”

Bạch Ngọc Câu nhìn hòn đá nhỏ nhũn nhão trên bàn, cô không nhịn được đưa tay chọc:“Mềm ghê!”

Bảo sao sư tỷ thích chọc gương mặt cô, ra là cũng giống hòn đá này!

“Đá tinh à?”

Đều chui khỏi hòn đá giống như cô.

Cô Đông sư tỷ đưa thức thần tới cảm nhận một chút: “Quả thực là đá… hơn nữa còn là hòn đá mới ra đời.”

Sợ thật! Sư muội làm cái gì thế!

Bạch Ngọc Câu thấy ánh mắt của Cô Đông sư tỷ, cô vội vàng xua tay: “Muội chưa làm gì hết! Đứa bé này không phải của muội!”

Ghét ghê! Sao cứ có người mang thai là nghi ngờ cô làm thế?!

Ủa kì lạ, sao cô lại nói cứ có người mang thai?

Cô Đông sư tỷ có phần thắc mắc lôi một viên đá đo lường khác ra: “Muội cầm xem?”

Bạch Ngọc Câu nhận hàng, cầm trong tay. Trong giây lát đá đo lường càng ngày càng to thêm.

“Lại có thai rồi!” Đám nữ tu nói.

“Chẳng lẽ tiểu sư muội có kĩ năng đặc biệt gì đó làm hòn đá mang thai được?”

“Vkl! Ta muốn viết một tiêu đề gửi lên diễn đàn tu tiên!”

Mà lúc này, khán giả ngồi xem phát sóng trực tiếp cũng rơi vào trầm tư.

[Không phải mấy ngày trước streamer này vẫn còn ở mạt thế à? Chẳng lẽ tôi xuyên không rồi?]

[Không biết, tôi ngất vài ngày, mẹ tôi cũng không gọi tôi dậy được, bên trường học cũng cho tôi xin nghỉ.]

[Trời đất, tôi cũng bất tỉnh nhân sự vài ngày, giọng hát này có uy lực vãi cả ra.]

[Sao… streamer đột nhiên tới Tu tiên giới vậy? Cô ấy xuyên không rồi à?]

[Quan trọng nhất là cô ấy khiến cho hòn đá mang thai! Mang thai! Mang thai! Để tôi xem đó là con trai mập ú hay con gái béo tròn!]

“Bùm!”

Một tiếng nổ mạnh đánh thức mọi người, Bạch Ngọc Câu nhìn đá đo lường trong tay nổ thành bột phấn, cô chớp chớp mắt.

“Muội nói… nó nổ tung vì vẻ đẹp của muội thì mọi người tin không?”

Các sư tỷ không kịp tránh biến thành quả đầu tóc xoăn im lặng một lát: “Ừ…”

“Sư muội giỏi quá!” Cô Đông sư tỷ tạo thuật khôi phục, thoáng cái ngoại hình của các nàng ấy đều trở về vẻ băng thanh ngọc khiết.

“Không ngờ thiên phú của sư muội cao tới vậy! Tu vi cũng cao nữa!”

Đá đo lường nàng ấy lôi ra là đá đo tới Trúc Cơ kỳ. Theo lý mà nói, đá đo lường có thể chịu được tu vi của Kim Đan sơ kỳ.

Vậy nên nhất định tiểu sư muội đạt Kim Đan trung kỳ trở lên!

Tuổi tác tiểu sư muội còn nhỏ như vậy, có thể thấy tương lai sau này đầy hứa hẹn!

Thủy Linh tông của các nàng ấy có hy vọng rồi! Dù Tịnh Nguyệt Tiên Tôn phi thăng đi nữa thì Thủy Linh tông cũng không dễ sụp đổ.

“Chắc chắn viên đá đo lường mang thai vừa rồi do bản thân nó có vấn đề, có thể nó đã thành tinh mang thai.” Một sư tỷ nói.

Các sư tỷ còn lại gật đầu.

Cô Đông sư tỷ cất đá đo lường mang thai kia vào: “Ta sẽ tới hỏi Hà Linh sư thúc xem rốt cuộc viên đá đo lường này xảy ra chuyện gì”

Bạch Ngọc Câu gật đầu, định đưa viên đá nhỏ kia cho nàng ấy.

Ai ngờ hòn đá nhỏ bỗng nhiên cứng lại, nó lăn lộn trên người Bạch Ngọc Câu nhất quyết không chịu xuống dưới.

“Mẹ ơi!”

Bạch Ngọc Câu: “!!?”

Hay thật! Hòn đá nhỏ này đòi ăn vạ bắt chước theo cô!

Các sư tỷ: “!!!”

“Nó nói chuyện kia! Đá tinh này có thể nói được!”

“Không đúng, chỗ chúng ta là Tu Tiên giới, đá tinh nói chuyện cũng chẳng hiếm.”

“Đúng vậy, nhưng sao nó lại gọi tiểu sư muội là mẹ?”

Ghê thật!

Tiểu sư muội đã làm gì với viên đá đo lường kia thế?

Bạch Ngọc Câu: “Muội không phải! Muội không có! Nó ăn vạ thôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người nhìn đôi mắt to chân thành của tôi đi, tôi thật sự không làm điều gì không nên làm hết!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hức hức hức! Cô xinh đẹp thế này, sao đá tinh có thể ăn vạ cô được chứ!

Cô Đông sư tỷ đưa tay vỗ vai cô: “Tỷ tin muội! Nhất định không phải do muội làm!”

Bạch Ngọc Câu chỉ cảm thấy sao mà bàn tay của sư tỷ ấm áp và nóng rực như thế.

Giờ khắc này sư tỷ hệt như một vầng sáng chiếu vào trong lòng cô, ấm áp làm sao.

“Sư tỷ!” Bạch Ngọc Câu cảm động nhìn Cô Đông sư tỷ.

Cô Đông sư tỷ thở dài, haiz, rốt cuộc nàng ấy có nên nói chân tướng sự thật cho tiểu sư muội không đây?

Ban nãy nàng ấy cảm nhận được hơi thở của tiểu sư muội trên hòn đá đo lường kia. Nói cách khác, chính linh khí trong cơ thể tiểu sư muội đã xúc tác cho nó, sau đó viên đá đo lường cảm nhận được rồi mang thai!

Cho nên, viên đá này đúng là con của tiểu sư muội.

“Hay muội cứ giữ hòn đá này trước đi, dù sao nó cũng không chịu rời đi” Cô Đông sư tỷ cảm thấy nàng ấy nên cho đôi mẹ với con trai… Mẹ với con gái… Thôi bỏ đi, kệ nó là trai hay gái.

Cho họ chút không gian riêng tư, biết đâu có thể phát triển tình cảm thì sao?

He he! Bảo sao hòn đá nhỏ mềm như vậy, ra là di truyền từ tiểu sư muội!

“Khụ khụ.” Cô Đông sư tỷ kìm nén suy nghĩ của mình, nàng ấy giả vờ ho khan hai tiếng: “Vậy thì, ngày mốt xuất phát tới bí cảnh, muội chuẩn bị chút đi.”

“Đến lúc đó tỷ sẽ tới tìm muội.”

Bạch Ngọc Câu gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

“Tới đây, tới đây, gà tới đây, tiểu sư muội mau ăn đi.” Một sư tỷ bưng con gà lưu ly bảy màu đã chế biến xong đặt trước mặt Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu nhìn con gà đủ màu sắc, chỉ cảm thấy con gà này đẹp làm sao!

Cô xé một cái đùi gà định nhét vào miệng, lại liếc nhìn đám sư tỷ: “Mọi người không ăn à?”

“Chúng ta tích cốc rồi.” Các sư tỷ lắc đầu.

Bạch Ngọc Câu chớp mắt: “Ồ.”

Chuyện tích cốc gì đó bỏ đi, cả đời này cô cũng không tích cốc được.

Chỉ có ăn uống mới đem lại niềm hạnh phúc.

