Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 13

Diệp Kiến Tinh

2025-03-31 02:00:54

Vì tối hôm trước uống hơi quá nên tận rạng sáng Tô Ngộ mới ngủ được, khi đến sân bay để kịp chuyến bay sớm hai quầng mắt vẫn còn sưng húp, đành phải đeo kính râm suốt dọc đường.Đến sân bay, Tô Ngộ mới biết mình đã lo lắng thừa. Chuyến công tác lần này không chỉ có cô và Phó Tu Ninh, mà còn có trợ lý của anh là Chu Chính cùng với Diêu Lộ.Khi cả nhóm đến khách sạn lưu trú thì đã là mười giờ sáng. Sau khi nghỉ ngơi và ăn trưa đơn giản, họ nhanh chóng tiến hành hội thảo dự án với đại diện công ty đối tác tại phòng họp của khách sạn.Đối phương là một công ty bản địa ở Hồng Kông, chủ là người gốc Hồng Kông, đã gây dựng sự nghiệp tại đây suốt mấy chục năm. Nếu lần hợp tác này diễn ra thuận lợi, không chỉ giúp KPI quý này của Lạc Thái có một bước tiến vượt bậc mà còn có thể mở rộng thị trường tại Hồng Kông.Khi họ bước vào phòng họp, phía công ty đối tác đã có mặt. Hai bên trao đổi vài câu xã giao đơn giản.Người phụ trách bên kia là một người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ nho nhã lịch sự, họ Vương, nhân viên công ty đều gọi là Vương tổng. Không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng Tô Ngộ luôn có cảm giác người tên Vương tổng này khi nhìn người khác rất kỳ lạ, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, khiến người ta cảm thấy không được tôn trọng.“Chào Vương tổng.”Dù cảm thấy không thoải mái nhưng vì đây là công ty đối tác, Tô Ngộ vẫn giữ phép lịch sự, gượng ép nở nụ cười chào hỏi.Ánh mắt Vương tổng dừng lại trên người cô vài giây, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Phó tổng đi công tác mà còn mang theo thư ký xinh đẹp như vậy à.”Giọng điệu Phó Tu Ninh lạnh nhạt: “Giới thiệu với Vương tổng, đây là quản lý Tô của bộ phận kinh doanh Lạc Thái.”“Thì ra là quản lý Tô, thất lễ rồi, thất lễ rồi. Nhìn trẻ thế này tôi cứ tưởng là thư ký của Phó tổng, vừa rồi đường đột quá, mong quản lý Tô đừng để bụng.”Đối phương đã nói đến vậy, Tô Ngộ cũng chỉ có thể nở nụ cười rộng lượng.Trên chuyến bay, cô đã tìm hiểu sơ lược về công ty đối tác. Lý lịch của vị Vương tổng này gần như hoàn hảo, tốt nghiệp đại học Kinh Thị, từng du học tại Đại học Yale, sau khi về nước thì làm việc tại công ty này ở Hồng Kông, đến nay đã trở thành nhân vật cấp cao của công ty.Đây không phải lần đầu cô bị điều đi công tác đột xuất nên việc làm quen hồ sơ hay chuẩn bị phương án trên máy bay đối với cô không phải chuyện khó khăn.Những người tham gia hội thảo lần này, hoặc là tinh anh, hoặc là cáo già trong ngành. Phương án lần này là do Phó Tu Ninh chuẩn bị, vì vậy anh cũng là người thuyết trình chính.Giọng anh trầm thấp, rõ ràng, thần thái nghiêm túc, giải thích phương án một cách cẩn trọng và điềm tĩnh. Dù đang làm việc nhưng phong thái vẫn vô cùng thoải mái.Hiệu suất làm việc của Phó Tu Ninh rất cao, chỉ cần lơ là một chút là sẽ không theo kịp tiến độ. Vì vậy, Tô Ngộ luôn tập trung toàn bộ tinh thần, vừa lắng nghe vừa ghi chép lại nội dung cuộc họp.Sau