Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình [1]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dịch Giản làm sao chịu theo cô, cũng không quản cô rầm rì không phối
hợp, chỉ liều mạng đặt cô ở dưới thân của mình, vẫn hôn môi cô.
Đến tột cùng Chung Tình vẫn là lo lắng cho thân thể của thiếu tướng, tránh né đi, không có tâm tập trung tinh thần, Dịch Giản đùa cô nửa ngày, phía dưới của cô đều không thế nào ẩm ướt, đi vào như vậy, cô nhất định sẽ đau, Dịch Giản dụ dỗ cô, nói một chút lời ái...... muội trên giường nhiều lần, cô lại đỏ mặt, tay nhỏ bé chống ngực anh, chết sống không chịu theo.
Cô là bị anh dọa sợ.
Cô chưa từng thấy anh phát bệnh, tự nhiên không biết xử lý thế nào, người một giây trước hoàn hảo êm đẹp, giây tiếp theo liền giống như là muốn hoàn toàn cách xa cô, trái tim của cô không chịu nổi anh dọa sợ năm lần bảy lượt sợ như vậy, cho nên, muốn để cho anh dưỡng thân thể của chính mình cho thật tốt.
Dịch Giản tự nhiên biết bệnh này của mình, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, lúc tốt thì không khác gì người bình thường, nhưng một khi phát bệnh, đó chính là có thể muốn mạng.
Hiện tại, anh vốn là không có việc gì , chia lìa nhiều ngày như vậy, khó tránh khỏi là muốn ôm cô tìm hoan mua vui một trận rồi.
Ai ngờ, cô gái nhỏ này cố kỵ thân thể của anh, chết sống không chịu theo anh, anh liền đè nặng thân thể của anh, từ cổ của cô, hôn một đường xuống.
Tay nhỏ bé của cô, cầm lấy bờ vai của anh, hai chân vừa giẫm lại đạp, như là đánh nhau với anh, anh nhịn không được cười trầm thấp ra tiếng: “Em- người đàn bà nhỏ chanh chua này.........”
Cô đỏ mặt, trừng hai mắt, phồng má, vẻ mặt cừu hận.
Dịch Giản nắm tay nhỏ bé của cô, rất thích ngón tay của cô, thon dài mềm mại, đặt ở bên môi, thỏa thích mút lấy từng ngón một, cô bị anh hút đến toàn thân tê dại xụi lơ, rầm rì khẽ mắng anh.
Anh cắn ngón tay của cô, không cần lực, lại tràn ngập một tầng rồi một tầng dụ dỗ ý nhị.
Chỉ trong chốc lát, cô liền bị anh biến thành thần hồn điên đảo, không còn có tâm tư, tranh cãi ầm ĩ với anh.
Nằm ở nơi đó, như là tiểu yêu tinh tùy ý người ăn sạch sẽ.
Cánh môi Dịch Giản, từ ngón tay của cô, một đường hôn xuống, mấy ngày nay, anh nhớ hương vị của cô muốn chết, rất nhớ cảm giác tiêu hôn cô gây cho chính mình.......
Chung Tình thở hổn hển, làm sao không nhớ anh chứ......... Quả quyết vào giờ này khắc này, thân thể của mình thực nhanh chóng liền tới cảm giác rồi, dán vào thân thể của anh, mềm mại đáng yêu như là một bãi nước, miệng phát ra đều là âm điệu than thở nhỏ vụn.
Đêm khuya vắng người này, là lúc không người quấy rầy, anh tất nhiên là muốn dùng thân thể của chính mình, nói ý tương tư với cô
Đến tột cùng Chung Tình vẫn là lo lắng cho thân thể của thiếu tướng, tránh né đi, không có tâm tập trung tinh thần, Dịch Giản đùa cô nửa ngày, phía dưới của cô đều không thế nào ẩm ướt, đi vào như vậy, cô nhất định sẽ đau, Dịch Giản dụ dỗ cô, nói một chút lời ái...... muội trên giường nhiều lần, cô lại đỏ mặt, tay nhỏ bé chống ngực anh, chết sống không chịu theo.
Cô là bị anh dọa sợ.
Cô chưa từng thấy anh phát bệnh, tự nhiên không biết xử lý thế nào, người một giây trước hoàn hảo êm đẹp, giây tiếp theo liền giống như là muốn hoàn toàn cách xa cô, trái tim của cô không chịu nổi anh dọa sợ năm lần bảy lượt sợ như vậy, cho nên, muốn để cho anh dưỡng thân thể của chính mình cho thật tốt.
Dịch Giản tự nhiên biết bệnh này của mình, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, lúc tốt thì không khác gì người bình thường, nhưng một khi phát bệnh, đó chính là có thể muốn mạng.
Hiện tại, anh vốn là không có việc gì , chia lìa nhiều ngày như vậy, khó tránh khỏi là muốn ôm cô tìm hoan mua vui một trận rồi.
Ai ngờ, cô gái nhỏ này cố kỵ thân thể của anh, chết sống không chịu theo anh, anh liền đè nặng thân thể của anh, từ cổ của cô, hôn một đường xuống.
Tay nhỏ bé của cô, cầm lấy bờ vai của anh, hai chân vừa giẫm lại đạp, như là đánh nhau với anh, anh nhịn không được cười trầm thấp ra tiếng: “Em- người đàn bà nhỏ chanh chua này.........”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đỏ mặt, trừng hai mắt, phồng má, vẻ mặt cừu hận.
Dịch Giản nắm tay nhỏ bé của cô, rất thích ngón tay của cô, thon dài mềm mại, đặt ở bên môi, thỏa thích mút lấy từng ngón một, cô bị anh hút đến toàn thân tê dại xụi lơ, rầm rì khẽ mắng anh.
Anh cắn ngón tay của cô, không cần lực, lại tràn ngập một tầng rồi một tầng dụ dỗ ý nhị.
Chỉ trong chốc lát, cô liền bị anh biến thành thần hồn điên đảo, không còn có tâm tư, tranh cãi ầm ĩ với anh.
Nằm ở nơi đó, như là tiểu yêu tinh tùy ý người ăn sạch sẽ.
Cánh môi Dịch Giản, từ ngón tay của cô, một đường hôn xuống, mấy ngày nay, anh nhớ hương vị của cô muốn chết, rất nhớ cảm giác tiêu hôn cô gây cho chính mình.......
Chung Tình thở hổn hển, làm sao không nhớ anh chứ......... Quả quyết vào giờ này khắc này, thân thể của mình thực nhanh chóng liền tới cảm giác rồi, dán vào thân thể của anh, mềm mại đáng yêu như là một bãi nước, miệng phát ra đều là âm điệu than thở nhỏ vụn.
Đêm khuya vắng người này, là lúc không người quấy rầy, anh tất nhiên là muốn dùng thân thể của chính mình, nói ý tương tư với cô
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro