Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 12

Diệp Kiến Tinh

2025-03-31 02:00:54

Dưới ánh đèn đêm, một chiếc Cayenne đen chầm chậm dừng lại bên cạnh Phó Tu Ninh. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt phong lưu của Lục Hy: “Lên xe.”Phó Tu Ninh đứng yên tại chỗ, dường như hoàn toàn không chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.Thấy vậy, Lục Hy lên tiếng gọi: “Nhìn gì thế? Không nghe thấy tôi nói à?”Lúc này, Phó Tu Ninh mới hoàn hồn, thu lại ánh mắt, tự lẩm bẩm: “Không có gì, cũng tốt.”Lục Hy nhíu mày: “Hả? Cái gì mà tốt? Cậu đang nói cái gì vậy?”Vừa nói, anh ta theo bản năng nhìn về hướng mà Phó Tu Ninh vừa nhìn, lập tức bắt gặp một bóng lưng quen thuộc. Anh ta không kiềm được mà lên tiếng: “Ê, kia chẳng phải là Tô Ngộ sao? Cậu vừa dùng bữa với cô ấy—”Nói đến đây, giọng anh ta bỗng chững lại.Lục Hy như nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe: “Cậu đừng nói với tôi là vẫn còn tình cảm với Tô Ngộ đấy nhé?”Dưới ánh đèn đêm, sắc mặt người đàn ông không rõ ràng, anh khẽ cười nhạt, thu hồi ánh mắt, không chút cảm xúc kéo cửa xe lên ngồi vào trong.“Tôi thì có thể có suy nghĩ gì chứ.”Cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại, Lục Hy cũng ngẩn người, thấy sắc mặt Phó Tu Ninh không vui nên không nói thêm gì.Xe chạy được một đoạn xa, càng nghĩ Lục Hy càng thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn Phó Tu Ninh một cái, vẫn cảm thấy thú vị: “Không phải chứ, thật sự là vì Tô Ngộ à?”Phó Tu Ninh không trả lời.Lục Hy vòng vo hỏi: “Lúc nãy cậu ăn ở Tụ Trù với Tô Ngộ à?”“Không.”Giọng Phó Tu Ninh nhàn nhạt: “Còn có chú Trần nữa.”“?”Lục Hy chợt nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm đầy kinh ngạc: “Vậy người mà cậu đưa đến trang trại ngựa của chú Trần chiều nay cũng là Tô Ngộ?”Nghe vậy, Phó Tu Ninh cuối cùng cũng có phản ứng.Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm, quay đầu nhìn Lục Hy: “Sao cậu biết tôi đến trang trại ngựa chiều nay?”Lục Hy cười cười: “Chiều nay có một người bạn gọi cho tôi, nói thấy cậu ở trang trại ngựa ở ngoại ô Kinh thị, còn cưỡi ngựa với một cô gái. Lúc đó tôi còn thấy lạ, chợt nhớ người duy nhất có thể cưỡi ngựa với cậu là Tô Ngộ, cứ tưởng cậu cuối cùng cũng mở lòng, ai ngờ lần này vẫn là Tô Ngộ.”Phó Tu Ninh thu hồi ánh mắt, tự động bỏ ngoài tai đoạn dài dòng của Lục Hy, trầm giọng chỉnh lại: “Không phải tôi đưa cô ấy đi.”“Hả?”Lục Hy: “Anh em với nhau, cần gì phải giấu? Không phải cậu đưa thì Tô Ngộ làm sao có thể xuất hiện ở trang trại ngựa của chú Trần được?”Phó Tu Ninh: “Cô ấy là quản lý bộ phận kinh doanh của Lạc Thái, hôm nay đến đó để bàn chuyện hợp tác với chú Trần.”Nghe vậy, Lục Hy nhướng mày, nhẹ giọng “à” một tiếng: “Ra là vậy.”Ngừng một chút, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, bật ra một câu: “Lạc Thái? Chẳng phải đó là công ty cậu đầu quân sau khi về nước sao?”Nói đến đây, dường như phát hiện ra chuyện động trời, anh ta không kìm được mà buột miệng: “Thế chẳng phải cậu với Tô Ngộ cùng làm chung công ty à?”“Tôi là cấp trên của cô ấy.”“…”Lục Hy bỗng nhiên hiểu ra: “Vậy ra cậu không tiếp quản công ty của ông ngoại mà lại chạy đến Lạc Thái là vì Tô Ngộ?”Phó Tu Ninh giữ nguyên sắc mặt, không lên tiếng.Lục Hy thu lại ánh mắt, dù có hơi khó tin nhưng suy đoán cũng gần như đúng. Nghĩ kỹ lại, quen biết Phó Tu Ninh bao năm nay, bất kể là đối tượng do người nhà giới thiệu hay đối tác trên thương trường giới thiệu, cậu ta đều không chấp nhận. Bao năm qua dường như chỉ từng qua lại với một mình Tô Ngộ.Nghĩ đến đây, Lục Hy không nhịn được mà cười khẽ.Ai có thể ngờ rằng Phó Tân – một kẻ phong lưu có tiếng như vậy, lại có một đứa con chung tình đến mức này.“Bao nhiêu năm rồi, vẫn nhớ mãi không quên à?”Lục Hy lơ đễnh nói: “Tôi nói thật đấy, làm sếp cũng phải có chút thân thiện, không thể lúc nào cũng lạnh mặt được. Đặc biệt là làm sếp của người yêu cũ, cậu không hiểu thế nào là ‘gần nước thì hưởng lợi’ à?”Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “người yêu cũ”.Phó Tu Ninh liếc anh ta một cái, không tiếp lời, chỉ hỏi: “Hôm nay cậu tìm tôi có việc gì?”Lục Hy nghiêm túc lại: “Tôi với một người bạn có để ý một mảnh đất ở Hồng Kông, định đầu tư phát triển nhưng tôi không rành về khu vực đó, muốn nhờ cậu giúp xem xét.”“Được, đến lúc đó đưa tài liệu cho tôi, vừa hay mấy hôm nữa tôi cũng phải đến Hồng Kông một chuyến.”Lục Hy: “Cậu định đi Hồng Kông sao?”“Ừm, đi công tác.”Sáng hôm sau, Tô Ngộ nhận được thông báo sẽ đi công tác ở Hồng Kông một tuần.Làm công việc này, chuyện bay đi bay về để chốt hợp đồng là chuyện thường tình. Sau vài năm làm việc, Tô Ngộ sớm đã quen. Nhưng lần này thì khác, không phải một chuyến công tác bình thường, mà là đi cùng Phó Tu Ninh, hơn nữa, điểm đến lại là Hồng Kông.Không hiểu sao, trong lòng cô có chút bất an.Suy nghĩ hồi lâu, Tô Ngộ vẫn đứng dậy, rời khỏi văn phòng.Vừa ra ngoài, cô chạm mặt Diêu Lộ đang cầm tài liệu đi tới. “Chị định ra ngoài à?”Tô Ngộ đáp: “Chị qua văn phòng Phó tổng một chuyến, có chuyện gì không?”“Có một tài liệu cần chị xem qua, nhưng không gấp, vậy em đi giục bộ phận tài chính duyệt khoản công tác phí trước.”Tô Ngộ liếc nhìn xấp tài liệu trong tay cô ấy: “Cứ để trên bàn làm việc của chị đi, công tác phí không vội, đợi chị về rồi tính.”Nghe vậy, Diêu Lộ tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, vậy em để tài liệu trên bàn chị nhé.”Tô Ngộ khẽ gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt, nặng nề bước về phía văn phòng của Phó Tu Ninh.Cô nghĩ rằng đêm hôm đó Phó Tu Ninh đã hiểu ý cô, nhưng giờ phút này, cô không dám chắc nữa. Cô cũng chẳng rõ anh có dụng ý gì.Do dự vài giây, cô nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.Bên trong nhanh chóng vang lên giọng nam trầm thấp, lạnh lùng: “Vào đi.”Tô Ngộ mím môi, điều chỉnh lại trạng thái rồi đẩy cửa bước vào: “Phó tổng.”Động tác ký tên của Phó Tu Ninh thoáng dừng lại một chút, nhưng anh không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên hỏi: “Quản lý Tô có chuyện gì?”Tô Ngộ đứng trước bàn làm việc, ngón tay dưới lớp tay áo nhẹ nhàng siết vào nhau: “Phó tổng, lần này công tác… có thể đổi người khác đi không?”Phó Tu Ninh thậm chí không nâng mắt: “Lý do?”“Tôi cảm thấy mình không phù hợp lắm.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám như phủ một tầng sương mờ, nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Vậy cô thấy ai phù hợp?”Tô Ngộ mím môi: “Quản lý Kỷ phù hợp hơn tôi.”“Cô ấy còn phải đảm nhiệm dự án ở Hải Thành.”Phó Tu Ninh tiếp tục hỏi: “Quản lý Tô cảm thấy mình không phù hợp ở điểm nào?”Tô Ngộ đang do dự, tìm cách diễn đạt. Chẳng lẽ lại nói rằng thành phố đó chứa quá nhiều ký ức, sợ rằng khi quay lại, bản thân không thể kiểm soát cảm xúc mà ảnh hưởng đến công việc?Cô còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, giọng nói trầm thấp lại vang lên, dồn ép từng chút: “Là vì địa điểm không phù hợp, hay là người đi cùng không phù hợp?”“……?”Tô Ngộ bỗng cảm thấy trước mặt Phó Tu Ninh, mình chẳng khác nào một tấm kính trong suốt. Anh rõ ràng biết lý do, vậy mà còn cố tình…Cô cắn răng, trả lời: “Không phải.”Phó Tu Ninh ngả người ra ghế, chậm rãi quan sát cô: “Vậy quản lý Tô thấy không phù hợp ở chỗ nào?”Tô Ngộ không trả lời được.“Nếu là vì mối quan hệ trước đây của chúng ta.”Ngừng một chút, Phó Tu Ninh tiếp tục: “Vậy tôi nghĩ cô suy nghĩ hơi nhiều rồi.”Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đen thẳm dừng lại trên người cô, mang theo chút áp lực vô hình: “Hiện tại, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới. Đi công tác cũng chỉ là công việc, tôi mong quản lý Tô có thể phân định rõ ràng giữa công và tư.”Lời nói của Phó Tu Ninh danh chính ngôn thuận, không để lại kẽ hở. Tô Ngộ hầu như không có cách nào phản bác. Cô chỉ đơn giản là không muốn gây phiền phức không cần thiết, nhưng nếu cứ tiếp tục tranh luận, người khác sẽ cho rằng cô đang chột dạ, rằng cô là người không buông bỏ được quá khứ.Ngừng một lát, cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên, tìm đại một cái cớ: “Tôi cảm thấy tiếng Quảng của mình không tốt lắm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm giao tiếp với khách hàng.”Phó Tu Ninh cúi đầu tiếp tục công việc, giọng điệu không cho phép phản đối: “Tôi nghĩ cô nên tuân thủ sự sắp xếp của công ty.”“… Tôi biết rồi.”Không phải chỉ là đi công tác thôi sao? Chẳng lẽ Phó Tu Ninh có thể ăn thịt cô chắc?Tô Ngộ nói xong, không nán lại lâu mà quay người rời khỏi văn phòng.Buổi tối, sau khi sắp xếp xong hành lý cho chuyến công tác, Tô Ngộ cùng Phương Giác Thiển ra ngoài ăn khuya.Họ đến một quán tôm càng đất cay đang rất nổi gần đây, cách nhà Tô Ngộ không xa, nhận được rất nhiều đánh giá tốt trên mạng.Phương Giác Thiển đã chán ngấy đồ ăn kiểu Tây sau mấy tháng du lịch nước ngoài, nên đặc biệt thèm những món như thế này. Cô ấy gọi cả một bàn đầy, ăn uống vô cùng thỏa thích.Trên bàn bày đầy đồ nướng cùng hai đĩa tôm càng đất cay tỏa hương thơm nức. Nhưng Tô Ngộ không có tâm trạng ăn uống, chỉ tùy tiện bóc vỏ ba đến năm con tôm, sau đó liền tập trung bóc vỏ cho Phương Giác Thiển.Nhìn đĩa thịt tôm mới bóc trước mặt, Phương Giác Thiển cười híp mắt làm nũng: “Cảm ơn cậu nhé, Ngộ Ngộ bảo bối, cậu đối với tớ thật sự quá tốt!”Tô Ngộ mỉm cười: “Vậy sau này tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu không được kém tớ đâu đấy.”“Cậu tốt thế này rồi, tớ còn tìm bạn trai làm gì nữa?”Phương Giác Thiển nháy mắt với cô, cười nói: “Hay là hai chúng ta cứ bên nhau đi, thử xem?”Tô Ngộ lắc đầu: “Thôi đi, nếu tớ bẻ cong cậu, chắc bố cậu sẽ đánh tớ bầm dập rồi gói lại ném ra khỏi Kinh thị này mất.”Nghe vậy, Phương Giác Thiển cười đến nghiêng ngả: “Sao cậu không ăn gì hết vậy, không hợp khẩu vị à?”“Không phải.”Tô Ngộ khẽ lắc đầu, không nói thêm.Phương Giác Thiển đặt đũa xuống: “À đúng rồi, cuối tuần này cậu rảnh không? Tớ xin được hai vé triển lãm tranh của họa sĩ trường phái ấn tượng mà cậu rất thích, đến lúc đó tớ đến đón cậu nhé.”Ánh mắt Tô Ngộ sáng lên, nhưng nhanh chóng ỉu xìu: “Không được rồi, mai tớ phải đi công tác ở Hồng Kông, tuần sau mới về được.”Phương Giác Thiển hơi tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, nhưng không sao, tớ nghe nói họa sĩ này đang có chuyến triển lãm trong nước, đúng lúc tớ cũng quen người phụ trách triển lãm, để tớ hỏi xem lần sau họ sẽ tổ chức ở đâu.”“Cảm ơn cậu, Giác Giác.”Tô Ngộ xúc động không thôi, gắp con tôm vừa bóc xong đặt vào đĩa của cô ấy: “Có cậu làm bạn đúng là phúc khí của tớ.”Phương Giác Thiển cười nhẹ, thuận miệng hỏi: “Cậu cũng lâu rồi chưa đến Hồng Kông nhỉ?”Tô Ngộ gật đầu: “Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp tớ chưa quay lại lần nào.”Chủ yếu là vì không có lý do gì để quay lại nữa. Những năm qua, cô vẫn luôn cố gắng để bản thân nhanh chóng quên đi những chuyện đúng sai thị phi ở Hồng Kông năm đó, sao có thể chủ động quay về gợi lại chuyện đau lòng được?“Vậy chẳng phải đúng lúc rồi sao? Nhân chuyến công tác lần này mà về thăm lại chốn cũ đi.”Hàng mi Tô Ngộ khẽ rủ xuống, không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì.Thấy vậy, Phương Giác Thiển theo bản năng nhận ra điều gì đó: “Sao thế? Có tâm sự à?”Tô Ngộ tháo găng tay, mím môi nói: “Thực ra có một chuyện tớ vẫn chưa nói với cậu. Công ty tớ vừa có một CEO mới đến nhậm chức, đồng thời cũng trực tiếp phụ trách luôn bộ phận của bọn tớ. Người đó… là Phó Tu Ninh.”“?”Nghe vậy, Phương Giác Thiển hơi sững sờ.Sau khi hoàn hồn, cô ấy nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại, cất tiếng hỏi: “Vậy chuyến công tác lần này cậu đi cùng Phó Tu Ninh à?”Tô Ngộ gật đầu.Phương Giác Thiển hỏi tiếp: “Chỉ có hai người các cậu?”“Hình như thế… Tớ cũng không rõ có ai khác không. Chiều nay tớ đã tìm anh ấy đề nghị đổi người rồi, nhưng anh âý không đồng ý.”“Tại sao cậu lại muốn đổi người?”Phương Giác Thiển nghiêm túc quan sát cô: “Cậu không phải người dễ để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa quên được anh ấy sao…”Những lời sau đó cô không nói tiếp nữa. Người khác có thể không biết, nhưng cô thì biết rõ những ngày tháng Tô Ngộ vừa chia tay đã trải qua những gì.Hàng mi Tô Ngộ khẽ run, khuôn mặt mang nét u sầu: “Thật ra chính bản thân tớ cũng không nói rõ được, có lẽ là không muốn nhớ lại những chuyện cũ thôi.”Ngập ngừng một chút, cô tiếp tục: “Thật ra, bây giờ tớ rất sợ gặp lại anh ấy.”“Cậu sợ cái gì?”Tô Ngộ cong môi cười nửa đùa nửa thật: “Sợ anh ấy gây khó dễ cho tớ chứ sao. Cậu không biết đâu, hồi chia tay tớ còn nói mấy lời rất tuyệt tình, chắc lúc đó anh ấy chỉ muốn b.óp ch.ết tớ thôi.”Phương Giác Thiển cười: “Phó Tu Ninh không phải loại người như thế đâu.”Tuy chưa từng qua lại với Phó Tu Ninh, hiểu biết của cô về anh cũng chỉ giới hạn trong những lời miêu tả của Tô Ngộ và những tin đồn xưa cũ trong trường, nhưng có những người mà khí chất bẩm sinh đã lộ rõ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Xuất thân từ một gia đình như vậy, dù có tệ đến đâu cũng không thể sa sút quá mức.Tô Ngộ cười nhạt, không lên tiếng.Phương Giác Thiển nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Theo lý mà nói, sau khi chia tay, đàn ông và phụ nữ gặp lại chỉ có hai tình huống. Một là oán hận khắc cốt ghi tâm, hận không thể khiến đối phương biến mất khỏi thế giới này. Hai là vẫn còn lưu luyến, nghĩ xem liệu có khả năng “tình cũ không rủ cũng tới”.”Cô cười híp mắt nhìn Tô Ngộ, hỏi: “Cậu thuộc loại nào đây?”“Loại nào cũng không phải.”Tô Ngộ đáp: “Còn nghĩ đến chuyện tình cũ không rủ cũng tới? Giờ mà nhắc đến thôi tớ cũng sợ muốn chết rồi.”Phương Giác Thiển nhướn mày: “Sợ gì chứ?”Tô Ngộ thu ánh mắt lại, cúi đầu nhấp một ngụm nước trái cây, hơi chột dạ: “Có lẽ là vì tớ đã đá anh ấy trước, lại còn đang làm việc dưới quyền nữa…”Có những chuyện thay vì nói không rõ, chi bằng thừa nhận rằng bản thân không muốn đối diện. Dù sao đi nữa, giữa họ vẫn luôn tồn tại một khoảng cách mà cô vĩnh viễn không thể bước qua.Phương Giác Thiển vung tay một cái: “Bạn trai cũ thì đã sao? Không được thì cậu cứ ngủ với anh ta đi, thế là từ bạn trai cũ biến thành bạn trai hiện tại ngay.”“Không không không.”Tô Ngộ lập tức lắc đầu: “Không được, không được, bây giờ tớ không dám đâu.”“Bây giờ không dám?”Phương Giác Thiển cười trêu: “Ý là trước đây thì dám—”Sợ cô nàng lại buột miệng nói ra điều gì kinh thiên động địa, Tô Ngộ vội vàng nhào tới bịt miệng cô ấy: “Đừng đừng đừng… đừng nói nữa, đang ở ngoài đấy.”Phương Giác Thiển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó ghé sát vào tai cô, hạ giọng thì thầm: “Trước kia không tiện hỏi, nhưng bây giờ đã nhắc đến rồi thì cậu lén nói cho tớ biết đi, cảm giác thế nào? Tớ thực sự rất tò mò đấy.”Tô Ngộ sững người trong giây lát: “Chuyện này…”Cô cắn môi, vô thức hồi tưởng lại vài giây. Không biết có phải do hơi men bắt đầu ngấm hay không mà hai gò má cũng dần nóng lên.Hình như cũng khá được đấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Số ký tự: 0