La Uyển
Phoanh
2024-04-05 00:40:18
Tô An Hạ được Vương Thiên Tử đưa đến ngự hoa viên, ở đây có rất nhiều hoa khiến Tô An Hạ bất ngờ bởi vì đây là Ai Cập, thời tiết vô cùng khắc nghiệt nên muốn trồng đưa các loại hoa ở vùng nhiệt đới hay ôn đới là rất khó nhưng ở ngự hoa viên này có rất nhiều loại hoa.
Có vài loại mà Tô An Hạ đã từng nhìn thấy qua, Tô An Hạ thích nhất là hoa cẩm tú cầu đầy màu sắc, không chỉ mang ý nghĩa đặc biệt trong tình yêu, hoa bất tử cũng thường được sử dụng để đại diện cho những người có ý chí và nghị lực phi thường trong cuộc sống.
Họ luôn sẵn sàng vươn lên trong mọi hoàn cảnh, vượt qua khó khăn và trở ngại, không bao giờ từ bỏ giấc mơ và hy vọng.
Và đấy chính là mục tiêu mà Tô An Hạ hướng tới, một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy cùng với những người mà mình yêu thương đến cuối cuộc đời.
Nhưng ở đây lại không có, Tô An Hạ chỉ thấy có đúng một lần là đã mê từ vẻ bề ngoài đến ý nghĩa của nó, Tô An Hạ cố gắng tìm kiếm để có thể ngắm một lần nữa nhưng rất tiếc, tìm mãi cũng không thấy.
Vương Thiên Tử thấy người trước mặt cứ tìm kiếm cái gì đó liền thắc mắc
- “Em tìm cái gì vậy?”
- “Ừm...Em tìm bông hoa cẩm tú cầu ý. Em mới chỉ nhìn một lần thì đã thấy nó đẹp rồi nên em muốn thấy lại nó một lần nữa”
- “Ồ, hoa cẩm tú cầu sao? Hmmm, rất tiếc nhưng ở đây không có tại nhiệt độ để có thể trồng được nó thì phải mát mát một chút. Nhưng mà thời tiết ở đây lại quá nóng và oi, nó có thể sống được nhưng chỉ vài ngày lại héo nên ta không nhập về. Nhưng nếu em muốn thì ta sẵn sàng nhập một số lượng lớn về cho em~”
- “Thôi không có cũng được ạ. Dù gì hoa ở đây cũng đẹp lắm. Nhiều loại ghê”
Tô An Hạ nhìn ngó xung quanh, ngắm đi ngắm lại các loài hoa quý hiếm mà mình chưa từng gặp bao giờ.
Vương Thiên Tử nhìn con người đang tò mò trước mặt mình thấy có vài phần đáng yêu, mà đặc biệt là tay nhất quyết không bỏ cái vạt áo của mình ra, đi thì phải kéo kéo theo.
Tính ra Tô An Hạ chỉ cao đến vai của Vương Thiên Tử, mà Vương Thiên Tử cũng thuộc dạng rất cao chứ không phải cao nên chuyện một nam nhân bình thường đứng đến ngang mặt hoặc ngang vai là điều hết sức bình thường thôi.
Vương Thiên Tử để Tô An Hạ tự tìm hiểu trước còn mình thì ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, uống trà. Tô An Hạ đi ngắm xung quanh ngự hoa viên, vừa là để ngắm hoa vừa là để thăm dò tình hình xem xem cấu trúc ở đây như thế nào luôn. Đang đi thì bỗng dưng đụng vào ai đó, đồng thời chạm vào vết thương chưa lành của Tô An Hạ khiến Tô An Hạ đau đớn kêu lên.
- “Ah!”
- “Mắt mũi ngươi để đi đâu vậy hả? Bị đui hay gì?”
Giọng nói của một người phụ nữ chua chát vang lên, Tô An Hạ ngước lên xem đó là ai, hoá ra trước mặt mình là một người phụ nữ mặc một bộ đồ hầu nữ, cũng có ít trang sức được đeo trên người hơn.
Tô An Hạ đoán chắc đây là cung nữ ở trong phủ này nhưng lúc trên đường đi tới ngự hoa viên, Tô An Hạ cũng có thấy qua vài cung nữ nhưng tất cả bọn họ đều không đeo trang sức, vậy tại sao người này lại đeo nhỉ?
Chắc là cấp bậc cao hơn rồi.
Người phụ nữ bị đúng trúng lập tức tức giận mà nói lớn, vẫn không để ý người trước mặt mình là ai, không ai khác đó chính là La Uyển, đến lúc ngẩng đầu lên thì mới sững sờ vì người trước mặt mình đó chính là người phụ nữ mà chủ nhân đem về.
T-Tại sao cô ta lại ở đây?
Lại còn được mặt y phục của quý tộc nữa chứ?
La Uyển chắc chắn người phụ nữ trước mặt là đang giả dạng rồi, không nói nhiều lập tức nắm lấy tóc của Tô An Hạ, ra sức vật xuống rồi hét lớn lên.
- “THÍCH KHÁCH!! CÓ THÍCH KHÁCH!! BỚ NGƯỜI TA! CÓ THÍCH KHÁCH”
- “Ah!! Đau!!”
Tô An Hạ bị hành động của La Uyển làm cho ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vết thương chưa lành bị tác động mạnh khiến nó bị rách ra, y phục trắng bắt đầu thấm máu, đỏ hết nhiều khoảng lớn.
La Uyển nhìn thấy vậy nhưng vẫn không dừng lại, nhất quyết phải hạ gục được tên thích khách này để chuộc tội, nghĩ đến chuyện chủ nhân sẽ khen và thưởng cho mình, La Uyển càng ra tay mạnh hơn.
Tô An Hạ đau đớn muốn gỡ ra nhưng La Uyển lại nhất quyết không cho chạm được đến tay hay người của mình khiến Tô An Hạ rơi vào thế khó. Cơn đau từ đầu và cả từ người khiến Tô An Hạ dường như mất hết sức lực, không thể phản kháng được
- “DỪNG TAY LẠI! NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?!!”
Vương Thiên Tử nghe thấy tiếng của La Uyển nói rằng có thích khách thì lập tức lao đến chỗ phát ra giọng nói. Không ra thì thôi, chứ ra rồi thì Vương Thiên Tử bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Đó là cảnh Tô An Hạ với người dính đầy máu đang bị La Uyển kéo tóc không ngừng, Tô An Hạ đau đớn phản kháng nhưng không thể, khuôn mặt tái mét như sắp ngất tới nơi rồi.
Vương Thiên Tử tức giận chạy ra, đẩy La Uyển ra rồi ôm chầm lấy Tô An Hạ đang thoi thóp, vết thương chưa lành nay đã bị rách, mái tóc bạch kim tuyệt đẹp bị La Uyển làm thàn một mớ hỗn độn, chưa kể trên tay La Uyển còn cả một nắm tóc bạch kim vừa dứt ra xong.
- “Hạ Hạ!!”
- “Hah Ha...Đau quá...Leonard...Em đau quá...Hah Ha...”
Tô An Hạ đau đớn nằm trong lòng Vương Thiên Tử, sợ hãi không thôi, cả người run lên vì sợ. Vương Thiên Tử thấy vậy thì trong lòng áy náy, đáng lẽ ra không nên để Tô An Hạ đi một mình như vậy rồi để thành ra như thế này đây.
Chuyện sáng nay chưa đủ hay sao mà lần này La Uyển còn suýt nữa hại chết người nữa chứ! Mặt Vương Thiên Tử tối sầm lại, ôm chặt Tô An Hạ trong lòng, đứng lên rồi cất giọng nói lạnh lẽo của mình lên
- “Người đâu! Bắt La Uyển lại cho ta! Nhốt vào nhà lao 3 ngày, không cho ăn không cho uống”
- “C-Chủ nhân!! Đó là thích khách mà? T-Tại sao chủ nhân lại đi bệnh vực một thích khách cơ chứ?!!”
- “Thích khách? Đây là người yêu của ta, thích khách đâu ra”
- “N-Người yêu ư?”
La Uyển nghe thấy vậy thì lập tức suy sụp, người mà mình đánh lại chính là ngừoi yêu của chủ nhân. Đã thế còn bị đánh cho đến chảy máu như vậy.
La Uyển dường như không tin vào mắt mình, cả người rã rời, lắp ba lắp bắp không nói nên lời. Lính canh nhận lệnh ngay lập tức đưa La Uyển đi, dù cô ta có la hét biện minh như thế nào cũng không ai nghe.
...*————*...
Vương Thiên Tử vội vã chạy về phòng của mình, thái y cũng được triệu đến ngay lập tức. Đặt Tô An Hạ xuống giường, thái y ở bên bắt đầu kiểm tra và sơ cứu cho nhưng lúc cởi y phục ra lại khiến thái y ngơ ngác.
Người trước mặt mình nhìn mặt rất giống một mĩ nữ nhưng thân hình lại là của nam nhân. Vương Thiên Tử thấy thái y chỉ nhìn không thôi mà không làm gì thì lườm thái y một cái, thái y liền rùng mình rồi lập tức sát trùng và băng lại vết thương cho Tô An Hạ.
Không cần Vương Thiên Tử nói, thái y cũng hiểu ra chuyện này cần phải giấu không thì tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm mất thôi. Tô An Hạ nằm ở trên giường, vẫn còn ý thức nhưng bây giờ sức rất yếu để có thể nói bất cứ cái gì, chỉ có thể nằm thoi thóp thở.
Trong lòng thầm đắc ý, thật ra Tô An Hạ có thừa sức để đánh lại nhưng thứ nhất phải lấy được sự tin tưởng của Vương Thiên Tử và lúc nhìn qua cô hầu nữ kia, Tô An Hạ cũng đoán được là có chức khá cao trong này mà lúc đánh mình như vậy thì kiểu gì Vương Thiên Tử cũng đến xem, lúc đấy nếu là thích khách, cô ta chắc chắn sẽ được Vương Thiên Tử khen và thưởng nhưng rất tiếc Tô An Hạ không phải thích khách gì mà chính là người yêu của chủ nhân cô ta.
Vì thế nên Tô An Hạ mặc cho cô gái ấy đánh rồi giả vờ yếu đuối, đến lúc đó cô hầu nữ đó sẽ phải chịu sự trừng phạt chứ không phải mình.
Quả là một kế hoạch hoàn hảo~
Còn Vương Thiên Tử bây giờ đang rất lo lắng cho Tô An Hạ, vết thương chưa lành mà đã bị đánh ra nông nỗi như thế này rồi, mà Tô An Hạ chỉ là một nô lên nên cũng không khoẻ mạnh như một nam nhân bình thường, vừa yếu thể lực lại còn chịu những vết thương từ bên ngoài nữa nên căn bản không thể phản kháng lại
- “Em ấy sao rồi? Có bị thương quá nặng không?”
- “Hmmm, vết thương chưa lành mà đã bị đánh như vậy khiến nó nhiễm trùng, chuyện này cũng ảnh hưởng ít nhiều tới sức khoẻ của cậu ấy. Ngài phải chú ý tới cậu ấy hơn, không thể bị thương thêm được nữa”
- “Thần sẽ kê đơn thuốc để sát thương cho cậu ấy và có vài ít thuốc Bắc để uống cho nhanh lành”
- “T-Thuốc Bắc? Có...Có đắng không?”_Tô An Hạ nghe thấy vậy thì sợ hãi, giọng nói run rẩy cất lên
- “Không đắng đâu nên ngài đừng lo. Không đắng tý nào cả”_Thái y thấy Tô An Hạ sợ hãi như thế cũng hiểu nên đã nói dối chứ riêng thuốc Bắc thì loại nào chả đắng. Mà càng đắng thì càng chữa được bệnh nên có đắng đến mấy cũng phải uống mà thôi.
- “Hạ Hạ à, may quá, em không sao rồi. Em thấy đỡ hơn chưa?”_Vương Thiên Tử lo lắng ngồi cạnh, không ngừng vuốt nhẹ ở phần tóc đã bị dứt ra, xoa xoa cho Tô An Hạ đỡ đau
- “Dạ, em đỡ hơn rồi ạ”
- “Mà sao em lại bị cô ta đánh vậy? Ta vừa mới cho em đi chưa được bao lâu đã bị như vậy rồi”
- “Dạ, em đang đi dạo thì đụng trúng cô ta rồi cô ta nhìn em một lúc từ đầu đến cuối. Lúc đụng vào còn nói em mắt mù rồi nói nói cái gì nữa cơ. Xong rồi cô ta xông vào đánh em, em muốn chống cự rồi cô ta càng đánh em”
- “Em bảo đau nhưng cô ta không chịu thả ra. Lúc đấy...Lúc đấy em sợ lắm...Giống như cái tên ông chủ chợ đêm đánh em...Em...”
Tô An Hạ kể đến đây liền sợ hãi, cả người run lên không ngừng. Vương Thiên Tử không hiểu sao lại thấy thương xót, lập tức ôm chặt lấy Tô An Hạ, vỗ vỗ nhẹ ở lưng an ủi.
Tô An Hạ cũng theo đó mà ôm chặt lấy Vương Thiên Tử, khoé môi khẽ nhếch lên rồi lại tiếp tục trở về trạng thái ban đầu.
- “Có ta ở đây rồi. Có ta ở đây rồi. Không phải sợ nữa.”
- “Ta sẽ đòi lại công bằng cho em. Nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá. Đừng khóc nữa nào...”
- “Vâng, em cảm ơn chàng. Cảm ơn chàng nhiều lắm...”
- *Chắc sau này mình sẽ lại có thêm đối thủ rồi. Nhưng không sao, cô ta bày chiêu nào thì mình đáp trả lại chiêu ấy~ Thậm chí còn gấp đôi a~*
...Bên chỗ cô ta...
- “Mau thả ta ra!! Ta vô tội!! Các ngươi mau thả ta ra!!”
- “Mau thả ra!! Ta là hầu cận của chủ nhân đó!!”
La Uyển bị lính canh nhốt vào ngục, chắc chắn là La Uyển không chịu rồi.
Rõ ràng là bị oan nhưng tại sao La Uyển lại bị bắt cơ chứ?
Công bằng ở đâu vậy?
La Uyển không ngừng kêu la lên không ngừng khiến cho đám lính canh bên ngoài điếc hết cả tai, không có cách nào để La Uyển im miệng, bọn họ đánh đánh ngất cho nó đỡ ồn chứ cái miệng cứ oang oảng như thế thì ai mà chịu được cơ chứ.
- “Thật là...Ai bổ nhiệm cho cô ta lên cái chức này vậy? Đàn bà con gái mà to mồm thế không biết nữa”
- “Đúng vậy! Đau hết cả đầu. Nghe nói cô ta đánh ngừoi yêu của chủ nhân đấy, đánh kiểu gì mà làm cho chảy máu luôn. Lần này cô ta chết chắc rồi”
- “Dĩ nhiên, đụng đến ai chứ đụng đến người yêu của chủ nhân thì...Chẹp chẹp”
Có vài loại mà Tô An Hạ đã từng nhìn thấy qua, Tô An Hạ thích nhất là hoa cẩm tú cầu đầy màu sắc, không chỉ mang ý nghĩa đặc biệt trong tình yêu, hoa bất tử cũng thường được sử dụng để đại diện cho những người có ý chí và nghị lực phi thường trong cuộc sống.
Họ luôn sẵn sàng vươn lên trong mọi hoàn cảnh, vượt qua khó khăn và trở ngại, không bao giờ từ bỏ giấc mơ và hy vọng.
Và đấy chính là mục tiêu mà Tô An Hạ hướng tới, một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy cùng với những người mà mình yêu thương đến cuối cuộc đời.
Nhưng ở đây lại không có, Tô An Hạ chỉ thấy có đúng một lần là đã mê từ vẻ bề ngoài đến ý nghĩa của nó, Tô An Hạ cố gắng tìm kiếm để có thể ngắm một lần nữa nhưng rất tiếc, tìm mãi cũng không thấy.
Vương Thiên Tử thấy người trước mặt cứ tìm kiếm cái gì đó liền thắc mắc
- “Em tìm cái gì vậy?”
- “Ừm...Em tìm bông hoa cẩm tú cầu ý. Em mới chỉ nhìn một lần thì đã thấy nó đẹp rồi nên em muốn thấy lại nó một lần nữa”
- “Ồ, hoa cẩm tú cầu sao? Hmmm, rất tiếc nhưng ở đây không có tại nhiệt độ để có thể trồng được nó thì phải mát mát một chút. Nhưng mà thời tiết ở đây lại quá nóng và oi, nó có thể sống được nhưng chỉ vài ngày lại héo nên ta không nhập về. Nhưng nếu em muốn thì ta sẵn sàng nhập một số lượng lớn về cho em~”
- “Thôi không có cũng được ạ. Dù gì hoa ở đây cũng đẹp lắm. Nhiều loại ghê”
Tô An Hạ nhìn ngó xung quanh, ngắm đi ngắm lại các loài hoa quý hiếm mà mình chưa từng gặp bao giờ.
Vương Thiên Tử nhìn con người đang tò mò trước mặt mình thấy có vài phần đáng yêu, mà đặc biệt là tay nhất quyết không bỏ cái vạt áo của mình ra, đi thì phải kéo kéo theo.
Tính ra Tô An Hạ chỉ cao đến vai của Vương Thiên Tử, mà Vương Thiên Tử cũng thuộc dạng rất cao chứ không phải cao nên chuyện một nam nhân bình thường đứng đến ngang mặt hoặc ngang vai là điều hết sức bình thường thôi.
Vương Thiên Tử để Tô An Hạ tự tìm hiểu trước còn mình thì ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, uống trà. Tô An Hạ đi ngắm xung quanh ngự hoa viên, vừa là để ngắm hoa vừa là để thăm dò tình hình xem xem cấu trúc ở đây như thế nào luôn. Đang đi thì bỗng dưng đụng vào ai đó, đồng thời chạm vào vết thương chưa lành của Tô An Hạ khiến Tô An Hạ đau đớn kêu lên.
- “Ah!”
- “Mắt mũi ngươi để đi đâu vậy hả? Bị đui hay gì?”
Giọng nói của một người phụ nữ chua chát vang lên, Tô An Hạ ngước lên xem đó là ai, hoá ra trước mặt mình là một người phụ nữ mặc một bộ đồ hầu nữ, cũng có ít trang sức được đeo trên người hơn.
Tô An Hạ đoán chắc đây là cung nữ ở trong phủ này nhưng lúc trên đường đi tới ngự hoa viên, Tô An Hạ cũng có thấy qua vài cung nữ nhưng tất cả bọn họ đều không đeo trang sức, vậy tại sao người này lại đeo nhỉ?
Chắc là cấp bậc cao hơn rồi.
Người phụ nữ bị đúng trúng lập tức tức giận mà nói lớn, vẫn không để ý người trước mặt mình là ai, không ai khác đó chính là La Uyển, đến lúc ngẩng đầu lên thì mới sững sờ vì người trước mặt mình đó chính là người phụ nữ mà chủ nhân đem về.
T-Tại sao cô ta lại ở đây?
Lại còn được mặt y phục của quý tộc nữa chứ?
La Uyển chắc chắn người phụ nữ trước mặt là đang giả dạng rồi, không nói nhiều lập tức nắm lấy tóc của Tô An Hạ, ra sức vật xuống rồi hét lớn lên.
- “THÍCH KHÁCH!! CÓ THÍCH KHÁCH!! BỚ NGƯỜI TA! CÓ THÍCH KHÁCH”
- “Ah!! Đau!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô An Hạ bị hành động của La Uyển làm cho ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vết thương chưa lành bị tác động mạnh khiến nó bị rách ra, y phục trắng bắt đầu thấm máu, đỏ hết nhiều khoảng lớn.
La Uyển nhìn thấy vậy nhưng vẫn không dừng lại, nhất quyết phải hạ gục được tên thích khách này để chuộc tội, nghĩ đến chuyện chủ nhân sẽ khen và thưởng cho mình, La Uyển càng ra tay mạnh hơn.
Tô An Hạ đau đớn muốn gỡ ra nhưng La Uyển lại nhất quyết không cho chạm được đến tay hay người của mình khiến Tô An Hạ rơi vào thế khó. Cơn đau từ đầu và cả từ người khiến Tô An Hạ dường như mất hết sức lực, không thể phản kháng được
- “DỪNG TAY LẠI! NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?!!”
Vương Thiên Tử nghe thấy tiếng của La Uyển nói rằng có thích khách thì lập tức lao đến chỗ phát ra giọng nói. Không ra thì thôi, chứ ra rồi thì Vương Thiên Tử bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Đó là cảnh Tô An Hạ với người dính đầy máu đang bị La Uyển kéo tóc không ngừng, Tô An Hạ đau đớn phản kháng nhưng không thể, khuôn mặt tái mét như sắp ngất tới nơi rồi.
Vương Thiên Tử tức giận chạy ra, đẩy La Uyển ra rồi ôm chầm lấy Tô An Hạ đang thoi thóp, vết thương chưa lành nay đã bị rách, mái tóc bạch kim tuyệt đẹp bị La Uyển làm thàn một mớ hỗn độn, chưa kể trên tay La Uyển còn cả một nắm tóc bạch kim vừa dứt ra xong.
- “Hạ Hạ!!”
- “Hah Ha...Đau quá...Leonard...Em đau quá...Hah Ha...”
Tô An Hạ đau đớn nằm trong lòng Vương Thiên Tử, sợ hãi không thôi, cả người run lên vì sợ. Vương Thiên Tử thấy vậy thì trong lòng áy náy, đáng lẽ ra không nên để Tô An Hạ đi một mình như vậy rồi để thành ra như thế này đây.
Chuyện sáng nay chưa đủ hay sao mà lần này La Uyển còn suýt nữa hại chết người nữa chứ! Mặt Vương Thiên Tử tối sầm lại, ôm chặt Tô An Hạ trong lòng, đứng lên rồi cất giọng nói lạnh lẽo của mình lên
- “Người đâu! Bắt La Uyển lại cho ta! Nhốt vào nhà lao 3 ngày, không cho ăn không cho uống”
- “C-Chủ nhân!! Đó là thích khách mà? T-Tại sao chủ nhân lại đi bệnh vực một thích khách cơ chứ?!!”
- “Thích khách? Đây là người yêu của ta, thích khách đâu ra”
- “N-Người yêu ư?”
La Uyển nghe thấy vậy thì lập tức suy sụp, người mà mình đánh lại chính là ngừoi yêu của chủ nhân. Đã thế còn bị đánh cho đến chảy máu như vậy.
La Uyển dường như không tin vào mắt mình, cả người rã rời, lắp ba lắp bắp không nói nên lời. Lính canh nhận lệnh ngay lập tức đưa La Uyển đi, dù cô ta có la hét biện minh như thế nào cũng không ai nghe.
...*————*...
Vương Thiên Tử vội vã chạy về phòng của mình, thái y cũng được triệu đến ngay lập tức. Đặt Tô An Hạ xuống giường, thái y ở bên bắt đầu kiểm tra và sơ cứu cho nhưng lúc cởi y phục ra lại khiến thái y ngơ ngác.
Người trước mặt mình nhìn mặt rất giống một mĩ nữ nhưng thân hình lại là của nam nhân. Vương Thiên Tử thấy thái y chỉ nhìn không thôi mà không làm gì thì lườm thái y một cái, thái y liền rùng mình rồi lập tức sát trùng và băng lại vết thương cho Tô An Hạ.
Không cần Vương Thiên Tử nói, thái y cũng hiểu ra chuyện này cần phải giấu không thì tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm mất thôi. Tô An Hạ nằm ở trên giường, vẫn còn ý thức nhưng bây giờ sức rất yếu để có thể nói bất cứ cái gì, chỉ có thể nằm thoi thóp thở.
Trong lòng thầm đắc ý, thật ra Tô An Hạ có thừa sức để đánh lại nhưng thứ nhất phải lấy được sự tin tưởng của Vương Thiên Tử và lúc nhìn qua cô hầu nữ kia, Tô An Hạ cũng đoán được là có chức khá cao trong này mà lúc đánh mình như vậy thì kiểu gì Vương Thiên Tử cũng đến xem, lúc đấy nếu là thích khách, cô ta chắc chắn sẽ được Vương Thiên Tử khen và thưởng nhưng rất tiếc Tô An Hạ không phải thích khách gì mà chính là người yêu của chủ nhân cô ta.
Vì thế nên Tô An Hạ mặc cho cô gái ấy đánh rồi giả vờ yếu đuối, đến lúc đó cô hầu nữ đó sẽ phải chịu sự trừng phạt chứ không phải mình.
Quả là một kế hoạch hoàn hảo~
Còn Vương Thiên Tử bây giờ đang rất lo lắng cho Tô An Hạ, vết thương chưa lành mà đã bị đánh ra nông nỗi như thế này rồi, mà Tô An Hạ chỉ là một nô lên nên cũng không khoẻ mạnh như một nam nhân bình thường, vừa yếu thể lực lại còn chịu những vết thương từ bên ngoài nữa nên căn bản không thể phản kháng lại
- “Em ấy sao rồi? Có bị thương quá nặng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Hmmm, vết thương chưa lành mà đã bị đánh như vậy khiến nó nhiễm trùng, chuyện này cũng ảnh hưởng ít nhiều tới sức khoẻ của cậu ấy. Ngài phải chú ý tới cậu ấy hơn, không thể bị thương thêm được nữa”
- “Thần sẽ kê đơn thuốc để sát thương cho cậu ấy và có vài ít thuốc Bắc để uống cho nhanh lành”
- “T-Thuốc Bắc? Có...Có đắng không?”_Tô An Hạ nghe thấy vậy thì sợ hãi, giọng nói run rẩy cất lên
- “Không đắng đâu nên ngài đừng lo. Không đắng tý nào cả”_Thái y thấy Tô An Hạ sợ hãi như thế cũng hiểu nên đã nói dối chứ riêng thuốc Bắc thì loại nào chả đắng. Mà càng đắng thì càng chữa được bệnh nên có đắng đến mấy cũng phải uống mà thôi.
- “Hạ Hạ à, may quá, em không sao rồi. Em thấy đỡ hơn chưa?”_Vương Thiên Tử lo lắng ngồi cạnh, không ngừng vuốt nhẹ ở phần tóc đã bị dứt ra, xoa xoa cho Tô An Hạ đỡ đau
- “Dạ, em đỡ hơn rồi ạ”
- “Mà sao em lại bị cô ta đánh vậy? Ta vừa mới cho em đi chưa được bao lâu đã bị như vậy rồi”
- “Dạ, em đang đi dạo thì đụng trúng cô ta rồi cô ta nhìn em một lúc từ đầu đến cuối. Lúc đụng vào còn nói em mắt mù rồi nói nói cái gì nữa cơ. Xong rồi cô ta xông vào đánh em, em muốn chống cự rồi cô ta càng đánh em”
- “Em bảo đau nhưng cô ta không chịu thả ra. Lúc đấy...Lúc đấy em sợ lắm...Giống như cái tên ông chủ chợ đêm đánh em...Em...”
Tô An Hạ kể đến đây liền sợ hãi, cả người run lên không ngừng. Vương Thiên Tử không hiểu sao lại thấy thương xót, lập tức ôm chặt lấy Tô An Hạ, vỗ vỗ nhẹ ở lưng an ủi.
Tô An Hạ cũng theo đó mà ôm chặt lấy Vương Thiên Tử, khoé môi khẽ nhếch lên rồi lại tiếp tục trở về trạng thái ban đầu.
- “Có ta ở đây rồi. Có ta ở đây rồi. Không phải sợ nữa.”
- “Ta sẽ đòi lại công bằng cho em. Nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá. Đừng khóc nữa nào...”
- “Vâng, em cảm ơn chàng. Cảm ơn chàng nhiều lắm...”
- *Chắc sau này mình sẽ lại có thêm đối thủ rồi. Nhưng không sao, cô ta bày chiêu nào thì mình đáp trả lại chiêu ấy~ Thậm chí còn gấp đôi a~*
...Bên chỗ cô ta...
- “Mau thả ta ra!! Ta vô tội!! Các ngươi mau thả ta ra!!”
- “Mau thả ra!! Ta là hầu cận của chủ nhân đó!!”
La Uyển bị lính canh nhốt vào ngục, chắc chắn là La Uyển không chịu rồi.
Rõ ràng là bị oan nhưng tại sao La Uyển lại bị bắt cơ chứ?
Công bằng ở đâu vậy?
La Uyển không ngừng kêu la lên không ngừng khiến cho đám lính canh bên ngoài điếc hết cả tai, không có cách nào để La Uyển im miệng, bọn họ đánh đánh ngất cho nó đỡ ồn chứ cái miệng cứ oang oảng như thế thì ai mà chịu được cơ chứ.
- “Thật là...Ai bổ nhiệm cho cô ta lên cái chức này vậy? Đàn bà con gái mà to mồm thế không biết nữa”
- “Đúng vậy! Đau hết cả đầu. Nghe nói cô ta đánh ngừoi yêu của chủ nhân đấy, đánh kiểu gì mà làm cho chảy máu luôn. Lần này cô ta chết chắc rồi”
- “Dĩ nhiên, đụng đến ai chứ đụng đến người yêu của chủ nhân thì...Chẹp chẹp”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro