Cách xưng hô
Phoanh
2024-04-05 00:40:18
- “Bây giờ nhé, ngươi có thể gọi ta một là tên Leonard Aiden hoặc là gọi là chàng và ngươi xưng là em”
- “G-Gì ạ? C-Chàng ư? Không được...Cái này dành cho những cặp đôi yêu nhau. Thảo dân...”
- “Không phải bây giờ ta và ngươi đang là người yêu của nhau sao? Khế ước cũng đã ký rồi nên ngươi phải tuân theo nội dung của bản khế ước chứ. Nào, ngươi gọi thử cho ta nghe xem nào”
- “L-Leonard...Leonard...T-Thế này được chưa ạ?”
Tô An Hạ nghe thấy Vương Thiên Tử bảo mình gọi như thế ngay lập tức liền phản đối, chưa bao giờ mà Tô An Hạ nói một cách sến súa như vậy cả nên điều này căn bản không thể làm được, Tô An Hạ cứ thấy sao sao ý nên khi gọi có chút không quen.
Vương Thiên Tử thấy Tô An Hạ gọi có vẻ không tự nhiên cho lắm, vẫn còn ngài ngại nên chắc hẳn gọi không quen được.
Cũng đúng thôi, tự nhiên không quen biết gì rồi trở thành người yêu của nhau xong bắt gọi tên thân mật như vậy thì ai chả ngượng nhưng biết sao giờ, phải làm như vậy thì Vương Thiên Tử mới thoát ra khỏi cái cuộc hôn nhân chính trị kia.
Để cho gọi một cách tự nhiên hơn thì Vương Thiên Tử bắt Tô An Hạ ngày nào cũng phải gọi như vậy để cho quen miệng và đến lúc đấy không nghe kiểu sượng trân như thế nữa.
Mà cũng đúng thôi, Tô An Hạ là một nô lệ suốt ngày bị bắt nhốt trong cái lồng chật hẹp, có được nói chuyện hay tiếp xúc quá nhiều đâu, Vương Thiên Tử thì khác, suốt ngày đi giao du rồi tiếp xúc với người khác để tạo thêm nhiều mối quan hệ, đương nhiên là sẽ có những lời ngon ngọt, những lời đường mật rồi~
- “Bây giờ đến lượt ta nhé. Không thể để ngươi có mỗi một cái tên như vậy được, thế thì bọn chúng rất dễ nắm bắt thông tin. Hmmm, vậy thì ta đặt cho ngươi tên là Felix Asher nhé, ngươi có thích cái tên này không?”
- “Dạ thảo dân như thế nào cũng được ạ.”
- “Xưng hô sai rồi. Ta đã nói như thế nào nhỉ, là em. Nói lại cho ta nghe nào”
- “D-Dạ...E-Em như thế nào cũng được ạ. Leonard thích thì em cũng thích ạ...”_Tô An Hạ dù không muốn cũng phải gọi, cũng chỉ vì lợi ích của mình mà thôi
- “Tốt lắm. Lần sau cứ thế mà gọi cho quen nhé, ngươi đói chưa? Ta bảo người mang đồ ăn vào cho ngươi nhé”
- “Dạ vâng ạ, e-em cảm ơn c-chàng”
- “Đúng rồi, tốt lắm~ Để ta ra bảo ngươi mang đồ ăn đến cho em nhé”
Vương Thiên Tử đi ra ngoài sai người gọi đồ ăn, Tô An Hạ cứ nhìn chằm chằm vào người Vương Thiên Tử, thật ra yêu cầu của Tô An Hạ chỉ có như vậy thôi bởi vì Tô An Hạ muốn đi tìm hiểu cái phủ này trước đã, xem có đường nào thuận tiện thì khi nào không ai chú ý liền lập tức lẻn ra ngoài tìm cái thanh gương ngọc lục bảo kia và tìm cơ hội để tiêu diệt Vương Thiên Tử.