gần ba tiếng, hai bên đạt được sự đồng thuận về phần lớn nội dung hợp tác, chỉ còn lại điều khoản hợp đồng cần thảo luận thêm. Vì luật sư bên đối phương hôm nay có việc không thể tham dự, nên nội dung này sẽ để lại đến ngày mai. Nếu thuận lợi, hợp đồng có thể được ký kết ngay trong ngày.Tiến độ nhanh hơn dự kiến của tất cả mọi người.Khi hội thảo kết thúc vẫn chưa đến bốn giờ chiều. Làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Ngộ cảm thấy có một chuyến công tác vừa nhanh lẹ vừa căng thẳng như thế này.Về đến phòng, Diêu Lộ nói: “Không ngờ lần đầu đi công tác với Phó tổng mà mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến vậy. Phó tổng đúng là lợi hại, không hổ danh được tổng công ty trả giá cao để mời về.”“Nhìn Vương tổng bên đối phương mà xem, ánh mắt nhìn người cứ thấy kỳ lạ, đúng là khác biệt rõ rệt.”“Trước đây công ty còn có người nói Phó tổng có gia thế không đơn giản, có thể là dựa vào quan hệ mà vào được công ty. Mấy người nhiều chuyện đó đúng là nên đến đây xem tận mắt, để xem có bị vả mặt không.”Diêu Lộ ngồi trên sofa lẩm bẩm, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sự sùng bái, trông không khác gì một fan cuồng chính hiệu.Tô Ngộ chỉ mỉm cười không nói gì.Cô gái này là lần đầu tiên đi công tác, nên chuyện gì cũng thấy mới mẻ. Nhưng có một điều cô ấy nói không sai—Phó Tu Ninh thực sự rất giỏi. Không chỉ chuẩn bị phương án một cách hoàn hảo, mà cách nói chuyện cũng vô cùng khéo léo. Trong cuộc họp hôm nay, không ít lần đối phương cố tình bắt bẻ những chi tiết vụn vặt, nhưng đều bị anh dễ dàng hóa giải.Diêu Lộ reo lên: “Em tuyên bố từ giờ em chính là fan ruột số một của Phó tổng!”Tô Ngộ không nhịn được cười thành tiếng: “Được rồi, fan ruột số một, mau thu dọn đi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó. Chị nhớ gần đây có một quán cơm niêu khá ngon.”“Em suýt quên mất chị từng học ở Hồng Kông đấy. Vậy chẳng phải chị rành rẽ nơi này lắm sao?”“Cũng không hẳn, chỉ là biết mấy quán ăn ngon ven đường thôi.”Tô Ngộ xoa bụng, cảm giác đói cồn cào: “Thôi nào, đừng lề mề nữa, mau đi thôi. Chị đói sắp chết rồi, em không thấy đói sao?”Diêu Lộ nghiêng đầu chớp mắt tinh nghịch, đùa cợt: “Cũng tạm, không đến nỗi đói, chắc là tại Phó tổng trông ngon miệng quá.”Nói rồi, cô ấy vừa đứng dậy vừa lấy điện thoại ra xem tin nhắn, bước ra ngoài: “Trước khi đến đây em có xem mấy bài review, nghe nói gần Mongkok có một tiệm bánh bướm đặc biệt ngon. Chúng ta ăn xong đi mua thử chút nhé?”Tô Ngộ không có ý kiến gì: “Được thôi.”Hai người đang bàn xem lát nữa đi dạo đâu chơi thì đột nhiên WeChat đồng thời vang lên tiếng thông báo tin nhắn.Đó là tin nhắn từ nhóm nhỏ của chuyến công tác lần này.[Chu Chính: Tổng phụ trách phía công ty đối tác, Vương tổng, tối nay mời cả đội chúng ta ăn tối. Sáu giờ tối tập trung dưới khách sạn, nhận được tin nhắn thì phản hồi lại.]“……”“……”Hai người liếc nhìn nhau, đành chấp nhận số phận mà nhắn vào nhóm một câu: “Đã nhận.”Bánh bướm, cơm niêu, mọi kế hoạch đều tan thành mây khói.Dù gì đây cũng được xem là buổi tiệc xã giao đại diện cho công ty, không thể ăn mặc quá tùy tiện. Hai người lục hành lý tìm quần áo chỉnh tề rồi lần lượt thay đồ, sau đó sắp xếp lại một chút trước khi xuống lầu.Khi cả hai đến phòng riêng dưới lầu, những người bên trong đang nói chuyện phiếm rời rạc.Là hai phụ nữ hiếm hoi trên bàn, khi thấy Tô Ngộ và Diêu Lộ đến, người phụ trách phía công ty đối tác rất chu đáo xoay thực đơn về phía họ: “Chúng tôi đã gọi một lượt món ăn rồi, hai cô xem còn muốn thêm món gì không.”Hai người quét mắt qua thực đơn, mang tính tượng trưng gọi thêm hai món có giá trung bình.Tô Ngộ không thích xã giao, nhưng làm công việc kinh doanh thì khó tránh khỏi những bữa tiệc kiểu này. Cô đã quen với chuyện đó, thành thạo đeo lên chiếc mặt nạ chuyên nghiệp, tỏ ra khéo léo trò chuyện cùng những người xung quanh.Trong lúc đó, Tô Ngộ vô tình ngẩng đầu lên, chạm phải một ánh mắt quen thuộc. Ánh mắt chỉ thoáng qua rồi rời đi ngay, khi cô nhìn lại, người kia vẫn nhàn nhã dựa vào ghế, đôi môi mỏng khẽ mím, đáp lại lời người đối diện với thái độ hờ hững. Như thể khoảnh khắc chạm mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.“Nghe nói Phó tổng tốt nghiệp Đại học Hồng Kông? Chắc hẳn anh rất quen thuộc với Hồng Kông rồi?” Vương tổng hỏi.Phó Tu Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều, chỉ trả lời qua loa: “Tôi học ở đây vài năm, cũng đã nhiều năm không quay lại.”“Ai có thể thi đậu Đại học Hồng Kông đều là nhân tài xuất chúng.”Vừa nói, Vương tổng nâng ly rượu lên: “Phó tổng, tôi kính anh một ly.”Phó Tu Ninh cũng nâng ly theo, cười nhạt: “Vương tổng khách sáo rồi, ai mà không biết anh tốt nghiệp Yale chứ.”Vài câu nói ngắn gọn nhưng đã truyền đạt ý đồ một cách rõ ràng—tôi biết rõ quá khứ của anh, anh cũng nắm được gốc gác của tôi. Mọi người đều là người sáng suốt, đừng ai chơi trò khôn lỏi ở đây.Nét mặt Vương tổng thoáng sững lại một giây nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, sau đó chuyển ánh mắt sang hai người phụ nữ duy nhất trên bàn.Chiều nay, Tô Ngộ chỉ mặc một chiếc sơ mi sọc đơn giản phối với quần tây. Buổi tối, để tránh thất lễ, cô thay một chiếc sơ mi lụa cổ chữ V màu nâu đậm kết hợp với quần ống loe màu đen. Khí chất vừa sắc sảo lại chuyên nghiệp, vô cùng nổi bật.“Tôi nghe nói quản lý Tô cũng tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, vậy có nghĩa là cô và Phó tổng là đồng môn rồi, trước đây có quen biết nhau không?”Tô Ngộ mím môi, tạm thời không lên tiếng, ánh mắt thoáng liếc qua người đàn ông đối diện.Phó Tu Ninh không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn giữ dáng vẻ hờ hững, lắng nghe một cách thờ ơ, tựa như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.Thấy anh không có ý định trả lời, Tô Ngộ đành cắn răng đáp: “Tôi chỉ từng là sinh viên trao đổi ở Đại học Hồng Kông hai năm, cũng không tính là quen biết Phó tổng, chỉ là đã từng nghe qua danh tiếng của anh ấy.”Vương tổng cười: “Vậy thì hợp lý rồi. Tôi còn nghĩ với phong thái nho nhã, tuấn tú của Phó tổng, chắc hẳn anh ấy từng là nhân vật phong vân thời đại học.”Nụ cười trên môi Tô Ngộ thoáng cứng lại, cô gật đầu phụ họa. Nhưng vô tình khi ngước mắt lên, lại bắt gặp ánh nhìn có phần thú vị của ai đó.Người đàn ông kia vẫn giữ dáng vẻ hờ hững nhưng ánh mắt lại mang theo chút tìm tòi, có chút thú vị, như thể nhìn ra được cô đang cố gắng phủ nhận mối quan hệ giữa hai người, trong mắt còn thấp thoáng ý cười chế giễu.Chạm phải ánh mắt ấy, Tô Ngộ bỗng dưng có chút chột dạ, vội vã dời ánh nhìn đi.Vương tổng vẫn không từ bỏ: “Vậy quản lý Tô học đại học ở đâu?”“Bắc Đại.” Tô Ngộ đáp: “Tôi học cử nhân ở Bắc Đại.”“Bắc Đại sao? Vậy thì trùng hợp rồi, tôi cũng học cử nhân ở đó.”Gương mặt có phần nho nhã của Vương tổng lộ ra nụ cười có phần bóng bẩy: “Không ngờ tôi và quản lý Tô lại có mối liên hệ thế này.”Tô Ngộ gượng cười: “Đúng là trùng hợp thật.”Vương tổng nâng ly rượu lên, rót đầy vào ly trước mặt Tô Ngộ, sau đó lại rót đầy ly của mình: “Ly này tôi kính đàn em khoá dưới.”Thấy vậy, Tô Ngộ mím môi, không lên tiếng. Trong tình huống này, nếu cô uống ly rượu này, e rằng tối nay sẽ không chỉ dừng lại ở một ly. Nhưng nếu từ chối, lại có thể khiến đối tác phật lòng.Do dự vài giây, Tô Ngộ mỉm cười từ chối: “Thật ngại quá, Vương tổng. Hai ngày nay tôi bị viêm họng, trước khi đến đây đã uống thuốc kháng viêm nên không thể uống rượu được. Tôi xin phép dùng trà thay rượu để kính anh.”Sắc mặt Vương tổng chợt trầm xuống, ông ta vẫn cố đẩy ly rượu về phía cô: “Đàn em khoá dưới sẽ không đến mức không nể mặt tôi đấy chứ?”Lời vừa dứt, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong căn phòng vốn đang ồn ào: “Tối nay quản lý Tô còn phải giúp tôi tổng hợp biên bản họp, e rằng không thể nể mặt Vương tổng được rồi.”Giọng điệu không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy rõ ràng.Cả căn phòng phút chốc im bặt.Ngoài Vương tổng, người có quyền lực cao nhất ở bữa tiệc hôm nay chính là Phó tổng. Mọi người đều nín thở chờ xem chuyện sẽ diễn biến ra sao, không ai dám lên tiếng trước.Có lẽ Vương tổng không ngờ Phó Tu Ninh lại lên tiếng bênh vực một quản lý nhỏ bé như vậy nên sắc mặt ông ta thay đổi thất thường. Chưa kịp phản ứng, đã nghe Phó Tu Ninh chậm rãi nói tiếp: “Nhưng mặt mũi của Vương tổng cũng không thể không giữ, ly rượu này, tôi kính anh.”Lời vừa nói ra, Vương tổng lập tức hiểu ý. Dù gì sau này hai bên vẫn còn hợp tác, không cần vì một ly rượu mà làm căng thẳng mối quan hệ.Ông ta cười hào sảng: “Nếu Phó tổng đã nể mặt như vậy, thì tất nhiên tôi không thể từ chối. Tối nay không say không về!”Nói rồi, Vương tổng rót đầy một ly rượu trắng đặt trước mặt Phó Tu Ninh, sau đó nâng ly lên: “Tôi cạn, Phó tổng tùy ý.”Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.Đó là cả một ly rượu trắng, uống hết một hơi như vậy, dù không say thì dạ dày cũng chắc chắn sẽ khó chịu.Thấy vậy, trong lòng Tô Ngộ dâng lên một cảm xúc phức tạp.Cô không ngờ Phó Tu Ninh lại đứng ra giải vây giúp mình vào lúc này, hoặc có lẽ, chỉ đơn giản là anh không muốn thấy cấp dưới của mình bị ép uống rượu trên bàn tiệc?Dù là vì lý do gì đi nữa, thì sự việc cũng đã khép lại. Bữa tiệc kết thúc vào lúc chín giờ tối.Mọi người đều đã uống không ít, đến khi bữa tiệc kết thúc, cả phòng chỉ còn mỗi Tô Ngộ và Diêu Lộ là còn tỉnh táo hoàn toàn. Chu Chính dù cũng bị ép uống khá nhiều, nhưng có vẻ tửu lượng không tệ, ngoài khuôn mặt hơi đỏ thì không có vấn đề gì lớn.Vương tổng và hai người đi cùng ông ta đã say đến mức không biết trời đất gì, có thể nói là say như bùn. Phó Tu Ninh cũng chẳng khá hơn, nằm bất tỉnh nhân sự.Tô Ngộ bảo Diêu Lộ gọi vài nhân viên phục vụ nam đến, cùng Chu Chính giúp đỡ đưa mọi người xuống lầu. Sau đó, cô đích thân gọi xe, sắp xếp đưa Vương tổng và những người đi cùng về nhà, còn bảo Diêu Lộ đích thân giám sát cho đến khi mọi người đều lên xe an toàn.Sau khi tiễn hết những người khác, Tô Ngộ mới gọi nhân viên khách sạn đến giúp đưa Phó Tu Ninh về phòng.Đặt Phó Tu Ninh lên sofa, Tô Ngộ đứng dậy hỏi: “Xin hỏi khách sạn có thuốc giải rượu không? Có thể mang lên giúp tôi được không?”Nhân viên lễ tân lễ phép đáp: “Có, cô vui lòng chờ một lát, tôi sẽ mang lên ngay.”Tô Ngộ gật đầu: “Cảm ơn.”Tiễn nhân viên khách sạn xong, khi cô quay trở lại phòng đã trông thấy người đàn ông vừa rồi còn say đến bất tỉnh, lúc này lại ngồi trên sofa với dáng vẻ thư thái, đôi mắt tỉnh táo, động tác hơi thô bạo kéo cà vạt xuống.Thấy vậy, Tô Ngộ thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức kết luận: “Anh không hề say, chỉ đang giả vờ.”Nghe vậy, Phó Tu Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi phiếm đỏ vì men rượu ánh lên tia sáng lấp lánh: “Không thì sao?”Anh chậm rãi tháo cà vạt, ném sang một bên: “Công ty cũng đâu phải của tôi, dù tôi có uống bao nhiêu thì đối phương cũng không vì thế mà nhượng bộ thêm hai phần, không đáng.”Tô Ngộ: “……”“Cũng đúng.”Cô không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Biết vậy tôi đã không nhờ người đỡ anh về.”“Em vừa nói gì?”Phó Tu Ninh bật cười vì tức: “Tô Ngộ, em có lương tâm không đấy?”Tô Ngộ khẽ chớp mắt, vẻ mặt thoáng chút mơ hồ: “Gì cơ?”“Không có gì.”Phó Tu Ninh thu lại ánh mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Dù sao em vô tâm vô tình cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.”Tô Ngộ mím môi: “Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”“Vội gì? Em còn có việc sao?” Phó Tu Ninh khẽ nhấc mí mắt, nhìn sang.Hàng mi Tô Ngộ khẽ rung: “Chẳng phải anh bảo tôi tối nay về sắp xếp lại biên bản cuộc họp sao?”“Tôi đã bảo Chu Chính làm rồi.”Tô Ngộ ngước mắt nhìn anh, hơi ngẩn người.Phó Tu Ninh cũng ngẩng đầu: “Còn chuyện gì nữa không?”Tô Ngộ dời ánh mắt đi: “Nếu Phó tổng chưa say, vậy tôi xin phép về trước. Muộn rồi, tôi không tiện ở lại phòng anh lâu.”“Có gì không tiện?”Bàn tay đang cởi cúc cổ áo sơ mi của Phó Tu Ninh hơi khựng lại, anh ngước lên nhìn cô vài giây.Ngay sau đó, anh hờ hững nhếch môi, đứng dậy bước tới, ánh mắt mơ hồ vì hơi men lướt xuống khuôn mặt trắng trẻo thanh tú kia, giọng điệu chậm rãi: “Là không tiện, hay là có người sốt sắng muốn cắt đứt quan hệ với tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Số ký tự: 0