“Rè rè…” Ngọc bội của Cô Đông sư tỷ tiếp tục sáng lên. Nàng ấy cầm lên nhìn, trên ngọc bội phát ra âm thanh.

“Sư tỷ! Có hai người phàm, à không, ba người… Không không không, có hai người phàm có thể bay và một tu sĩ xông vào!”

Đầu bên kia vang lên giọng nói nóng vội.

“Cái gì? Người phàm?” Cô Đông sư tỷ nhíu mày, nàng ấy chưa nói lời nào thì bên kia ngọc bội truyền tới tiếng nói khác.

“Chị đại! Chị ở tại chỗ chờ em một lát! Em sẽ lao tới chỗ chị ngay!”

Bạch Ngọc Câu nghe thấy từ chị đại quen thuộc, cô nghiêng đầu: “Hình như là cỏ tinh.”

Chính là cỏ tinh luôn ở bên cạnh ca ngợi vẻ đẹp của cô lúc mà cô còn chưa ra đời.

Cô bỗng nhớ lại những ngày tháng trước đó.

Mặt trời chói chang, cỏ tinh vẫy chiếc lá: “Hòn đá ơi hòn đá, mi xinh đẹp thế này, bao giờ mới hóa hình được đây?”

Bên kia còn có một bông hoa nhỏ: “Hòn đá ơi hòn đá, mi xinh thế này, khi nào mi mới tươi đẹp với ta được đây?”

Sau đó Bạch Ngọc Câu xuất thế ngang trời. Một bình hoa xinh đẹp như cô, vào ngày cô ra đời đã khiến toàn bộ bí cảnh chấn động.

Bởi vì từ trước tới nay bí cảnh chưa bao giờ có bình hoa xinh đẹp như vậy!

“Chị đại!” Tang Tinh với quả đầu tóc hồng chạy tới: “Hu hu!”

Bạch Ngọc Câu vỗ đầu cậu: “Cậu nở hoa rồi à?”

Không ngờ là một bông hoa nhỏ màu hồng phấn, trông rất e thẹn.

Phục Toa cũng dịch chuyển tức thời vào theo: “Chị đại! Hu hu!”

“Chị phai màu rồi à?” Bạch Ngọc Câu nhìn Phục Toa mặc quần áo màu vàng nhạt.

Phục Toa: “???”

Chị đại nói cái quái gì vậy?

Thôi mặc kệ nó đi, khóc trước đã!

“Đừng chạy! Chính là các ngươi!” Một nam tu thở hổn hển chạy tới, trước mặt gã ta là một tu sĩ với lòng bàn chân bôi dầu.

Diệp Lương Thần chạy đến trước mặt Bạch Ngọc Câu: “Chị đại! Hu hu!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Ngươi khóc cái gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Lương Thần: “…” Bọn họ khóc thì ta cũng khóc!

“Tiểu sư muội, muội quen họ à?” Cô Đông sư tỷ hỏi.

Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đây là cỏ tinh! Đây là hoa tinh!”

“Đây là…” Cô trầm tư nhìn Diệp Lương Thần, cô biết yêu tinh này à?

Diệp Lương Thần giơ tay: “Ta là… người tinh!”

Cô Đông sư tỷ: “…”

“Đưa kẻ lai lịch không rõ này đi.” Nàng ấy bảo với nam tu đang thở hổn hển.

Nam tu nhìn Diệp Lương Thần: “Ngươi chạy nữa đi! Chạy đi! Có chạy tới chân trời góc biển cũng phải dừng trong tay ta!”

Diệp Lương Thần: “!!!”

Mọi chuyện không ổn lắm!

“Chị đại! Ngươi không nhớ ta thật à? Ta là người tinh nè.”

Bạch Ngọc Câu cau mày ngẫm nghĩ một lát: “Ta nhớ ra rồi! Ngươi là người tinh!”

Là người tinh ngày xưa luôn dẫm lên cỏ tinh và hoa tinh!

Cô Đông sư tỷ nhìn, nàng ấy xua tay: “Ngươi về trước đi.”

Nam tu kia tức giận liếc nhìn Diệp Lương Thần, ngươi chờ cho ta!

Nếu không nể mặt tiểu sư muội, ta đã sớm đạp ngươi xuống cửa núi rồi!

Cô Đông sư tỷ nhìn Bạch Ngọc Câu: “Muội quen họ kiểu gì?”

Sư muội đơn thuần thế này, đừng bảo là bị lừa nhé?

Mấy người này… Không, cái tên người tinh này vừa nhìn đã thấy không phải người tốt!

Chẳng biết vì sao, nàng ấy vừa thấy người này đã muốn đánh hắn một trận rồi.

Diệp Lương Thần nhìn nhóm nữ tu vô cùng bài xích mình, hắn khóc không ra nước mắt.

Tại sao thế? Tại sao lần nào hắn cũng bị người ta kì thị?

Hu hu!

Bạch Ngọc Câu nhìn Diệp Lương Thần đang khóc to. Cô im lặng một lát rồi bẻ đầu gà đưa cho hắn: “Ngươi ăn đi này.”

Diệp Lương Thần nhìn cái đầu gà tỏa ra ánh sáng nhiều màu: “Cảm… cảm ơn.”

Giờ khắc này, Bạch Ngọc Câu tựa như phát ra ánh sáng bảy màu, chiếu sáng đôi mắt hắn.

Không, không phải tựa như, trên người cô thật sự phát ra ánh sáng bảy màu thật!

“Tiểu sư muội!” Cô Đông sư tỷ mở to hai mắt: “Muội sao thế?”

Bạch Ngọc Câu cúi đầu nhìn ánh sáng trên người mình, rồi lại nhìn sang gà lưu ly bảy màu.

“Có lẽ vì muội trong suốt chăng?”

Sau khi hóa hình, cơ thể cô luôn ở trạng thái hơi trong suốt. Nhưng do người cô lại trắng nữa, thành ra sau khi ăn gà lưu ly bảy màu thì biến thành bảy màu!

“Mình đẹp ghê!”

Bạch Ngọc Câu hạnh phúc: “Thấy không, ta còn tươi đẹp hơn chị!”

Phục Toa: “…”

“Chị đại nói đúng!” Chị đại nói cô ấy tươi đẹp thì cô ấy tươi đẹp!

“Tiểu sư muội, tỷ đi tìm Hà Linh sư thúc trước, muội cứ ăn từ từ nhé.” Cô Đông sư tỷ đứng dậy.

Bạch Ngọc Câu nhét cánh gà đầy màu sắc vào miệng:“Ừm ừm, mọi người đi đi.”

Sau khi các sư tỷ rời đi, Diệp Lương Thần cầm đầu gà cắn một miếng: “Ngon… ngon quá đi!”

Có lẽ do hắn ăn màn thầu ma nhiều, vậy nên giờ đây một con gà bảy màu bình thường cũng khiến hắn cảm thấy đây đúng là mỹ vị nhân gian!

“Mọi người ăn đi!” Diệp Lương Thần cầm một miếng thịt gà, tay hắn lưỡng lự một chút, cuối cùng giữa hai lựa chọn Tang Tinh và Phục Toa… hắn tự ăn luôn!

Phục Toa: “… Tuy rằng tôi không muốn ăn lắm nhưng anh có nhất thiết phải vậy không?”

“À, anh cũng bảy màu rồi.”

Diệp Lương Thần cúi đầu liếc cơ thể mình, chỉ thấy trên tay hắn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu. Ánh sáng này dập dờn trên người hắn như dòng nước

“!!!”

“Đây là cái ngươi bảo, do ngươi trong suốt à?” Diệp Lương Thần mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Câu: “Có lẽ nào chúng ta trúng độc hay không?”

Bạch Ngọc Câu giật mình hoảng hốt, cả người tái nhợt đi: “Gì cơ?! Trúng độc á?”

Diệp Lương Thần: “!!!”

Ngươi mà cũng thấy hoảng hốt à? Người phải hoảng hốt là ta đây nè!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Số ký tự: 0