Chỉ qua tiếp xúc được có một chút thôi, Tô An Hạ nhận thấy người này cực kì nguy hiểm, tuy nhìn vẻ ngoài rất ôn nhu nhưng khi nhìn sâu vào trong ánh mắt, Tô An Hạ thấy cái người trước mặt đang cố gắng nắm bắt lấy tâm lý của đối phương để xoay chuyển tình thế có lợi cho mình.
Tô An Hạ đã có từng tiếp xúc qua dạng người như thế này rồi, đây là một trong những dạng người mà Tô An Hạ cho vào danh sách đen bởi vì những con người này thường rất khó nắm bắt được tâm lý hay suy nghĩ của họ.
Sẽ không biết được rằng hành động tiếp theo họ sẽ làm nhưng cái gì, cái gì cần nói thì nói nhưng cái gì bất lợi cho mình thì im bặt, thường thường sẽ lên kế hoạch trong đầu sẵn để có thể đối phó bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là cực kì xảo trá, thông minh và phản ứng rất nhanh, xoay chuyển tình thế rất tốt.
- *Mình nghĩ mình vẫn nên tìm thanh gươm trước đã. Phải ở với người này một thời gian mới thực sự tìm ra điểm yếu chứ nếu mà tấn công luôn thì người thiệt sẽ là mình. Dù gì sau này mình cũng không lo chỗ ăn chỗ ở nữa rồi, cứ từ từ mà điều tra thôi*
- “Đây, đồ ăn đến rồi đây~ Em dậy ăn đi cho nó có sức khỏe”
Vương Thiên Tử mang một bàn đồ ăn nóng hổi vào, tất cả những món ăn này được làm để dâng lên vua chúa hay những quý tộc mới được thưởng thức, vậy mà Tô An Hạ vừa mới vào đã được ăn luôn.
Vì quá nhiều ngày rồi chưa được ăn đủ no nên khi vừa mới ngửi thấy mùi đồ ăn thôi là bụng bắt đầu cồn cào rồi. Lần đầu tiên Tô An Hạ thấy được những món ăn mà lại hấp dẫn và nhiều đến như thế, tuy là chỉ đem lên cho Tô An Hạ ăn thôi mà cách bày trí rất bắt mắt, nhìn là muốn ăn ngay lập tức luôn ý.
Vương Thiên Tử thấy vậy liền lấy một bát nhỏ ở bên cạnh, múc một ít cháo gà rồi thổi thổi cho nguội rồi đưa vào gần miệng Tô An Hạ
- “N-Ngài làm cái gì vậy? Em có thể tự làm mà...”
- “Đút cho em ăn đó~ Nào, từ giờ chúng ta phải thực sự đối xử với nhau như một cặp đôi thực sự. Mà là người yêu của nhau thì đút cho nhau ăn là chuyện bình thường mà. Tay em còn bôi thuốc nên không tiện cầm đâu. Nói a đi nào”
- “A!”
- “Ngon không?”
- “Nó ngon quá. Lần đầu tiên thảo...À không, lần đầu tiên em ăn cháo này đó”
- “Vậy là tốt rồi, còn nhiều lắm. Ăn nhiều vào”
Tô An Hạ ngồi ăn rất ngoan, đương nhiên rồi vì đói nên đút gì ăn nấy, không cần phải động tay động chân gì cả. Càng ăn càng nghiện nên Tô An Hạ ăn rất nhiều, tất cả các món ăn trên bàn đều hết sạch.
Vương Thiên Tử thấy người trước mặt mình ăn ngon như vậy nên cũng yên tâm hơn phần nào. Cái bụng nhỏ căng căng, mặt Tô An Hạ mỉm cười thoả mãn, xoa xoa cái bụng nhìn trông rất đáng yêu.
Tô An Hạ rất thoả mãn, lần đầu tiên được ăn vừa ngon vừa no, chừng này thật ra suất dành hai người ăn nhưng một mình Tôn An Hạ ă hết sạch, chắc là đói quá nên mới như vậy.
Vương Thiên Tử lấy ra một cái khăn rồi lau miệng cho Tôn An Hạ, Tô An Hạ chưa kịp phản ứng lại, bất ngờ, ngơ ngác nhìn Vương Thiên Tử
- “Ăn xong phải lau miệng chứ. Em ngồi nghỉ cho nó xuôi bụng rồi tý nữa chúng ta đi đo y phục nhé. Đã đến đây rồi thì ít nhất cũng phải có mấy bộ đồ để mặc”
- “Dạ vâng ạ”
Tô An Hạ không nói gì nữa tại no quá rồi, cái bụng no căng lên, bây giờ đang ngồi để thở đã. Bây giờ thì thế nào cũng được, dù gì cũng không nói được lại với cả Vương Thiên Tử nên cứ mặc làm gì thì làm.
Sau đó Tô An Hạ được dẫn đến một căn phòng mà bên trong toàn những đồ trang sức bằng vàng, bằng bạc, thậm chí có cả kim cương, đi kèm với những cái đó là rất nhiều bộ y phục với tông màu chủ đạo là trắng, vàng, đỏ của người Ai Cập nhưng chất liệu sẽ đẹp hơn, sẽ mát hơn, mặc thoái mái hơn rất nhiều.
Vương Thiên Tử bảo thuộc hạ của mình lấy sổ sách ra ghi số đo của Tô An Hạ để đưa cho thợ may, thiết kế cho Tô An Hạ y phục riêng, kèm theo một bộ lễ phục đôi với Vương Thiên Tử.
Mục đích là sắp có buổi yến tiệc hoàng gia và chính ngày đó cũng là ngày mà hoàng đế hứa hôn cho Vương Thiên Tử, Vương Thiên Tử đương nhiên là không muốn rồi, sẽ diễn với Tô An Hạ cảnh hai người đóng giả làm người yêu của nhau để qua mắt mọi người.
Và để Tô An Hạ làm quen thì trước hết phải để quen cách xưng hô rồi đến phần nghi lễ, học thêm ít chữ và cách đối đáp sao cho hợp lý hợp tình. Tất cả đều được Vương Thiên Tử lập ra sẵn một kế hoạch hoàn hảo trong đầu rồi, giờ chỉ cần dựa vào thực lực của Tô An Hạ như thế nào mà thôi
- “Vòng 1: 88, vòng 2: 60, vòng ba: 95. Ồ, nhìn thế này mà dáng người cũng chuẩn phết đấy chứ? Mỗi tội eo hơi nhỏ, nhưng cũng được rồi”_Vương Thiên Tử khá bất ngờ, nhìn người nhỏ nhò mà dáng khá chuẩn đấy chứ. Đúng là không nên đánh giá qua vẻ bề ngoài mà
- “Ghi được chưa?”
- “Ghi được rồi ạ”
- “Bảo với thợ may là may cho ta và Tô An Hạ một bộ lễ phục đôi nhé, ngươi cũng biết số đo của ta rồi mà. May thêm tầm khoảng 100 y phục riêng nữa, nhớ là kiểu dáng không được trùng nhau đấy, nếu được thì gửi thêm kim cương hay đá quý đính vào cho đẹp.”
- “Rồi đi bảo thợ rèn làm cho ta thêm mấy bộ trang sức bằng đá quý nữa nhé, ngân lượng với đá quý ngươi tìm rồi gửi đến đấy cho bọn họ”
- “Vâng, thần đã rõ thưa hoàng tử”
- “Ấy, không cần đâu ạ. Chỉ là y phục bình thường thôi cũng được. Th...Em không cần quá nhiều đâu”_Tô An Hạ bất ngờ khi nghe tới con số y phục mà Vương Thiên Tử nói. 100 bộ là rất rất nhiều luôn đấy, rồi còn trang sức nữa, chưa kể là còn đính thêm kim cương, đá quý, tốn rất nhiều ngân lượng luôn ấy chứ
- “Không được! Giở em đã là người yêu của ta, tất cả những gì tốt đẹp nhất ta đều phải dành cho em. Chưa kể là em còn phải học cấp tốc lễ nghi và một số bài học để hôm đấy có thể thể hiện một cách tốt nhất~Em sẽ không làm ta thất vọng, đúng không nào?”
- “Em còn nhớ là dòng cuối cùng của khế ước có ghi là nếu làm trái với bản khế ước này thì sẽ bị chính tay đối phương giết chết không? Hoặc là cả tính mạng, thân thể của kẻ làm trái lệnh đều do người còn lại quyết định”_Vương Thiên Tử đi lấy một bộ y phục nhỏ nhỏ rồi từ từ mặc lên người của Tô An Hạ,tay nâng nhẹ mặt Tô An Hạ lên để nhìn thấy mình trong gương, tay còn lại thì đặt ở phần eo, tuy giọng nói thì nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng trong đó toàn những lời lẽ đanh thép, đầy ẩn ý.
Tô An Hạ đương nhiên là biết chứ, nhìn người đứng đằng sau mình đang mỉm cười kia, cặp mắt màu đen nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sáng rực lên, như muốn đe dọa con mồi vậy, Tô An Hạ khẽ dựa vào vai của Vương Thiên Tử rồi gật đầu.
Tô An Hạ biết rõ người này là đang cảnh cáo mình, lấy tính mạng của mình ra bắt buộc phải nghe lời. Vương Thiên Tử thấy hành động này của Tô An Hạ thì rất hài lòng, ôm lấy eo của Tô An Hạ, nhìn ngắm tổng thể một lần nữa rồi nói
- “Em đương nhiên là nhớ rồi. Làm sao có thể quên được chứ”
- “Tốt lắm. Bộ y phục này hợp với em lắm đấy, nhìn em rất đẹp. Ta nghĩ nếu thêm một ít trang sức vào sẽ đẹp hơn rất nhiều. Em nên nhớ em đã là người yêu của ta, ta nhận được những cái gì, ta mặc như thế nào, ăn uống ra sao thì em phải gần như giống hệt. Bây giờ em không phải một nô lệ thấp kém nữa mà là người yêu của tứ hoàng tử của nước Ai Cập – Leonard Aiden”
- “Em biết rồi mà. Chàng đừng lo, em sẽ không phụ lòng chàng đâu”
- “Ngoan lắm”_Vương Thiên Tử hài lòng, xoa xoa đầu Tô An Hạ
- “Được rồi, bộ này em mặc hợp lắm. Để ta đi chọn cho em ít trang sức đi kèm nhé, dù gì ở đây cả nam hay nữ đều đeo trang sức nên em không phải lo bị soi mói đâu. Ta nghĩ ngày mai ta sẽ giới thiệu em với mọi người để bọn họ không bàn tán gì nữa”
- “Vâng, cảm ơn chàng, chàng vất vả rồi”
- “Không có gì đâu. Nào lại đây ta đeo cho em”
Tô An Hạ ngoan ngoãn tiến lại gần chỗ Vương Thiên Tử, nhìn đống trang sức toàn làm bằng vàng, đá quý, kim cương kia cũng đủ để biết quyền thế của Vương Thiên Tử rồi.
Vương Thiên Tử đeo khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, lắc chân rồi đến đeo ở eo, ở vai, không biết bao nhiêu trang sức được đeo trên người nữa, quý tộc hay đeo nhiều vàng bạc lên người đến thế sao?
Trông thật rườm rà, rắc rối mà.
Vương Thiên Tử sau khi đã đeo xong cho Tô An Hạ thì ngắm từ trên xuống dưới, đúng y như Vương Thiên Tử nghĩ, Tô An Hạ đã đẹp rồi còn đi kèm thêm những phụ kiện này nữa khiến cho vẻ đẹp của Tô An Hạ được tôn lên rất nhiều.
Đúng là mắt thẩm mĩ của Vương Thiên Tử không tồi mà.
- “Được rồi đấy, chúng ta ra thôi nhỉ? Để ta dẫn em đi ra ngự hoa viên ngắm cảnh cho thoải mái nhé?”
- “Vâng ạ.”
- “G-Gì ạ? C-Chàng ư? Không được...Cái này dành cho những cặp đôi yêu nhau. Thảo dân...”
- “Không phải bây giờ ta và ngươi đang là người yêu của nhau sao? Khế ước cũng đã ký rồi nên ngươi phải tuân theo nội dung của bản khế ước chứ. Nào, ngươi gọi thử cho ta nghe xem nào”
- “L-Leonard...Leonard...T-Thế này được chưa ạ?”
Tô An Hạ nghe thấy Vương Thiên Tử bảo mình gọi như thế ngay lập tức liền phản đối, chưa bao giờ mà Tô An Hạ nói một cách sến súa như vậy cả nên điều này căn bản không thể làm được, Tô An Hạ cứ thấy sao sao ý nên khi gọi có chút không quen.
Vương Thiên Tử thấy Tô An Hạ gọi có vẻ không tự nhiên cho lắm, vẫn còn ngài ngại nên chắc hẳn gọi không quen được.
Cũng đúng thôi, tự nhiên không quen biết gì rồi trở thành người yêu của nhau xong bắt gọi tên thân mật như vậy thì ai chả ngượng nhưng biết sao giờ, phải làm như vậy thì Vương Thiên Tử mới thoát ra khỏi cái cuộc hôn nhân chính trị kia.
Để cho gọi một cách tự nhiên hơn thì Vương Thiên Tử bắt Tô An Hạ ngày nào cũng phải gọi như vậy để cho quen miệng và đến lúc đấy không nghe kiểu sượng trân như thế nữa.
Mà cũng đúng thôi, Tô An Hạ là một nô lệ suốt ngày bị bắt nhốt trong cái lồng chật hẹp, có được nói chuyện hay tiếp xúc quá nhiều đâu, Vương Thiên Tử thì khác, suốt ngày đi giao du rồi tiếp xúc với người khác để tạo thêm nhiều mối quan hệ, đương nhiên là sẽ có những lời ngon ngọt, những lời đường mật rồi~
- “Bây giờ đến lượt ta nhé. Không thể để ngươi có mỗi một cái tên như vậy được, thế thì bọn chúng rất dễ nắm bắt thông tin. Hmmm, vậy thì ta đặt cho ngươi tên là Felix Asher nhé, ngươi có thích cái tên này không?”
- “Dạ thảo dân như thế nào cũng được ạ.”
- “Xưng hô sai rồi. Ta đã nói như thế nào nhỉ, là em. Nói lại cho ta nghe nào”
- “D-Dạ...E-Em như thế nào cũng được ạ. Leonard thích thì em cũng thích ạ...”_Tô An Hạ dù không muốn cũng phải gọi, cũng chỉ vì lợi ích của mình mà thôi
- “Tốt lắm. Lần sau cứ thế mà gọi cho quen nhé, ngươi đói chưa? Ta bảo người mang đồ ăn vào cho ngươi nhé”
- “Dạ vâng ạ, e-em cảm ơn c-chàng”
- “Đúng rồi, tốt lắm~ Để ta ra bảo ngươi mang đồ ăn đến cho em nhé”
Vương Thiên Tử đi ra ngoài sai người gọi đồ ăn, Tô An Hạ cứ nhìn chằm chằm vào người Vương Thiên Tử, thật ra yêu cầu của Tô An Hạ chỉ có như vậy thôi bởi vì Tô An Hạ muốn đi tìm hiểu cái phủ này trước đã, xem có đường nào thuận tiện thì khi nào không ai chú ý liền lập tức lẻn ra ngoài tìm cái thanh gương ngọc lục bảo kia và tìm cơ hội để tiêu diệt Vương Thiên Tử.
Chỉ qua tiếp xúc được có một chút thôi, Tô An Hạ nhận thấy người này cực kì nguy hiểm, tuy nhìn vẻ ngoài rất ôn nhu nhưng khi nhìn sâu vào trong ánh mắt, Tô An Hạ thấy cái người trước mặt đang cố gắng nắm bắt lấy tâm lý của đối phương để xoay chuyển tình thế có lợi cho mình.
Tô An Hạ đã có từng tiếp xúc qua dạng người như thế này rồi, đây là một trong những dạng người mà Tô An Hạ cho vào danh sách đen bởi vì những con người này thường rất khó nắm bắt được tâm lý hay suy nghĩ của họ.
Sẽ không biết được rằng hành động tiếp theo họ sẽ làm nhưng cái gì, cái gì cần nói thì nói nhưng cái gì bất lợi cho mình thì im bặt, thường thường sẽ lên kế hoạch trong đầu sẵn để có thể đối phó bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là cực kì xảo trá, thông minh và phản ứng rất nhanh, xoay chuyển tình thế rất tốt.
- *Mình nghĩ mình vẫn nên tìm thanh gươm trước đã. Phải ở với người này một thời gian mới thực sự tìm ra điểm yếu chứ nếu mà tấn công luôn thì người thiệt sẽ là mình. Dù gì sau này mình cũng không lo chỗ ăn chỗ ở nữa rồi, cứ từ từ mà điều tra thôi*
- “Đây, đồ ăn đến rồi đây~ Em dậy ăn đi cho nó có sức khỏe”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Thiên Tử mang một bàn đồ ăn nóng hổi vào, tất cả những món ăn này được làm để dâng lên vua chúa hay những quý tộc mới được thưởng thức, vậy mà Tô An Hạ vừa mới vào đã được ăn luôn.
Vì quá nhiều ngày rồi chưa được ăn đủ no nên khi vừa mới ngửi thấy mùi đồ ăn thôi là bụng bắt đầu cồn cào rồi. Lần đầu tiên Tô An Hạ thấy được những món ăn mà lại hấp dẫn và nhiều đến như thế, tuy là chỉ đem lên cho Tô An Hạ ăn thôi mà cách bày trí rất bắt mắt, nhìn là muốn ăn ngay lập tức luôn ý.
Vương Thiên Tử thấy vậy liền lấy một bát nhỏ ở bên cạnh, múc một ít cháo gà rồi thổi thổi cho nguội rồi đưa vào gần miệng Tô An Hạ
- “N-Ngài làm cái gì vậy? Em có thể tự làm mà...”
- “Đút cho em ăn đó~ Nào, từ giờ chúng ta phải thực sự đối xử với nhau như một cặp đôi thực sự. Mà là người yêu của nhau thì đút cho nhau ăn là chuyện bình thường mà. Tay em còn bôi thuốc nên không tiện cầm đâu. Nói a đi nào”
- “A!”
- “Ngon không?”
- “Nó ngon quá. Lần đầu tiên thảo...À không, lần đầu tiên em ăn cháo này đó”
- “Vậy là tốt rồi, còn nhiều lắm. Ăn nhiều vào”
Tô An Hạ ngồi ăn rất ngoan, đương nhiên rồi vì đói nên đút gì ăn nấy, không cần phải động tay động chân gì cả. Càng ăn càng nghiện nên Tô An Hạ ăn rất nhiều, tất cả các món ăn trên bàn đều hết sạch.
Vương Thiên Tử thấy người trước mặt mình ăn ngon như vậy nên cũng yên tâm hơn phần nào. Cái bụng nhỏ căng căng, mặt Tô An Hạ mỉm cười thoả mãn, xoa xoa cái bụng nhìn trông rất đáng yêu.
Tô An Hạ rất thoả mãn, lần đầu tiên được ăn vừa ngon vừa no, chừng này thật ra suất dành hai người ăn nhưng một mình Tôn An Hạ ă hết sạch, chắc là đói quá nên mới như vậy.
Vương Thiên Tử lấy ra một cái khăn rồi lau miệng cho Tôn An Hạ, Tô An Hạ chưa kịp phản ứng lại, bất ngờ, ngơ ngác nhìn Vương Thiên Tử
- “Ăn xong phải lau miệng chứ. Em ngồi nghỉ cho nó xuôi bụng rồi tý nữa chúng ta đi đo y phục nhé. Đã đến đây rồi thì ít nhất cũng phải có mấy bộ đồ để mặc”
- “Dạ vâng ạ”
Tô An Hạ không nói gì nữa tại no quá rồi, cái bụng no căng lên, bây giờ đang ngồi để thở đã. Bây giờ thì thế nào cũng được, dù gì cũng không nói được lại với cả Vương Thiên Tử nên cứ mặc làm gì thì làm.
Sau đó Tô An Hạ được dẫn đến một căn phòng mà bên trong toàn những đồ trang sức bằng vàng, bằng bạc, thậm chí có cả kim cương, đi kèm với những cái đó là rất nhiều bộ y phục với tông màu chủ đạo là trắng, vàng, đỏ của người Ai Cập nhưng chất liệu sẽ đẹp hơn, sẽ mát hơn, mặc thoái mái hơn rất nhiều.
Vương Thiên Tử bảo thuộc hạ của mình lấy sổ sách ra ghi số đo của Tô An Hạ để đưa cho thợ may, thiết kế cho Tô An Hạ y phục riêng, kèm theo một bộ lễ phục đôi với Vương Thiên Tử.
Mục đích là sắp có buổi yến tiệc hoàng gia và chính ngày đó cũng là ngày mà hoàng đế hứa hôn cho Vương Thiên Tử, Vương Thiên Tử đương nhiên là không muốn rồi, sẽ diễn với Tô An Hạ cảnh hai người đóng giả làm người yêu của nhau để qua mắt mọi người.
Và để Tô An Hạ làm quen thì trước hết phải để quen cách xưng hô rồi đến phần nghi lễ, học thêm ít chữ và cách đối đáp sao cho hợp lý hợp tình. Tất cả đều được Vương Thiên Tử lập ra sẵn một kế hoạch hoàn hảo trong đầu rồi, giờ chỉ cần dựa vào thực lực của Tô An Hạ như thế nào mà thôi
- “Vòng 1: 88, vòng 2: 60, vòng ba: 95. Ồ, nhìn thế này mà dáng người cũng chuẩn phết đấy chứ? Mỗi tội eo hơi nhỏ, nhưng cũng được rồi”_Vương Thiên Tử khá bất ngờ, nhìn người nhỏ nhò mà dáng khá chuẩn đấy chứ. Đúng là không nên đánh giá qua vẻ bề ngoài mà
- “Ghi được chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Ghi được rồi ạ”
- “Bảo với thợ may là may cho ta và Tô An Hạ một bộ lễ phục đôi nhé, ngươi cũng biết số đo của ta rồi mà. May thêm tầm khoảng 100 y phục riêng nữa, nhớ là kiểu dáng không được trùng nhau đấy, nếu được thì gửi thêm kim cương hay đá quý đính vào cho đẹp.”
- “Rồi đi bảo thợ rèn làm cho ta thêm mấy bộ trang sức bằng đá quý nữa nhé, ngân lượng với đá quý ngươi tìm rồi gửi đến đấy cho bọn họ”
- “Vâng, thần đã rõ thưa hoàng tử”
- “Ấy, không cần đâu ạ. Chỉ là y phục bình thường thôi cũng được. Th...Em không cần quá nhiều đâu”_Tô An Hạ bất ngờ khi nghe tới con số y phục mà Vương Thiên Tử nói. 100 bộ là rất rất nhiều luôn đấy, rồi còn trang sức nữa, chưa kể là còn đính thêm kim cương, đá quý, tốn rất nhiều ngân lượng luôn ấy chứ
- “Không được! Giở em đã là người yêu của ta, tất cả những gì tốt đẹp nhất ta đều phải dành cho em. Chưa kể là em còn phải học cấp tốc lễ nghi và một số bài học để hôm đấy có thể thể hiện một cách tốt nhất~Em sẽ không làm ta thất vọng, đúng không nào?”
- “Em còn nhớ là dòng cuối cùng của khế ước có ghi là nếu làm trái với bản khế ước này thì sẽ bị chính tay đối phương giết chết không? Hoặc là cả tính mạng, thân thể của kẻ làm trái lệnh đều do người còn lại quyết định”_Vương Thiên Tử đi lấy một bộ y phục nhỏ nhỏ rồi từ từ mặc lên người của Tô An Hạ,tay nâng nhẹ mặt Tô An Hạ lên để nhìn thấy mình trong gương, tay còn lại thì đặt ở phần eo, tuy giọng nói thì nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng trong đó toàn những lời lẽ đanh thép, đầy ẩn ý.
Tô An Hạ đương nhiên là biết chứ, nhìn người đứng đằng sau mình đang mỉm cười kia, cặp mắt màu đen nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sáng rực lên, như muốn đe dọa con mồi vậy, Tô An Hạ khẽ dựa vào vai của Vương Thiên Tử rồi gật đầu.
Tô An Hạ biết rõ người này là đang cảnh cáo mình, lấy tính mạng của mình ra bắt buộc phải nghe lời. Vương Thiên Tử thấy hành động này của Tô An Hạ thì rất hài lòng, ôm lấy eo của Tô An Hạ, nhìn ngắm tổng thể một lần nữa rồi nói
- “Em đương nhiên là nhớ rồi. Làm sao có thể quên được chứ”
- “Tốt lắm. Bộ y phục này hợp với em lắm đấy, nhìn em rất đẹp. Ta nghĩ nếu thêm một ít trang sức vào sẽ đẹp hơn rất nhiều. Em nên nhớ em đã là người yêu của ta, ta nhận được những cái gì, ta mặc như thế nào, ăn uống ra sao thì em phải gần như giống hệt. Bây giờ em không phải một nô lệ thấp kém nữa mà là người yêu của tứ hoàng tử của nước Ai Cập – Leonard Aiden”
- “Em biết rồi mà. Chàng đừng lo, em sẽ không phụ lòng chàng đâu”
- “Ngoan lắm”_Vương Thiên Tử hài lòng, xoa xoa đầu Tô An Hạ
- “Được rồi, bộ này em mặc hợp lắm. Để ta đi chọn cho em ít trang sức đi kèm nhé, dù gì ở đây cả nam hay nữ đều đeo trang sức nên em không phải lo bị soi mói đâu. Ta nghĩ ngày mai ta sẽ giới thiệu em với mọi người để bọn họ không bàn tán gì nữa”
- “Vâng, cảm ơn chàng, chàng vất vả rồi”
- “Không có gì đâu. Nào lại đây ta đeo cho em”
Tô An Hạ ngoan ngoãn tiến lại gần chỗ Vương Thiên Tử, nhìn đống trang sức toàn làm bằng vàng, đá quý, kim cương kia cũng đủ để biết quyền thế của Vương Thiên Tử rồi.
Vương Thiên Tử đeo khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, lắc chân rồi đến đeo ở eo, ở vai, không biết bao nhiêu trang sức được đeo trên người nữa, quý tộc hay đeo nhiều vàng bạc lên người đến thế sao?
Trông thật rườm rà, rắc rối mà.
Vương Thiên Tử sau khi đã đeo xong cho Tô An Hạ thì ngắm từ trên xuống dưới, đúng y như Vương Thiên Tử nghĩ, Tô An Hạ đã đẹp rồi còn đi kèm thêm những phụ kiện này nữa khiến cho vẻ đẹp của Tô An Hạ được tôn lên rất nhiều.
Đúng là mắt thẩm mĩ của Vương Thiên Tử không tồi mà.
- “Được rồi đấy, chúng ta ra thôi nhỉ? Để ta dẫn em đi ra ngự hoa viên ngắm cảnh cho thoải mái nhé?”
- “Vâng ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro