Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 68
Hữu Tọa Miếu
2024-08-19 21:34:14
Một người đàn ông mặc trang phục trắng nhìn viên đá đo lường trong tay. Ông từ từ bảo: “Đúng là viên đá này giống như lời người nói, được xúc tiến có thai.”
“Đứa con nó sinh ra ở đâu rồi?”
Cô Đông sư tỷ đáp: “Đứa trẻ… ở chỗ tiểu sư muội. Hòn đá nhỏ đó không muốn rời đi nên con muốn để nó bồi dưỡng chút tình cảm với sư muội.”
Hà Linh sư thúc gật đầu: “Thế cũng được, ngày mốt đi bí cảnh, ngươi có thể mang nó đi cùng.”
Cô Đông sư tỷ gật đầu: “Vâng!”
Sau khi nàng ấy rời khỏi chỗ của Hà Linh sư thúc, trong đầu lại ngẫm nghĩ không biết tiểu sư muội bồi dưỡng tình cảm với đứa con của muội ấy tới đâu rồi.
Bên kia, Bạch Ngọc Câu nhìn hòn đá nhỏ: “Trong bụng mi có bình hoa hay không?”
Nếu là con của cô thì chắc chắn cũng là một bình hoa tinh xinh đẹp.
Sao có thể là hòn đá cứng rắn này được?
Hòn đá nhỏ lắc người trong lòng bàn tay Bạch Ngọc Câu: “Mẹ, mẹ không thích con à TvT.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đương nhiên rồi! Mi xấu quá!”
Bình hoa tinh cô là người đánh giá những viên đá dựa trên vẻ ngoài của chúng, viên đá này chẳng có bao nhiêu màu sắc cả.
Còn không đẹp bằng người tinh.
Diệp Lương Thần đang ngồi một bên điều tức giải độc: “Ta の #&η*…”
“Còn nữa, đừng gọi ta là mẹ, ta trẻ tuổi xinh đẹp thế này.” Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Mi phải gọi ta là tỷ tỷ xinh đẹp.”
Còn lâu cô mới chịu trách nhiệm!
Hơn nữa cô vốn không làm bất cứ chuyện gì không nên làm cả!
Hòn đá nhỏ này đang ăn vạ!
Hòn đá nhỏ khóc nức nở: “Tỷ tỷ xinh đẹp.”
[Streamer làm đủ thứ chuyện xấu tàn độc, phát điên, táng tận lương tâm! Ngay cả hòn đá cũng không tha!]
[Người bên cạnh mở hiệu ứng đặc biệt à? Lóe mù mắt tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy người bảy màu.]
[Hòn đá nhỏ đáng yêu quá trời.]
[Streamer thật đáng yêu.]
[Vãi ò, có người khen streamer ma âm đáng yêu luôn! Mấy người đừng để vẻ bề ngoài của cô ấy đánh lừa!]
“Cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu sư muội, là tỷ đây! Tỷ đến đưa tông phục cho muội.”
Bạch Ngọc Câu mở cửa thấy một sư tỷ xinh đẹp tới. Cô nhận quần áo: “Cảm ơn sư tỷ!”
Sư tỷ cười cười: “Tỷ có thể chọc vào mặt muội một chút không?”
Khi đó nhiều người vây quanh tiểu sư muội quá, nàng ấy vẫn chưa chọc được.
Bạch Ngọc Câu mím môi, má hơi phồng lên, sư tỷ thấy vậy thì đưa ngón tay ra cẩn thận chọc chọc.
Bạch Ngọc Câu: “Xì…”
Sư tỷ hài lòng rút ngón tay về, a a a! Tiểu sư muội đáng yêu quá trời đất!
“Tỷ đi trước đây, có việc gì cần có thể tới tìm tỷ!”
Bạch Ngọc Câu gật đầu, haiz, lại thêm một sư tỷ mê đắm sắc đẹp của cô nữa rồi.
Quả nhiên, cô chính là bình hoa đẹp nhất trên thế giới, không gì sánh nổi!
Hệ thống Đánh Dấu: “Ta không muốn trở thành hệ thống nữa [Tê liệt ngã xuống]”
Hệ thống Mỹ Thực: “Mi muốn tự tiêu hủy mình luôn đấy à? Tỉnh lại đi!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Đúng vậy, đúng vậy! Đừng xúc động! Làm hệ thống rất tốt, chúng ta không phải lo lắng cái gì hết!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Haiz, ta muốn trở thành lông tơ trên mặt ký chủ.”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “…”
Hệ thống Mỹ Thực: “Thật là lời nói mộc mạc làm sao, nhất định nó bị nhiễm virus rồi. Ta cũng không muốn làm hệ thống nữa, ta muốn trở thành bảo bối tri kỷ của kí chủ ~”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
Hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng Diệp Lương Thần khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Bạch Ngọc Câu cũng mặc tông phục màu trắng. Cô cầm gương tự thưởng thức vẻ đẹp của mình.
“Tiểu sư muội! Mau tới tập hợp ở cửa tông môn!” Ngọc bội của cô truyền tới tiếng Cô Đông sư tỷ.
Bạch Ngọc Câu thoáng cái đứng lên: “Tinh Tinh! Toa Toa! Thần Thần! Chúng ta phải về bí cảnh rồi!”
Tang Tinh ai oán nhìn hòn đá nhỏ đang nằm trên đầu Bạch Ngọc Câu: “Vâng.”
Ghét thật.
Cậu cũng muốn nằm trên đầu chị đại!
Bốn người tới cửa tông môn. Cô Đông sư tỷ gật đầu với Bạch Ngọc Câu:“Mọi người tới đông đủ rồi, xuất phát!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây không phải lần đầu nàng ấy dẫn dắt một đội ngũ tiến vào bí cảnh. Tuy nói trong bí cảnh có nguy hiểm nhưng thông thường nguy hiểm đều đi kèm với kỳ ngộ.
Vì họ tưởng đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Câu vào bí cảnh nên rất quan tâm tới cô.
“Sau khi vào thì đi theo tỷ, đừng động chạm lung tung, gặp nguy hiểm thì gọi cho chúng ta ngay, hiểu chưa?”
“Đừng sợ, bí cảnh cũng chẳng có gì đâu, các sư tỷ đã đi vào đó rất nhiều lần rồi.”
“Đúng vậy, chỉ cần không gặp thú triều thì chẳng sao cả!”
Vừa nói xong lời này, vô số sư tỷ đều quay đầu nhìn nữ tu: “Ngươi câm miệng đi!”
Cô Đông sư tỷ giải thích: “Đây là Nam Qua sư tỷ, bình thường lời nói của nàng ấy cái tốt không linh chứ cái xấu thì linh, hầy.”
“Tới khi đó muội nên đi sát theo tỷ, đừng để lạc.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Sư tỷ miệng quạ đen à?”
Nam Qua sư tỷ cũng nhận thấy mình nói sai, nàng ấy buồn bã nhìn Bạch Ngọc Câu: “Xin lỗi tiểu sư muội.”
“Không sao.” Bạch Ngọc Câu chẳng sợ chút nào.
Dù sao tới bí cảnh chính là quay về nhà!
Họ ngồi trên pháp thuyền, chỉ mất nửa ngày đã tới lối vào bí cảnh, trong bí cảnh đã có rất nhiều người.
Bạch Ngọc Câu rời khỏi pháp thuyền thì thấy một nhóm kiếm tu đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tiểu sư muội, sao họ đều nhìn muội thế?” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn Bạch Ngọc Câu.
“Muội quen họ à? Đừng nói là đắc tội họ nhé?”
“Đám kiếm tu kia không dễ dây vào đâu!”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen che miệng nói: “Tiểu sư muội! Xin lỗi!”
Nàng ấy lại nói điều xui rủi rồi!
Đám kiếm tu bước tới chỗ Bạch Ngọc Câu, Cô Đông sư tỷ che trước người Bạch Ngọc Câu: “Ra là Ám Nguyệt chân nhân, không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Ám Nguyệt chân nhân nhìn Bạch Ngọc Câu: “Ta không tìm ngươi, ta tìm nàng ta.”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen thấy khí thế hung hăng bước tới của họ, chỉ hận không thể quay ngược thời gian vả vào cái miệng bép xép của mình.
Xong rồi! Dù cho tiểu sư muội không thù không oán thì giờ cũng nhất định kết thù với kiếm tu.
Rốt cuộc cái miệng của ta…
Ám Nguyệt chân nhân cười lạnh một tiếng. Gã ta đưa tay vào túi trữ vật bới móc cái gì đó, đám kiếm tu phía sau gã ta cũng làm y vậy.
Trong lòng Cô Đông sư tỷ vang lên tiếng chuông cảnh báo. Nàng ấy cũng đưa tay vào túi trữ vậy, chuẩn bị lấy Linh Khí chiến đấu bất cứ lúc nào.
Các tán tu hóng hớt chậc lưỡi nói: “Không hổ là hai đại tông môn, một lời không hợp là đánh nhau luôn!”
“Các ngươi nói xem kiếm tu thắng hay người bên Thủy Linh tông thắng đây?”
“Mẹ nó, chúng ta trốn xa một chút đi. Thần tiên đánh nhau thì chúng ta không chịu nổi đâu.”
“Nhìn đi! Họ sắp ra tay rồi!”
Mọi người chỉ thấy kiếm tu đột nhiên lấy ra… Một thứ đen sì.
Thứ đó tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, Cô Đông sư tỷ đứng gần nhất tí nữa thì bị hun cho vểnh môi.
“Là ám khí!”
Không ngờ kiếm tu lại đê tiện như vậy, trước khi đánh nhau còn dùng vũ khí sinh hóa!
Cô Đông sư tỷ lôi ra cành trúc định ra tay. Nhưng nàng ấy chưa kịp cử động đã thấy Ám Nguyệt chân nhân đặt cái thứ vừa đen vừa thối kia lên miệng.
Ám Nguyệt chân nhân nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Câu, gã ta cắn từng miếng ăn hết cái màn thầu.
Lúc này đây! Ta sẽ ăn trước mặt cô luôn!
Xem cô chạy đi chỗ nào được!
Linh căn gì đó, ta nhất định phải có!
Vô số kiếm tu phía sau Ám Nguyệt chân nhân cũng nghiêm túc ăn màn thầu đen, họ ăn rất đàng hoàng.
Các tán tu nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy kiếm tu quả là dũng sĩ. Thứ kinh khủng thế mà cũng ăn ngon cho được!
Không hổ là kiếm tu khắc khổ nhất!
Ám Nguyệt chân nhân nghiêm túc ăn xong năm cái màn thầu đen. Gã ta cố gắng nuốt xuống miếng cuối cùng rồi vươn tay nhìn Bạch Ngọc Câu.
“Ăn xong rồi, đưa linh căn đây.”
Bạch Ngọc Câu gãi đầu: “Linh căn gì cơ?”
Ám Nguyệt chân nhân nghiêm túc nói “Ăn năm cái màn thầu đen rồi, ngươi cần đưa ta một linh căn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi đừng có quá đáng!” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn Ám Nguyệt chân nhân nói: “Tiểu sư muội chúng ta chẳng nợ ngươi cái gì hết!”
Thật là, một đám con cưng của trời đứng ở đây tống tiền một tiểu sư muội non nớt mới ra đời!
Sao thế được?
Còn linh căn nữa, chẳng lẽ Ám Nguyệt chân nhân nhìn trúng linh căn trong cơ thể Bạch Ngọc Câu?
Cô Đông sư tỷ nhìn đám kiếm tu hùng hổ, nàng ấy bảo: “Ngươi cũng biết tầm quan trọng của linh căn với tu sĩ mà? Nếu muốn lấy linh căn của tiểu sư muội chúng ta thì không khỏi quá đáng đấy!”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng vậy!”
Sao người này biết phần thưởng của cô là linh căn vậy? Ở bí cảnh có rất nhiều phần thưởng.
Cần phải kích hoạt một số điều kiện nhất định để nhận được phần thưởng.
Điều kiện của Mary Sue Bạch cô chính là nếu có ai khen cô thật khoa trương bằng một nghìn chữ, cô sẽ âm thầm thưởng linh căn tùy theo chất lượng lời khen thế nào.
“Dễ thế đã muốn lấy được linh căn của ta, ngươi coi thường người khác thật đấy!”
Giờ đây Ám Nguyệt chân nhân chỉ cảm thấy mỗi lần mình nói chuyện đều bốc mùi khó chịu: “Vậy làm thế nào mới được?”
Chẳng lẽ… cô thay đổi quy tắc?
Giờ không cho dùng năm cái màn thầu đen đổi linh căn nữa à? Vậy sao không bảo sớm, ăn không công… ọe!
Tu sĩ ở bên cạnh nhìn vở tuồng này, bọn họ khẽ thảo luận.
“Ám Nguyệt chân nhân nói linh căn là có ý gì? Chẳng lẽ muốn đoạt linh căn của tiểu sư muội này thật à?”
“Không biết, nhưng đám kiếm tu là vậy đó, phong cách làm việc rất kì lạ.”
“Chẳng lẽ linh căn của tiểu sư muội này là dạng linh căn ngàn dặm mới có một ư?”
“Không đúng, không đúng, ta biết. Lần trước vị tiểu sư muội Thủy Linh tông này mở một bàn khiêu chiến, ăn xong năm cái màn thầu đen sẽ tặng một linh căn. Linh căn của ta được nàng ấy tặng đó.”
“Tặng một linh căn? Ngươi đùa đấy à!”
“Muốn nổi tiếng theo cũng phải nghiêm túc chút đi! Xấu hổ quá!”
“Đúng là vậy mà!”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt: “Ta không thể nói cho ngươi biết được. Đợi sau khi vào bí cảnh, ngươi kích hoạt nhiệm vụ là tự động biết thôi.”
Cô Đông sư tỷ chỉ cảm thấy bối rối khi nghe họ nói.
Ám Nguyệt chân nhân muốn linh căn của tiểu sư muội, vậy nên ăn năm cái màn thầu bốc mùi phát ớn.
Tiểu sư muội bảo không cho gã ta, bởi vì phải vào bí cảnh kích hoạt điều kiện mới được.
Khoan khoan!
Vậy nên tiểu sư muội thật sự ngu ngốc định đưa linh căn của mình cho Ám Nguyệt chân nhân á?
“Không được!” Cô Đông sư tỷ lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì ngươi tới tìm ta, đừng ức hiếp tiểu sư muội!”
Ám Nguyệt chân nhân giật mình hai giây bởi tiếng gầm của nàng ấy: “Ngươi cũng có linh căn à?”
Cô Đông sư tỷ nhìn Ám Nguyệt chân nhân: “Hừ! Sao ta lại không có?”
Mẹ nó hỏi cái quái gì thế, nàng ấy không có linh căn thì tu luyện kiểu gì!
Ám Nguyệt chân nhân gật đầu: “Của ngươi cũng được. Vậy ta lấy kiểu gì?”
Cô Đông sư tỷ nghe gã ta nói xong mà không thể tin nổi trừng mắt nhìn gã ta, mẹ nó!
Ám Nguyệt chân nhân đúng là được voi đòi tiên, gã ta tính moi linh căn của nàng ấy thật à?
Má ơi, đừng nói nhóm kiếm tu này tu luyện tới phát điên rồi nhé?
Ngay cả linh căn của nàng ấy cũng muốn cướp!
“Nực cười!” Cô Đông sư tỷ giận dữ nói: “Các ngươi đúng là khinh người quá đáng! Muốn linh căn của ta ư, mơ đi!”
Ám Nguyệt chân nhân sắc mặt lạnh lùng, gã ta gật đầu: “Hợp lý, mơ cái gì?”
Cô Đông sư tỷ khó thở: “Xuân thu đại mộng!”
Ám Nguyệt chân nhân khinh người quá đáng!
Nàng ấy vừa dứt lời đã thấy Ám Nguyệt chân nhân thò tay bới túi trữ vật rồi cầm một quyển xuân thu ra. Gã ta mở quyển sách úp xuống mặt mình.
Kế đó gã ta nhắm mắt lại ngã bịch xuống, thanh kiếm của gã ta tự động bay xuống dưới đỡ lấy cơ thể gã ta.
“Khò ~khò ~”
Cô Đông sư tỷ cầm cành trúc bạch ngọc nhìn nhìn Ám Nguyệt chân nhân ngủ say sưa.
“…”
???
“Đứa con nó sinh ra ở đâu rồi?”
Cô Đông sư tỷ đáp: “Đứa trẻ… ở chỗ tiểu sư muội. Hòn đá nhỏ đó không muốn rời đi nên con muốn để nó bồi dưỡng chút tình cảm với sư muội.”
Hà Linh sư thúc gật đầu: “Thế cũng được, ngày mốt đi bí cảnh, ngươi có thể mang nó đi cùng.”
Cô Đông sư tỷ gật đầu: “Vâng!”
Sau khi nàng ấy rời khỏi chỗ của Hà Linh sư thúc, trong đầu lại ngẫm nghĩ không biết tiểu sư muội bồi dưỡng tình cảm với đứa con của muội ấy tới đâu rồi.
Bên kia, Bạch Ngọc Câu nhìn hòn đá nhỏ: “Trong bụng mi có bình hoa hay không?”
Nếu là con của cô thì chắc chắn cũng là một bình hoa tinh xinh đẹp.
Sao có thể là hòn đá cứng rắn này được?
Hòn đá nhỏ lắc người trong lòng bàn tay Bạch Ngọc Câu: “Mẹ, mẹ không thích con à TvT.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đương nhiên rồi! Mi xấu quá!”
Bình hoa tinh cô là người đánh giá những viên đá dựa trên vẻ ngoài của chúng, viên đá này chẳng có bao nhiêu màu sắc cả.
Còn không đẹp bằng người tinh.
Diệp Lương Thần đang ngồi một bên điều tức giải độc: “Ta の #&η*…”
“Còn nữa, đừng gọi ta là mẹ, ta trẻ tuổi xinh đẹp thế này.” Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Mi phải gọi ta là tỷ tỷ xinh đẹp.”
Còn lâu cô mới chịu trách nhiệm!
Hơn nữa cô vốn không làm bất cứ chuyện gì không nên làm cả!
Hòn đá nhỏ này đang ăn vạ!
Hòn đá nhỏ khóc nức nở: “Tỷ tỷ xinh đẹp.”
[Streamer làm đủ thứ chuyện xấu tàn độc, phát điên, táng tận lương tâm! Ngay cả hòn đá cũng không tha!]
[Người bên cạnh mở hiệu ứng đặc biệt à? Lóe mù mắt tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy người bảy màu.]
[Hòn đá nhỏ đáng yêu quá trời.]
[Streamer thật đáng yêu.]
[Vãi ò, có người khen streamer ma âm đáng yêu luôn! Mấy người đừng để vẻ bề ngoài của cô ấy đánh lừa!]
“Cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu sư muội, là tỷ đây! Tỷ đến đưa tông phục cho muội.”
Bạch Ngọc Câu mở cửa thấy một sư tỷ xinh đẹp tới. Cô nhận quần áo: “Cảm ơn sư tỷ!”
Sư tỷ cười cười: “Tỷ có thể chọc vào mặt muội một chút không?”
Khi đó nhiều người vây quanh tiểu sư muội quá, nàng ấy vẫn chưa chọc được.
Bạch Ngọc Câu mím môi, má hơi phồng lên, sư tỷ thấy vậy thì đưa ngón tay ra cẩn thận chọc chọc.
Bạch Ngọc Câu: “Xì…”
Sư tỷ hài lòng rút ngón tay về, a a a! Tiểu sư muội đáng yêu quá trời đất!
“Tỷ đi trước đây, có việc gì cần có thể tới tìm tỷ!”
Bạch Ngọc Câu gật đầu, haiz, lại thêm một sư tỷ mê đắm sắc đẹp của cô nữa rồi.
Quả nhiên, cô chính là bình hoa đẹp nhất trên thế giới, không gì sánh nổi!
Hệ thống Đánh Dấu: “Ta không muốn trở thành hệ thống nữa [Tê liệt ngã xuống]”
Hệ thống Mỹ Thực: “Mi muốn tự tiêu hủy mình luôn đấy à? Tỉnh lại đi!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Đúng vậy, đúng vậy! Đừng xúc động! Làm hệ thống rất tốt, chúng ta không phải lo lắng cái gì hết!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Haiz, ta muốn trở thành lông tơ trên mặt ký chủ.”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “…”
Hệ thống Mỹ Thực: “Thật là lời nói mộc mạc làm sao, nhất định nó bị nhiễm virus rồi. Ta cũng không muốn làm hệ thống nữa, ta muốn trở thành bảo bối tri kỷ của kí chủ ~”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
Hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng Diệp Lương Thần khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Bạch Ngọc Câu cũng mặc tông phục màu trắng. Cô cầm gương tự thưởng thức vẻ đẹp của mình.
“Tiểu sư muội! Mau tới tập hợp ở cửa tông môn!” Ngọc bội của cô truyền tới tiếng Cô Đông sư tỷ.
Bạch Ngọc Câu thoáng cái đứng lên: “Tinh Tinh! Toa Toa! Thần Thần! Chúng ta phải về bí cảnh rồi!”
Tang Tinh ai oán nhìn hòn đá nhỏ đang nằm trên đầu Bạch Ngọc Câu: “Vâng.”
Ghét thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu cũng muốn nằm trên đầu chị đại!
Bốn người tới cửa tông môn. Cô Đông sư tỷ gật đầu với Bạch Ngọc Câu:“Mọi người tới đông đủ rồi, xuất phát!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây không phải lần đầu nàng ấy dẫn dắt một đội ngũ tiến vào bí cảnh. Tuy nói trong bí cảnh có nguy hiểm nhưng thông thường nguy hiểm đều đi kèm với kỳ ngộ.
Vì họ tưởng đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Câu vào bí cảnh nên rất quan tâm tới cô.
“Sau khi vào thì đi theo tỷ, đừng động chạm lung tung, gặp nguy hiểm thì gọi cho chúng ta ngay, hiểu chưa?”
“Đừng sợ, bí cảnh cũng chẳng có gì đâu, các sư tỷ đã đi vào đó rất nhiều lần rồi.”
“Đúng vậy, chỉ cần không gặp thú triều thì chẳng sao cả!”
Vừa nói xong lời này, vô số sư tỷ đều quay đầu nhìn nữ tu: “Ngươi câm miệng đi!”
Cô Đông sư tỷ giải thích: “Đây là Nam Qua sư tỷ, bình thường lời nói của nàng ấy cái tốt không linh chứ cái xấu thì linh, hầy.”
“Tới khi đó muội nên đi sát theo tỷ, đừng để lạc.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Sư tỷ miệng quạ đen à?”
Nam Qua sư tỷ cũng nhận thấy mình nói sai, nàng ấy buồn bã nhìn Bạch Ngọc Câu: “Xin lỗi tiểu sư muội.”
“Không sao.” Bạch Ngọc Câu chẳng sợ chút nào.
Dù sao tới bí cảnh chính là quay về nhà!
Họ ngồi trên pháp thuyền, chỉ mất nửa ngày đã tới lối vào bí cảnh, trong bí cảnh đã có rất nhiều người.
Bạch Ngọc Câu rời khỏi pháp thuyền thì thấy một nhóm kiếm tu đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tiểu sư muội, sao họ đều nhìn muội thế?” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn Bạch Ngọc Câu.
“Muội quen họ à? Đừng nói là đắc tội họ nhé?”
“Đám kiếm tu kia không dễ dây vào đâu!”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen che miệng nói: “Tiểu sư muội! Xin lỗi!”
Nàng ấy lại nói điều xui rủi rồi!
Đám kiếm tu bước tới chỗ Bạch Ngọc Câu, Cô Đông sư tỷ che trước người Bạch Ngọc Câu: “Ra là Ám Nguyệt chân nhân, không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Ám Nguyệt chân nhân nhìn Bạch Ngọc Câu: “Ta không tìm ngươi, ta tìm nàng ta.”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen thấy khí thế hung hăng bước tới của họ, chỉ hận không thể quay ngược thời gian vả vào cái miệng bép xép của mình.
Xong rồi! Dù cho tiểu sư muội không thù không oán thì giờ cũng nhất định kết thù với kiếm tu.
Rốt cuộc cái miệng của ta…
Ám Nguyệt chân nhân cười lạnh một tiếng. Gã ta đưa tay vào túi trữ vật bới móc cái gì đó, đám kiếm tu phía sau gã ta cũng làm y vậy.
Trong lòng Cô Đông sư tỷ vang lên tiếng chuông cảnh báo. Nàng ấy cũng đưa tay vào túi trữ vậy, chuẩn bị lấy Linh Khí chiến đấu bất cứ lúc nào.
Các tán tu hóng hớt chậc lưỡi nói: “Không hổ là hai đại tông môn, một lời không hợp là đánh nhau luôn!”
“Các ngươi nói xem kiếm tu thắng hay người bên Thủy Linh tông thắng đây?”
“Mẹ nó, chúng ta trốn xa một chút đi. Thần tiên đánh nhau thì chúng ta không chịu nổi đâu.”
“Nhìn đi! Họ sắp ra tay rồi!”
Mọi người chỉ thấy kiếm tu đột nhiên lấy ra… Một thứ đen sì.
Thứ đó tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, Cô Đông sư tỷ đứng gần nhất tí nữa thì bị hun cho vểnh môi.
“Là ám khí!”
Không ngờ kiếm tu lại đê tiện như vậy, trước khi đánh nhau còn dùng vũ khí sinh hóa!
Cô Đông sư tỷ lôi ra cành trúc định ra tay. Nhưng nàng ấy chưa kịp cử động đã thấy Ám Nguyệt chân nhân đặt cái thứ vừa đen vừa thối kia lên miệng.
Ám Nguyệt chân nhân nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Câu, gã ta cắn từng miếng ăn hết cái màn thầu.
Lúc này đây! Ta sẽ ăn trước mặt cô luôn!
Xem cô chạy đi chỗ nào được!
Linh căn gì đó, ta nhất định phải có!
Vô số kiếm tu phía sau Ám Nguyệt chân nhân cũng nghiêm túc ăn màn thầu đen, họ ăn rất đàng hoàng.
Các tán tu nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy kiếm tu quả là dũng sĩ. Thứ kinh khủng thế mà cũng ăn ngon cho được!
Không hổ là kiếm tu khắc khổ nhất!
Ám Nguyệt chân nhân nghiêm túc ăn xong năm cái màn thầu đen. Gã ta cố gắng nuốt xuống miếng cuối cùng rồi vươn tay nhìn Bạch Ngọc Câu.
“Ăn xong rồi, đưa linh căn đây.”
Bạch Ngọc Câu gãi đầu: “Linh căn gì cơ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ám Nguyệt chân nhân nghiêm túc nói “Ăn năm cái màn thầu đen rồi, ngươi cần đưa ta một linh căn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi đừng có quá đáng!” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn Ám Nguyệt chân nhân nói: “Tiểu sư muội chúng ta chẳng nợ ngươi cái gì hết!”
Thật là, một đám con cưng của trời đứng ở đây tống tiền một tiểu sư muội non nớt mới ra đời!
Sao thế được?
Còn linh căn nữa, chẳng lẽ Ám Nguyệt chân nhân nhìn trúng linh căn trong cơ thể Bạch Ngọc Câu?
Cô Đông sư tỷ nhìn đám kiếm tu hùng hổ, nàng ấy bảo: “Ngươi cũng biết tầm quan trọng của linh căn với tu sĩ mà? Nếu muốn lấy linh căn của tiểu sư muội chúng ta thì không khỏi quá đáng đấy!”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng vậy!”
Sao người này biết phần thưởng của cô là linh căn vậy? Ở bí cảnh có rất nhiều phần thưởng.
Cần phải kích hoạt một số điều kiện nhất định để nhận được phần thưởng.
Điều kiện của Mary Sue Bạch cô chính là nếu có ai khen cô thật khoa trương bằng một nghìn chữ, cô sẽ âm thầm thưởng linh căn tùy theo chất lượng lời khen thế nào.
“Dễ thế đã muốn lấy được linh căn của ta, ngươi coi thường người khác thật đấy!”
Giờ đây Ám Nguyệt chân nhân chỉ cảm thấy mỗi lần mình nói chuyện đều bốc mùi khó chịu: “Vậy làm thế nào mới được?”
Chẳng lẽ… cô thay đổi quy tắc?
Giờ không cho dùng năm cái màn thầu đen đổi linh căn nữa à? Vậy sao không bảo sớm, ăn không công… ọe!
Tu sĩ ở bên cạnh nhìn vở tuồng này, bọn họ khẽ thảo luận.
“Ám Nguyệt chân nhân nói linh căn là có ý gì? Chẳng lẽ muốn đoạt linh căn của tiểu sư muội này thật à?”
“Không biết, nhưng đám kiếm tu là vậy đó, phong cách làm việc rất kì lạ.”
“Chẳng lẽ linh căn của tiểu sư muội này là dạng linh căn ngàn dặm mới có một ư?”
“Không đúng, không đúng, ta biết. Lần trước vị tiểu sư muội Thủy Linh tông này mở một bàn khiêu chiến, ăn xong năm cái màn thầu đen sẽ tặng một linh căn. Linh căn của ta được nàng ấy tặng đó.”
“Tặng một linh căn? Ngươi đùa đấy à!”
“Muốn nổi tiếng theo cũng phải nghiêm túc chút đi! Xấu hổ quá!”
“Đúng là vậy mà!”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt: “Ta không thể nói cho ngươi biết được. Đợi sau khi vào bí cảnh, ngươi kích hoạt nhiệm vụ là tự động biết thôi.”
Cô Đông sư tỷ chỉ cảm thấy bối rối khi nghe họ nói.
Ám Nguyệt chân nhân muốn linh căn của tiểu sư muội, vậy nên ăn năm cái màn thầu bốc mùi phát ớn.
Tiểu sư muội bảo không cho gã ta, bởi vì phải vào bí cảnh kích hoạt điều kiện mới được.
Khoan khoan!
Vậy nên tiểu sư muội thật sự ngu ngốc định đưa linh căn của mình cho Ám Nguyệt chân nhân á?
“Không được!” Cô Đông sư tỷ lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì ngươi tới tìm ta, đừng ức hiếp tiểu sư muội!”
Ám Nguyệt chân nhân giật mình hai giây bởi tiếng gầm của nàng ấy: “Ngươi cũng có linh căn à?”
Cô Đông sư tỷ nhìn Ám Nguyệt chân nhân: “Hừ! Sao ta lại không có?”
Mẹ nó hỏi cái quái gì thế, nàng ấy không có linh căn thì tu luyện kiểu gì!
Ám Nguyệt chân nhân gật đầu: “Của ngươi cũng được. Vậy ta lấy kiểu gì?”
Cô Đông sư tỷ nghe gã ta nói xong mà không thể tin nổi trừng mắt nhìn gã ta, mẹ nó!
Ám Nguyệt chân nhân đúng là được voi đòi tiên, gã ta tính moi linh căn của nàng ấy thật à?
Má ơi, đừng nói nhóm kiếm tu này tu luyện tới phát điên rồi nhé?
Ngay cả linh căn của nàng ấy cũng muốn cướp!
“Nực cười!” Cô Đông sư tỷ giận dữ nói: “Các ngươi đúng là khinh người quá đáng! Muốn linh căn của ta ư, mơ đi!”
Ám Nguyệt chân nhân sắc mặt lạnh lùng, gã ta gật đầu: “Hợp lý, mơ cái gì?”
Cô Đông sư tỷ khó thở: “Xuân thu đại mộng!”
Ám Nguyệt chân nhân khinh người quá đáng!
Nàng ấy vừa dứt lời đã thấy Ám Nguyệt chân nhân thò tay bới túi trữ vật rồi cầm một quyển xuân thu ra. Gã ta mở quyển sách úp xuống mặt mình.
Kế đó gã ta nhắm mắt lại ngã bịch xuống, thanh kiếm của gã ta tự động bay xuống dưới đỡ lấy cơ thể gã ta.
“Khò ~khò ~”
Cô Đông sư tỷ cầm cành trúc bạch ngọc nhìn nhìn Ám Nguyệt chân nhân ngủ say sưa.
“…”
???
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro