Linh Dịch Thông...
2024-12-29 06:26:07
Tiếng kêu nhẹ từ trong hộp sắt truyền ra, trong trẻo du dương, như nhạc tiên trên chín tầng trời.
- Linh kiếm tự kêu? Không thể nào, ngươi là kẻ bị gia tộc từ bỏ, sao có thể có linh kiếm. Cho dù thật sự là linh kiếm, với tu vi của ngươi thì làm sao có thể điều khiển được.
Nam tử áo bào vàng sắc mặt hơi đổi, nhìn chằm chằm chiếc hộp sắt, giống như gặp phải đại địch.
- Ngươi cứ thử xem!
Xung Vân đạo nhân cười lạnh một tiếng, ngón tay ấn vào một góc hộp sắt.
- Cạch.
Tiếng cơ quan vang lên, bề mặt hộp sắt từ từ nứt ra.
- Vút.
Chủ nhân thành Hoàng Thạch vốn đứng ở cửa vào, không ngoảnh đầu lại mà lao vào đường hầm phía sau, biến mất không thấy bóng dáng.
Vương Vũ chớp chớp mắt, có phần khó tin.
Vừa nãy là ai nói không tin chứ!
- Sư phụ, hắn…
- Đừng nói gì.
Vương Vũ vừa mở miệng đã bị Xung Vân đạo nhân phất tay cắt ngang, một tay nâng hộp sắt mặt không biểu cảm nhìn về phía cửa vào.
Vương Vũ đứng tại chỗ, không dám có bất kỳ hành động nào khác nhưng ánh mắt vô thức liếc vào trong hộp sắt hai lần, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái.
Trong hộp sắt nào có Phi kiếm, chỉ là một vỏ kiếm rách nát trông có vẻ bình thường mà thôi, dài không quá nửa thước, bề mặt cháy đen còn có mấy lỗ thủng.
Xung Vân đạo nhân quả nhiên đang dùng “không thành kế”.
Thời gian trôi qua.
Cửa động có bóng người lóe lên, thân hình cao lớn của chủ nhân thành Hoàng Thạch lại xuất hiện. Chỉ là lần này ngọn lửa đỏ trên cơ thể đã biến mất, thay vào đó là một tầng ánh sáng vàng nhạt bao phủ. Trên tay cũng xuất hiện thêm một chiếc khiên sắt nhỏ màu đen, chỉ to bằng một thước.
- Kim Quang Phù.
Xung Vân đạo nhân nhìn thấy ánh sáng vàng trên người chủ nhân thành Hoàng Thạch, lông mày hơi nhướng lên.
- Xung Vân lão hữu, suýt nữa thì ta bị ngươi lừa rồi. Nếu ngươi thật sự có linh kiếm trong tay, tại sao vừa rồi lại để ta rời đi. Cho dù ngươi còn một kích nhưng dưới sự bảo vệ của Kim quang tráo và pháp khí, ngươi làm gì được ta? Ngoan ngoãn đầu hàng đi thôi.
Vừa dứt lời, chủ nhân thành Hoàng Thạch giơ khiên sắt ra trước người, sải bước lớn về phía Xung Vân đạo nhân, chỉ hai ba bước đã đến cách đạo nhân một trượng. Miệng lẩm bẩm, tay phải vung lên, năm ngón tay quấn quanh ngọn lửa
lòng bàn tay mơ hồ có thể thấy một quả cầu lửa lớn xuất hiện chuẩn bị đánh ụp về phía đạo nhân.
- Hắc hắc, Hoàng đạo hữu, đi đường cẩn thận.
Đạo nhân cười hắc hắc một tiếng, đột nhiên cắn nát đầu lưỡi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi lên vỏ kiếm rách nát.
- Ầm.
Vỏ kiếm run rẩy một chút, một thanh kiếm nhỏ màu trắng dài vài tấc phun ra từ bên trong. Sau khi xoay một vòng thì hóa thành một luồng ánh sáng bạc ba thước cuốn về phía nam tử áo bào vàng.
- Kiếm quang.
Chủ nhân thành Hoàng Thạch toàn thân lạnh ngắt, không kịp để ý đến đạo nhân nữa, chỉ có thể vỗ một tay vào chiếc khiên nhỏ trước người. Ba hoa văn màu trắng trên mặt khiên sáng lên hóa thành một luồng ánh sáng trắng dày, tự động đón lấy kiếm quang bay tới. Mà bản thân nam tử không tiến mà lùi, thân hình bay ngược về phía sau, chạy thẳng đến lối vào đường hầm để trốn thoát.
- Xoảng.
Luồng ánh sáng bạc ba thước chỉ lóe lên một cái đã xuyên qua chiếc khiên sắt như không có gì, nhanh như chớp đuổi theo chủ nhân thành Hoàng Thạch. Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, nó vòng quanh thân thể hắn một vòng:
Nam tử áo bào vàng kêu thảm một tiếng. Ánh sáng vàng trên cơ thể vỡ tan, lại hóa thành một cột lửa dữ dội bốc lên trời nhưng bị kiếm quang màu bạc bao quanh lóe lên vài cái, cuốn cột lửa lại và dập tắt. Chỉ còn lại một phần thi thể thê thảm của thành chủ thành Hoàng Thạch, trên mặt đất tràn ngập nội tạng, vô cùng đẫm máu.
Ánh sáng bạc sau khi lượn vòng trên không trung vài vòng thì khôi phục lại hình dạng thanh kiếm nhỏ màu trắng, tự động bay về lóe lên rồi biến mất, chui vào trong vỏ kiếm cũ nát.
Phụt.
Vỏ kiếm cũ nát trong nháy mắt thanh kiếm nhỏ màu trắng đi vào chợt tan thành tro bụi.
Vương Vũ nhìn đến ngây người.
- Tốt, tốt, tốt! Có thể tận mắt chứng kiến uy lực của linh kiếm, cho dù chỉ là một đạo kiếm ảnh phân quang, cũng coi như không uổng phí một đời tu hành của ta! Ha ha…
Xung Vân đạo nhân cười ngạo nghễ vài tiếng, sau đó đầu nghiêng sang một bên, không còn hơi thở trên mặt vẫn còn chút ý cười.
- Sư phụ, đừng dọa ta, không thể cứ như vậy mà đi được chứ.
Vương Vũ đang mừng rỡ vì kẻ địch mạnh đã bị tiêu diệt dễ dàng nhưng thấy đạo nhân như vậy, lại giật mình vội chạy đến trước mặt đạo nhân, đưa ngón tay đặt dưới mũi hắn.
Một lát sau, sắc mặt Vương Vũ vô cùng phức tạp.
Hắn suy nghĩ một chút, lại nắm lấy cổ tay đạo nhân lặng lẽ cảm ứng một lúc, không hề có mạch đập.
Xung Vân đạo nhân thật sự đã chết như vậy.
- Linh kiếm tự kêu? Không thể nào, ngươi là kẻ bị gia tộc từ bỏ, sao có thể có linh kiếm. Cho dù thật sự là linh kiếm, với tu vi của ngươi thì làm sao có thể điều khiển được.
Nam tử áo bào vàng sắc mặt hơi đổi, nhìn chằm chằm chiếc hộp sắt, giống như gặp phải đại địch.
- Ngươi cứ thử xem!
Xung Vân đạo nhân cười lạnh một tiếng, ngón tay ấn vào một góc hộp sắt.
- Cạch.
Tiếng cơ quan vang lên, bề mặt hộp sắt từ từ nứt ra.
- Vút.
Chủ nhân thành Hoàng Thạch vốn đứng ở cửa vào, không ngoảnh đầu lại mà lao vào đường hầm phía sau, biến mất không thấy bóng dáng.
Vương Vũ chớp chớp mắt, có phần khó tin.
Vừa nãy là ai nói không tin chứ!
- Sư phụ, hắn…
- Đừng nói gì.
Vương Vũ vừa mở miệng đã bị Xung Vân đạo nhân phất tay cắt ngang, một tay nâng hộp sắt mặt không biểu cảm nhìn về phía cửa vào.
Vương Vũ đứng tại chỗ, không dám có bất kỳ hành động nào khác nhưng ánh mắt vô thức liếc vào trong hộp sắt hai lần, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hộp sắt nào có Phi kiếm, chỉ là một vỏ kiếm rách nát trông có vẻ bình thường mà thôi, dài không quá nửa thước, bề mặt cháy đen còn có mấy lỗ thủng.
Xung Vân đạo nhân quả nhiên đang dùng “không thành kế”.
Thời gian trôi qua.
Cửa động có bóng người lóe lên, thân hình cao lớn của chủ nhân thành Hoàng Thạch lại xuất hiện. Chỉ là lần này ngọn lửa đỏ trên cơ thể đã biến mất, thay vào đó là một tầng ánh sáng vàng nhạt bao phủ. Trên tay cũng xuất hiện thêm một chiếc khiên sắt nhỏ màu đen, chỉ to bằng một thước.
- Kim Quang Phù.
Xung Vân đạo nhân nhìn thấy ánh sáng vàng trên người chủ nhân thành Hoàng Thạch, lông mày hơi nhướng lên.
- Xung Vân lão hữu, suýt nữa thì ta bị ngươi lừa rồi. Nếu ngươi thật sự có linh kiếm trong tay, tại sao vừa rồi lại để ta rời đi. Cho dù ngươi còn một kích nhưng dưới sự bảo vệ của Kim quang tráo và pháp khí, ngươi làm gì được ta? Ngoan ngoãn đầu hàng đi thôi.
Vừa dứt lời, chủ nhân thành Hoàng Thạch giơ khiên sắt ra trước người, sải bước lớn về phía Xung Vân đạo nhân, chỉ hai ba bước đã đến cách đạo nhân một trượng. Miệng lẩm bẩm, tay phải vung lên, năm ngón tay quấn quanh ngọn lửa
lòng bàn tay mơ hồ có thể thấy một quả cầu lửa lớn xuất hiện chuẩn bị đánh ụp về phía đạo nhân.
- Hắc hắc, Hoàng đạo hữu, đi đường cẩn thận.
Đạo nhân cười hắc hắc một tiếng, đột nhiên cắn nát đầu lưỡi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi lên vỏ kiếm rách nát.
- Ầm.
Vỏ kiếm run rẩy một chút, một thanh kiếm nhỏ màu trắng dài vài tấc phun ra từ bên trong. Sau khi xoay một vòng thì hóa thành một luồng ánh sáng bạc ba thước cuốn về phía nam tử áo bào vàng.
- Kiếm quang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhân thành Hoàng Thạch toàn thân lạnh ngắt, không kịp để ý đến đạo nhân nữa, chỉ có thể vỗ một tay vào chiếc khiên nhỏ trước người. Ba hoa văn màu trắng trên mặt khiên sáng lên hóa thành một luồng ánh sáng trắng dày, tự động đón lấy kiếm quang bay tới. Mà bản thân nam tử không tiến mà lùi, thân hình bay ngược về phía sau, chạy thẳng đến lối vào đường hầm để trốn thoát.
- Xoảng.
Luồng ánh sáng bạc ba thước chỉ lóe lên một cái đã xuyên qua chiếc khiên sắt như không có gì, nhanh như chớp đuổi theo chủ nhân thành Hoàng Thạch. Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, nó vòng quanh thân thể hắn một vòng:
Nam tử áo bào vàng kêu thảm một tiếng. Ánh sáng vàng trên cơ thể vỡ tan, lại hóa thành một cột lửa dữ dội bốc lên trời nhưng bị kiếm quang màu bạc bao quanh lóe lên vài cái, cuốn cột lửa lại và dập tắt. Chỉ còn lại một phần thi thể thê thảm của thành chủ thành Hoàng Thạch, trên mặt đất tràn ngập nội tạng, vô cùng đẫm máu.
Ánh sáng bạc sau khi lượn vòng trên không trung vài vòng thì khôi phục lại hình dạng thanh kiếm nhỏ màu trắng, tự động bay về lóe lên rồi biến mất, chui vào trong vỏ kiếm cũ nát.
Phụt.
Vỏ kiếm cũ nát trong nháy mắt thanh kiếm nhỏ màu trắng đi vào chợt tan thành tro bụi.
Vương Vũ nhìn đến ngây người.
- Tốt, tốt, tốt! Có thể tận mắt chứng kiến uy lực của linh kiếm, cho dù chỉ là một đạo kiếm ảnh phân quang, cũng coi như không uổng phí một đời tu hành của ta! Ha ha…
Xung Vân đạo nhân cười ngạo nghễ vài tiếng, sau đó đầu nghiêng sang một bên, không còn hơi thở trên mặt vẫn còn chút ý cười.
- Sư phụ, đừng dọa ta, không thể cứ như vậy mà đi được chứ.
Vương Vũ đang mừng rỡ vì kẻ địch mạnh đã bị tiêu diệt dễ dàng nhưng thấy đạo nhân như vậy, lại giật mình vội chạy đến trước mặt đạo nhân, đưa ngón tay đặt dưới mũi hắn.
Một lát sau, sắc mặt Vương Vũ vô cùng phức tạp.
Hắn suy nghĩ một chút, lại nắm lấy cổ tay đạo nhân lặng lẽ cảm ứng một lúc, không hề có mạch đập.
Xung Vân đạo nhân thật sự đã chết như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro