Tình Bấn Loạn: Nữ Nhân Sau Lưng Vai Ác
Ta Rất Không Hài Lòng
Đơn giản là Chi
2024-06-09 00:45:20
Tử Nhạc gắp thức ăn cho nàng rồi hất hất cằm tỏ ý bảo nàng cứ thoải mái. Đường Ân vì quá đói nên cũng cắm cúi ăn, không để ý gì nhiều đến nam nhân đối diện.
Nàng ăn được một lúc, Tử Nhạc mới từ tốn ăn. Dường như đang đợi thời điểm thích hợp, hắn mới hạ giọng hỏi:
– Ân Ân, sáng nay người ta dâng lên Hoàng thượng một bức thư, nàng có biết không ?
Nghe đến đây, Đường Ân đang nhai liền ngừng lại, đưa mắt từ phía chén của mình lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn đã hạ đũa, mắt chạm mắt với nàng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nàng cố nhai nốt miếng thịt trong miệng, miệng cười cười:
– Ta cũng có chút tò mò đấy. Tể tướng, có gì vui ngài có thể kể.
– Vui ? Sao nàng lại nghĩ đó là chuyện vui ?
Nàng vừa dứt lời, Tử Nhạc lập tức nói liền vào, hỏi không kịp để nàng suy nghĩ. Đường Ân nhíu nhíu mày, trong đầu thầm đánh giá sắc mặt của Tử Nhạc vài phần lạnh lẽo, hắn còn vừa nói vừa nhướn mày, như kiểu đang âm thầm xem xét thái độ của nàng. Nét mặt của hắn bây giờ không còn kiểu ngông cuồng như trước nữa, thay vào đó là trở nên nghiêm túc, bễ nghễ, chăm chăm nhìn nàng mà hỏi.
Nàng ngập ngừng một hồi lâu, không biết trả lời ra sao. Nàng vươn tay định gắp thức ăn đặt vào bát của hắn, nhưng lập tức bị hắn bắt lại. Bàn tay to lớn của hắn quấn quanh cổ tay gầy gò của nàng, kèm theo đó là cơ thể nhướn hẳn về phía nàng, tay kia chống thẳng lên bàn tạo một tiếng "rầm"
– Ân Ân có thể nói cho ta một chút, nàng đã làm gì không ? Nhìn dáng vẻ vui mừng của Hoàng thượng như thế, ta thật không thích chút nào.
Đối diện với sự nghi ngờ này, Đường Ân vô thức muốn tránh né hắn. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, miệng nuốt nước bọt. Nhưng chỉ được vài giây, nàng lại phải nhìn trực diện vào hắn. Đường Ân muốn rút tay mình ra nhưng không được, đành cười gặng:
– Tể tướng, ngài cũng biết ta đã đắc tội với Hoàng thượng thế nào. Ta cũng chỉ là đang bày tỏ tấm lòng của mình một chút thôi..
Nghĩ đến đây, nàng cũng phải khâm phục mấy lời biện hộ này của mình. Đôi mắt to tròn có chút giả dối, hàng mi cong chớp chớp vài cái theo từng câu nói, thật khiến người ta phải nghi ngờ. Nàng có chút sợ, sợ mọi thứ nàng làm bị bại lộ, sợ hắn mà biết sẽ không đồng ý với nàng.
Tử Nhạc khẽ nhíu mày, nghiêng đầu một cái, miệng lẩm bẩm hai chữ rất khẽ: "Vậy sao ?"
Hắn rời hẳn khỏi chỗ ngồi của mình mà tiến về phía nàng. Không lòng vòng thêm, lập tức cúi người, vòng tay bế bổng nàng lên. Đường Ân thét lên một tiếng, theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn, cứ vậy mà nhìn hắn bế mình đặt lên giường. Nàng ngồi trên giường nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng và sợ hãi, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp hơi biến sắc, cơ thể dần dần trượt về sau.
Tử Nhạc đứng thẳng người, nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngón tay thon dài quyến rũ thản nhiên cởi đai lưng mạ bạc rồi, gương mặt phong tình tuấn tú, đôi môi mỏng ma mị khẽ cất lời:
– Ân Ân của ta, nói dối là không ngoan. Nàng không thể thấy được vẻ mặt lúc đó của Hoàng thượng thế nào, nàng cũng không hiểu được cảm giác của ta. Ta rất không hài lòng.
– Tể tướng, ta không làm gì thật mà ! Ngài bình tĩnh nói chuyện...!!
Đường Ân nuốt nước bọt, cả người cứ trườn về phía sau cho đến khi chạm vào thành giường, sự lo lắng hoảng hốt hiện rõ trong mắt nàng khi dõi theo từng cử chỉ của hắn.
Tử Nhạc chẹp chẹp miệng. khuôn mặt bỗng dưng chuyển lạnh, lộ ra tia âm u vô cùng, khoé môi tươi cười nhưng toả ra khí lạnh chết người. Hắn thực sự không hài lòng, nhất là khi nhớ lại nét vui mừng hớn hở như đứa trẻ được quà của Hoàng thượng, hắn lại càng không thích.
Áo đen bên ngoài đã được cởi ra, hắn thẳng tay vứt xuống đất, người hắn hiện tại chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, từ cổ áo xuống ngực không hề có quai cài để lộ ra bộ ngực săn chắc, nhìn vô cùng mạnh mẽ quyến rũ. Đường Ân nhìn vào suýt hộc máu mũi, thật sự thân hình nam nhân này quá đẹp.
Hắn trèo hẳn lên giường thẳng tay kéo nàng lại gần, giam nàng xuống giường trong vòng tay hẳn. Ánh mắt tràn đầy dã tâm nguy hiểm lướt qua khuôn mặt nàng sau đó từ từ hạ xuống dưới. Giọng nói khàn khàn nghe rất dễ sợ:
– Yên lặng. Ta không muốn phải tức giận gì với nàng, nhưng mà...
Nói đến đây, hắn chợt ngừng lại. Đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi môi mím lại, toát lên vẻ cuồng mị, muốn hút hồn người khác. Cả cơ thể Đường Ân run lên nhè nhẹ, đôi vai thỉnh thoảng co rúm lại như phản xạ trước một mối đe dọa vô hình. Hắn lúc này đẹp đến kinh người, hành động càng bá đạo thì lại càng nguy hiểm. Trong lòng nàng không ngừng cảm thán nhưng cũng không ngừng gào thét.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn chợt lướt qua cổ áo của nàng, đi đến đâu cảm giác tê rần rần kéo theo đến đó. Với ánh mắt rực lửa, Tử Nhạc cúi xuống chiếm lấy đôi môi anh đào đỏ hồng của nàng, không hề che giấu đi sự quyết liệt. Khuôn mặt hắn như muốn tối sầm lại, đôi lông mày nhíu chặt biểu lộ sự chiếm hữu. Lưỡi của hắn tiến thẳng vào khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng mà càn quấy, tuyệt nhiên không để lại một khoảng cách nào cho sự từ chối.
Đầu óc Đường Ân trở nên mịt mù, cảm xúc hỗn loạn, cơ thể cô căng cứng muốn thoát khỏi sự trói buộc. Tay nàng chống mạnh vào ngực hắn, theo bản năng mà muốn đẩy ra. Môi hắn áp chặt vào môi nàng có chút thô bạo, tùy ý mà cắn mút. Tay hắn nắm chặt lấy vai nàng muốn kiểm soát sự run rẩy của nó, bắt nàng phải thuận theo hắn.
"Uhmm" Đường Ân ngâm nhẹ một tiếng trong cổ họng, tay chân như muốn rã rời, không còn cảm giác. Nàng bất lực nằm yên, mắt nhắm nghiền, đành mặc thân ở dưới hắn.
Được một lúc, Tử Nhạc chậm rãi mở mắt, hờ hững quan sát nữ nhân. Tay hắn nâng gương mặt kiều mị của nàng lên, đôi mắt nàng long lanh thẫn thờ nhìn lại hắn, đôi môi đỏ nhoè son khẽ mở, nỉ non nói vài từ:
– Tể tướng, ta không quen... ngài quá nhanh...!
– Không nhanh. Là nàng đã muốn động phòng luôn, sao bây giờ lại sợ rồi !?
Thoáng nghĩ đến ngày hôm trước, ý cười ranh mãnh hiện lên ở khóe môi hắn. Đường Ân mới hôm ấy còn tinh nghịch, chỉ vì lúc ấy suy nghĩ muốn lảng tránh tên Khuynh Thần kia, lại muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình nên mới tùy ý gửi lời như thế, để rồi bây giờ không thể phản bác được gì. Nàng bây giờ biết hối hận rồi.
Như hiểu được suy nghĩ của nàng, Tử Nhạc cười, khoé môi toát lên vẻ cuồng nịnh đáng sợ, ánh mắt sắc bén tràn ngập dã tâm. Hắn tiếp tục cúi xuống hôn nàng, tay thuận thế cởi bỏ y phục của nàng, còn đùa giỡn nói một câu:
– Quá muộn rồi !
Nàng ăn được một lúc, Tử Nhạc mới từ tốn ăn. Dường như đang đợi thời điểm thích hợp, hắn mới hạ giọng hỏi:
– Ân Ân, sáng nay người ta dâng lên Hoàng thượng một bức thư, nàng có biết không ?
Nghe đến đây, Đường Ân đang nhai liền ngừng lại, đưa mắt từ phía chén của mình lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn đã hạ đũa, mắt chạm mắt với nàng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nàng cố nhai nốt miếng thịt trong miệng, miệng cười cười:
– Ta cũng có chút tò mò đấy. Tể tướng, có gì vui ngài có thể kể.
– Vui ? Sao nàng lại nghĩ đó là chuyện vui ?
Nàng vừa dứt lời, Tử Nhạc lập tức nói liền vào, hỏi không kịp để nàng suy nghĩ. Đường Ân nhíu nhíu mày, trong đầu thầm đánh giá sắc mặt của Tử Nhạc vài phần lạnh lẽo, hắn còn vừa nói vừa nhướn mày, như kiểu đang âm thầm xem xét thái độ của nàng. Nét mặt của hắn bây giờ không còn kiểu ngông cuồng như trước nữa, thay vào đó là trở nên nghiêm túc, bễ nghễ, chăm chăm nhìn nàng mà hỏi.
Nàng ngập ngừng một hồi lâu, không biết trả lời ra sao. Nàng vươn tay định gắp thức ăn đặt vào bát của hắn, nhưng lập tức bị hắn bắt lại. Bàn tay to lớn của hắn quấn quanh cổ tay gầy gò của nàng, kèm theo đó là cơ thể nhướn hẳn về phía nàng, tay kia chống thẳng lên bàn tạo một tiếng "rầm"
– Ân Ân có thể nói cho ta một chút, nàng đã làm gì không ? Nhìn dáng vẻ vui mừng của Hoàng thượng như thế, ta thật không thích chút nào.
Đối diện với sự nghi ngờ này, Đường Ân vô thức muốn tránh né hắn. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, miệng nuốt nước bọt. Nhưng chỉ được vài giây, nàng lại phải nhìn trực diện vào hắn. Đường Ân muốn rút tay mình ra nhưng không được, đành cười gặng:
– Tể tướng, ngài cũng biết ta đã đắc tội với Hoàng thượng thế nào. Ta cũng chỉ là đang bày tỏ tấm lòng của mình một chút thôi..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, nàng cũng phải khâm phục mấy lời biện hộ này của mình. Đôi mắt to tròn có chút giả dối, hàng mi cong chớp chớp vài cái theo từng câu nói, thật khiến người ta phải nghi ngờ. Nàng có chút sợ, sợ mọi thứ nàng làm bị bại lộ, sợ hắn mà biết sẽ không đồng ý với nàng.
Tử Nhạc khẽ nhíu mày, nghiêng đầu một cái, miệng lẩm bẩm hai chữ rất khẽ: "Vậy sao ?"
Hắn rời hẳn khỏi chỗ ngồi của mình mà tiến về phía nàng. Không lòng vòng thêm, lập tức cúi người, vòng tay bế bổng nàng lên. Đường Ân thét lên một tiếng, theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn, cứ vậy mà nhìn hắn bế mình đặt lên giường. Nàng ngồi trên giường nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng và sợ hãi, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp hơi biến sắc, cơ thể dần dần trượt về sau.
Tử Nhạc đứng thẳng người, nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngón tay thon dài quyến rũ thản nhiên cởi đai lưng mạ bạc rồi, gương mặt phong tình tuấn tú, đôi môi mỏng ma mị khẽ cất lời:
– Ân Ân của ta, nói dối là không ngoan. Nàng không thể thấy được vẻ mặt lúc đó của Hoàng thượng thế nào, nàng cũng không hiểu được cảm giác của ta. Ta rất không hài lòng.
– Tể tướng, ta không làm gì thật mà ! Ngài bình tĩnh nói chuyện...!!
Đường Ân nuốt nước bọt, cả người cứ trườn về phía sau cho đến khi chạm vào thành giường, sự lo lắng hoảng hốt hiện rõ trong mắt nàng khi dõi theo từng cử chỉ của hắn.
Tử Nhạc chẹp chẹp miệng. khuôn mặt bỗng dưng chuyển lạnh, lộ ra tia âm u vô cùng, khoé môi tươi cười nhưng toả ra khí lạnh chết người. Hắn thực sự không hài lòng, nhất là khi nhớ lại nét vui mừng hớn hở như đứa trẻ được quà của Hoàng thượng, hắn lại càng không thích.
Áo đen bên ngoài đã được cởi ra, hắn thẳng tay vứt xuống đất, người hắn hiện tại chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, từ cổ áo xuống ngực không hề có quai cài để lộ ra bộ ngực săn chắc, nhìn vô cùng mạnh mẽ quyến rũ. Đường Ân nhìn vào suýt hộc máu mũi, thật sự thân hình nam nhân này quá đẹp.
Hắn trèo hẳn lên giường thẳng tay kéo nàng lại gần, giam nàng xuống giường trong vòng tay hẳn. Ánh mắt tràn đầy dã tâm nguy hiểm lướt qua khuôn mặt nàng sau đó từ từ hạ xuống dưới. Giọng nói khàn khàn nghe rất dễ sợ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Yên lặng. Ta không muốn phải tức giận gì với nàng, nhưng mà...
Nói đến đây, hắn chợt ngừng lại. Đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi môi mím lại, toát lên vẻ cuồng mị, muốn hút hồn người khác. Cả cơ thể Đường Ân run lên nhè nhẹ, đôi vai thỉnh thoảng co rúm lại như phản xạ trước một mối đe dọa vô hình. Hắn lúc này đẹp đến kinh người, hành động càng bá đạo thì lại càng nguy hiểm. Trong lòng nàng không ngừng cảm thán nhưng cũng không ngừng gào thét.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn chợt lướt qua cổ áo của nàng, đi đến đâu cảm giác tê rần rần kéo theo đến đó. Với ánh mắt rực lửa, Tử Nhạc cúi xuống chiếm lấy đôi môi anh đào đỏ hồng của nàng, không hề che giấu đi sự quyết liệt. Khuôn mặt hắn như muốn tối sầm lại, đôi lông mày nhíu chặt biểu lộ sự chiếm hữu. Lưỡi của hắn tiến thẳng vào khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng mà càn quấy, tuyệt nhiên không để lại một khoảng cách nào cho sự từ chối.
Đầu óc Đường Ân trở nên mịt mù, cảm xúc hỗn loạn, cơ thể cô căng cứng muốn thoát khỏi sự trói buộc. Tay nàng chống mạnh vào ngực hắn, theo bản năng mà muốn đẩy ra. Môi hắn áp chặt vào môi nàng có chút thô bạo, tùy ý mà cắn mút. Tay hắn nắm chặt lấy vai nàng muốn kiểm soát sự run rẩy của nó, bắt nàng phải thuận theo hắn.
"Uhmm" Đường Ân ngâm nhẹ một tiếng trong cổ họng, tay chân như muốn rã rời, không còn cảm giác. Nàng bất lực nằm yên, mắt nhắm nghiền, đành mặc thân ở dưới hắn.
Được một lúc, Tử Nhạc chậm rãi mở mắt, hờ hững quan sát nữ nhân. Tay hắn nâng gương mặt kiều mị của nàng lên, đôi mắt nàng long lanh thẫn thờ nhìn lại hắn, đôi môi đỏ nhoè son khẽ mở, nỉ non nói vài từ:
– Tể tướng, ta không quen... ngài quá nhanh...!
– Không nhanh. Là nàng đã muốn động phòng luôn, sao bây giờ lại sợ rồi !?
Thoáng nghĩ đến ngày hôm trước, ý cười ranh mãnh hiện lên ở khóe môi hắn. Đường Ân mới hôm ấy còn tinh nghịch, chỉ vì lúc ấy suy nghĩ muốn lảng tránh tên Khuynh Thần kia, lại muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình nên mới tùy ý gửi lời như thế, để rồi bây giờ không thể phản bác được gì. Nàng bây giờ biết hối hận rồi.
Như hiểu được suy nghĩ của nàng, Tử Nhạc cười, khoé môi toát lên vẻ cuồng nịnh đáng sợ, ánh mắt sắc bén tràn ngập dã tâm. Hắn tiếp tục cúi xuống hôn nàng, tay thuận thế cởi bỏ y phục của nàng, còn đùa giỡn nói một câu:
– Quá muộn rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro