Tình Bấn Loạn: Nữ Nhân Sau Lưng Vai Ác
Ác Mộng
Đơn giản là Chi
2024-06-09 00:45:20
Phủ Đường gia.
Từ lúc Tể tướng uy nghi tiến vào bế Đường Ân đi, Đường phu nhân ngày đêm buồn bực lo lắng, thỉnh thoảng lại than khóc, khổ sở. Đường lão gia cũng bực dọc, đứng ngồi không yên. Trong đầu ông thoáng nghĩ đến Hoàng thượng, dù gì cũng chưa bái đường hẳn hoi, chắc cũng chưa hẳn là phu nhân của Tể tướng.
– Chỉ cần Hoàng thượng trong lòng vẫn còn có Ân Ân, chắc chắn ta còn cứu được nó, cứu được Đường gia này.
Đường lão gia nói hướng về phía phu nhân với giọng chắc nịch. Đường phu nhân lấy khăn tay chấm chấm nước mặt, thở dài một hơi:
– Nhưng ông cũng không phải là không hiểu tính Hoàng thượng, nếu ta cứ để yên thế này, không khéo Hoàng thượng cũng sẽ quên đi mất.
– Ai bảo bà là ta sẽ ngồi yên.
Nói đến đây, khuôn mặt của Đường Kính trở nên khó coi, ánh mắt vô cùng thâm trầm, trong đầu tựa hồ có âm mưu gì đó. Lão phu nhân cũng mừng ra mặt, hớn hở kéo tay áo phu quân, chờ đợi kế hoạch được nói ra.
...
"Thân là Hoàng hậu, là Bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng tâm địa lại độc ác, bày mưu tính kế hãm hại người dưới, không làm tròn trọng trách. Trẫm không thể trơ mắt ra nhìn, nhất định không được để nàng ta sống"
"Mang xác nàng ta ra ngoài, để ở trong ảnh hưởng tới sủng phi của trẫm"
"Các ngươi tìm không ra Hoàng hậu, ta sẽ chém đầu từng người một."
"Ta ra lệnh cho nàng lập tức tỉnh lại, nàng dám chết...Ân Ân của ta... Ân Ân..."
"Ân Ân"...
"Ân Ân"...
"A" Nghe tiếng gọi liên hồi, Đường Ân hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, khuôn mặt trở nên trắng bệch bất thường, đôi mắt nhoè lệ trợn tròn, mồ hôi túa ra như tắm. Nàng đưa tay ôm lấy đầu, cả cơ thể cũng truyền đến một cơn đau khủng khiếp.
Cơ thể trần của nàng run rẩy, ánh mắt hoang mang và căng thẳng, mặt trắng bệch và cố gắng kiềm chế những cơn giật mình. Bàn tay run lên, nàng thở hổn hển, nhịp tim đập nhanh, cảm giác như bầu không khí xung quanh đang trở nên nặng nề và u ám.
Nàng sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, lại bắt gặp thân hình to lớn của nam nhân đang ngồi sát bên cạnh, dang tay ra giữ chặt vai nàng. Tử Nhạc không biết tỉnh từ bao giờ, thấy nàng vừa khóc vừa gào thét sợ hãi, hắn lo lắng không nguôi, cố gắng đánh thức.
Ánh mắt vốn lạnh lẽo của hắn dâng lên sự ôn nhu kì lạ, nét mặt cũng dịu đi vài phần. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt hoảng loạn trước mặt, lại nhìn xuống cơ thể trần trắng muốt mịn màng, trên cổ còn vương lại những vết hôn, chứng tỏ đêm vừa rồi đã mãnh liệt đến thế nào.
Đường Ân không thể bình tĩnh nổi, mắt nhìn thân hình săn chắc đẹp mê người của hắn đang phơi ra, lại nhìn xuống cơ thể mình cũng không mặc chút đồ nào, nàng vẫn run lên không ngừng, sợ hãi kéo chăn phủ lên muốn giấu đi. Mắt nàng vẫn chứa đầy sự hoảng loạn, ngước lên nhìn hắn, người bất giác lùi lại muốn trốn tránh.
Nhìn bộ dạng đáng thương này của nàng, lòng Tử Nhạc cũng không được yên, hắn dang tay kéo nàng vào lòng mình, Đường Ân cũng muốn tìm cảm giác an toàn khẽ vùi đầu vào ngực hắn, thở không ra hơi. Hắn nhếch miệng cười, điệu bộ trêu đùa vừa tà mị vừa dịu dàng vô cùng:
– Lúc nãy ta làm mạnh quá, làm nàng sợ rồi ? Gặp ác mộng sao ?
Nói vậy cũng không sai, đầu nàng đau như búa bổ, cả cơ thể cũng đau, cảm giác bị dày vò đến từng da thịt. Nhưng nàng không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện mãnh liệt ấy, trong đầu vẫn còn vương lại cơn ác mộng kinh hoàng. Nó dường như gợi đến việc nàng chết thảm như thế nào ở kiếp trước, gợi đến việc nàng đối mặt với lưỡi kiếm nhọn hoắt ra sao, và cũng gợi đến tiếng gọi tràn ngập đau đớn của ai đó lúc nàng vừa nhắm mắt.
– Ân Ân của ta, ngoan một chút. Đừng sợ !
Tử Nhạc ôm chặt mỹ nhân trong lòng. Hắn vừa nói vừa rũ mắt nhìn xuống nàng.
Đôi mắt nàng vẫn còn mờ lệ, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, gương mặt xinh đẹp toát lên sự yếu đuối, trên má còn hoen vài giọt nước mắt lấp lánh... Nhìn xuống chút nữa, toàn bộ thân thể của nàng hiện lên với một vẻ đẹp tinh khôi, vóc người thon thả tỏa sáng, mỗi đường cong cân đối như được điêu khắc tỉ mỉ, tạo nên hình ảnh hoàn hảo. Bộ ngực đầy đặn nhô cao, phập phồng theo từng nhịp thở, quyến rũ hơn trong ánh nhìn. Vòng eo thon gọn nhỏ xíu dường như có thể được ôm gọn bởi một bàn tay, phần bụng mềm mại nhẹ nhàng như lụa.
Nhìn một mỹ nhân yếu đuối yêu kiều thế này, làm sao có nam nhân nào có thể không mê hoặc. Nhưng đương nhiên trong tình trạng hiện tại của nàng, hắn không thể làm gì khác ngoài việc kiềm chế, cố gắng dỗ dành nàng.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên,mang theo sự yêu chiều mê đắm lòng người, bốn chữ "Ân Ân của ta" rơi vào bên tai nàng, tựa hồ muốn chui sâu vào từng dây thần kinh của nàng muốn nàng phải ghi nhớ.
Nàng thoáng nghĩ đến cơn ác mộng vừa này, len lỏi giữa sự kinh hoảng ấy cũng là cách gọi đầy dịu dàng này. Nàng thoáng nhớ lại, kiếp trước trước khi nhắm mắt, nàng có thể thoáng nghe được tiếng gọi dịu dàng tưởng chừng như phát điên đó ở bên tai. Có ai đó đã vượt qua cơn bão tuyết tìm thấy nàng, nâng cơ thể lạnh lẽo của nàng lên mà ôm vào lòng, đau đớn khi nàng ra đi thê thảm. Chẳng lẽ là hắn sao ?
Đường Ân cảm nhận được sự nóng ấm trong lồng ngực trần của hắn, cảm nhận được sự ấm áp từ da thịt truyền đến, từ những cái vuốt ve của nam nhân này. Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt phượng dài đen sâu như biển cả đang rất ân cần ngắm nhìn nàng. Hắn nhếch miệng tỏ ý cười:
– Trong bộ dạng thế này rồi, thân thể còn muốn quyến rũ ta sao ? Thật muốn ăn sạch nàng ngay bây giờ.
Hắn cười một tiếng, đưa tay vuốt ve một bên má của nàng. Đường Ân mải mê nghe từng lời của hắn, đầu óc cũng trở nên rỗng tuếch, cơ thể trần trắng muốt nhẹ nhàng nhấc lên, cánh tay gầy gò ôm lấy cổ hắn, đôi môi run rẩy áp vào môi hắn.
Sự chủ động bất ngờ này khiến Tử Nhạc cũng phải ngẩn người. Nữ nhân này thật biết cách khiến người ta phải mê đắm. Hắn cũng thuận thế ôm chặt nàng, ép sát cơ thể nàng vào người mình, cuống cuồng hôn lại.
– Thật ngoan.
Hắn lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng rồi trực tiếp đè nàng xuống giường, đưa môi chạm khắp da thịt trắng muốt mịn màng của nàng. Đường Ân dường như bị kéo vào sự nóng bỏng này, mê man nhắm mắt.
Từ lúc Tể tướng uy nghi tiến vào bế Đường Ân đi, Đường phu nhân ngày đêm buồn bực lo lắng, thỉnh thoảng lại than khóc, khổ sở. Đường lão gia cũng bực dọc, đứng ngồi không yên. Trong đầu ông thoáng nghĩ đến Hoàng thượng, dù gì cũng chưa bái đường hẳn hoi, chắc cũng chưa hẳn là phu nhân của Tể tướng.
– Chỉ cần Hoàng thượng trong lòng vẫn còn có Ân Ân, chắc chắn ta còn cứu được nó, cứu được Đường gia này.
Đường lão gia nói hướng về phía phu nhân với giọng chắc nịch. Đường phu nhân lấy khăn tay chấm chấm nước mặt, thở dài một hơi:
– Nhưng ông cũng không phải là không hiểu tính Hoàng thượng, nếu ta cứ để yên thế này, không khéo Hoàng thượng cũng sẽ quên đi mất.
– Ai bảo bà là ta sẽ ngồi yên.
Nói đến đây, khuôn mặt của Đường Kính trở nên khó coi, ánh mắt vô cùng thâm trầm, trong đầu tựa hồ có âm mưu gì đó. Lão phu nhân cũng mừng ra mặt, hớn hở kéo tay áo phu quân, chờ đợi kế hoạch được nói ra.
...
"Thân là Hoàng hậu, là Bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng tâm địa lại độc ác, bày mưu tính kế hãm hại người dưới, không làm tròn trọng trách. Trẫm không thể trơ mắt ra nhìn, nhất định không được để nàng ta sống"
"Mang xác nàng ta ra ngoài, để ở trong ảnh hưởng tới sủng phi của trẫm"
"Các ngươi tìm không ra Hoàng hậu, ta sẽ chém đầu từng người một."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta ra lệnh cho nàng lập tức tỉnh lại, nàng dám chết...Ân Ân của ta... Ân Ân..."
"Ân Ân"...
"Ân Ân"...
"A" Nghe tiếng gọi liên hồi, Đường Ân hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, khuôn mặt trở nên trắng bệch bất thường, đôi mắt nhoè lệ trợn tròn, mồ hôi túa ra như tắm. Nàng đưa tay ôm lấy đầu, cả cơ thể cũng truyền đến một cơn đau khủng khiếp.
Cơ thể trần của nàng run rẩy, ánh mắt hoang mang và căng thẳng, mặt trắng bệch và cố gắng kiềm chế những cơn giật mình. Bàn tay run lên, nàng thở hổn hển, nhịp tim đập nhanh, cảm giác như bầu không khí xung quanh đang trở nên nặng nề và u ám.
Nàng sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, lại bắt gặp thân hình to lớn của nam nhân đang ngồi sát bên cạnh, dang tay ra giữ chặt vai nàng. Tử Nhạc không biết tỉnh từ bao giờ, thấy nàng vừa khóc vừa gào thét sợ hãi, hắn lo lắng không nguôi, cố gắng đánh thức.
Ánh mắt vốn lạnh lẽo của hắn dâng lên sự ôn nhu kì lạ, nét mặt cũng dịu đi vài phần. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt hoảng loạn trước mặt, lại nhìn xuống cơ thể trần trắng muốt mịn màng, trên cổ còn vương lại những vết hôn, chứng tỏ đêm vừa rồi đã mãnh liệt đến thế nào.
Đường Ân không thể bình tĩnh nổi, mắt nhìn thân hình săn chắc đẹp mê người của hắn đang phơi ra, lại nhìn xuống cơ thể mình cũng không mặc chút đồ nào, nàng vẫn run lên không ngừng, sợ hãi kéo chăn phủ lên muốn giấu đi. Mắt nàng vẫn chứa đầy sự hoảng loạn, ngước lên nhìn hắn, người bất giác lùi lại muốn trốn tránh.
Nhìn bộ dạng đáng thương này của nàng, lòng Tử Nhạc cũng không được yên, hắn dang tay kéo nàng vào lòng mình, Đường Ân cũng muốn tìm cảm giác an toàn khẽ vùi đầu vào ngực hắn, thở không ra hơi. Hắn nhếch miệng cười, điệu bộ trêu đùa vừa tà mị vừa dịu dàng vô cùng:
– Lúc nãy ta làm mạnh quá, làm nàng sợ rồi ? Gặp ác mộng sao ?
Nói vậy cũng không sai, đầu nàng đau như búa bổ, cả cơ thể cũng đau, cảm giác bị dày vò đến từng da thịt. Nhưng nàng không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện mãnh liệt ấy, trong đầu vẫn còn vương lại cơn ác mộng kinh hoàng. Nó dường như gợi đến việc nàng chết thảm như thế nào ở kiếp trước, gợi đến việc nàng đối mặt với lưỡi kiếm nhọn hoắt ra sao, và cũng gợi đến tiếng gọi tràn ngập đau đớn của ai đó lúc nàng vừa nhắm mắt.
– Ân Ân của ta, ngoan một chút. Đừng sợ !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Nhạc ôm chặt mỹ nhân trong lòng. Hắn vừa nói vừa rũ mắt nhìn xuống nàng.
Đôi mắt nàng vẫn còn mờ lệ, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, gương mặt xinh đẹp toát lên sự yếu đuối, trên má còn hoen vài giọt nước mắt lấp lánh... Nhìn xuống chút nữa, toàn bộ thân thể của nàng hiện lên với một vẻ đẹp tinh khôi, vóc người thon thả tỏa sáng, mỗi đường cong cân đối như được điêu khắc tỉ mỉ, tạo nên hình ảnh hoàn hảo. Bộ ngực đầy đặn nhô cao, phập phồng theo từng nhịp thở, quyến rũ hơn trong ánh nhìn. Vòng eo thon gọn nhỏ xíu dường như có thể được ôm gọn bởi một bàn tay, phần bụng mềm mại nhẹ nhàng như lụa.
Nhìn một mỹ nhân yếu đuối yêu kiều thế này, làm sao có nam nhân nào có thể không mê hoặc. Nhưng đương nhiên trong tình trạng hiện tại của nàng, hắn không thể làm gì khác ngoài việc kiềm chế, cố gắng dỗ dành nàng.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên,mang theo sự yêu chiều mê đắm lòng người, bốn chữ "Ân Ân của ta" rơi vào bên tai nàng, tựa hồ muốn chui sâu vào từng dây thần kinh của nàng muốn nàng phải ghi nhớ.
Nàng thoáng nghĩ đến cơn ác mộng vừa này, len lỏi giữa sự kinh hoảng ấy cũng là cách gọi đầy dịu dàng này. Nàng thoáng nhớ lại, kiếp trước trước khi nhắm mắt, nàng có thể thoáng nghe được tiếng gọi dịu dàng tưởng chừng như phát điên đó ở bên tai. Có ai đó đã vượt qua cơn bão tuyết tìm thấy nàng, nâng cơ thể lạnh lẽo của nàng lên mà ôm vào lòng, đau đớn khi nàng ra đi thê thảm. Chẳng lẽ là hắn sao ?
Đường Ân cảm nhận được sự nóng ấm trong lồng ngực trần của hắn, cảm nhận được sự ấm áp từ da thịt truyền đến, từ những cái vuốt ve của nam nhân này. Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt phượng dài đen sâu như biển cả đang rất ân cần ngắm nhìn nàng. Hắn nhếch miệng tỏ ý cười:
– Trong bộ dạng thế này rồi, thân thể còn muốn quyến rũ ta sao ? Thật muốn ăn sạch nàng ngay bây giờ.
Hắn cười một tiếng, đưa tay vuốt ve một bên má của nàng. Đường Ân mải mê nghe từng lời của hắn, đầu óc cũng trở nên rỗng tuếch, cơ thể trần trắng muốt nhẹ nhàng nhấc lên, cánh tay gầy gò ôm lấy cổ hắn, đôi môi run rẩy áp vào môi hắn.
Sự chủ động bất ngờ này khiến Tử Nhạc cũng phải ngẩn người. Nữ nhân này thật biết cách khiến người ta phải mê đắm. Hắn cũng thuận thế ôm chặt nàng, ép sát cơ thể nàng vào người mình, cuống cuồng hôn lại.
– Thật ngoan.
Hắn lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng rồi trực tiếp đè nàng xuống giường, đưa môi chạm khắp da thịt trắng muốt mịn màng của nàng. Đường Ân dường như bị kéo vào sự nóng bỏng này, mê man nhắm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro