Chương 30 - May Quần Áo Cho Cả Nhà
Cả Nhà Gặp Báo...
2024-08-07 16:21:49
Nhan Lập nhìn bóng lưng ba mẹ con, đang định mở miệng đáp lại một tiếng, đã thấy Nhan Tư Tư khom lưng, một tay ôm một cái, ôm Đại Bảo và Bối Bối.
Trong lòng chú ấy hơi buồn bực, chú ấy biết đứa nhỏ Tư Tư này làm việc nhanh nhẹn, cũng không nghĩ tới khí lực của cô lại lớn như vậy.
“Bẹt~”
Bỗng dưng, tiếng rắm rắm vang dội lại tựa hồ vang lên, kéo Nhan Lập ra khỏi suy nghĩ.
Cùng với đó là một tiếng “phốc~”, cùng với mùi hôi thối.
Nhan Lập không khỏi nhíu mày, giơ tay che mũi, trừng mắt về phía thủ phạm Nhan Đại.
“Nhan Đại, ông ăn cái gì thế hả? Thối chết đi được, còn không nhanh chóng tìm một chỗ giải quyết.”
“Còn nữa, buổi trưa người một nhà các người đừng quên đến trạm phát thanh đại đội.”
Lời còn chưa dứt, chú ấy hliền sải bước rời đi, thoát khỏi nơi thị phi tràn ngập hương vị này.
Nhan Lập đi ra không xa, chợt nghe thấy thanh âm phía sau lại liên tiếp vang lên, tiếng rắm liên tục vang lên, cẩn thận nghe hình như còn có cái gì đó theo cái rắm phun ra, lại dán lên quần.
Nhan Lập không nhịn được mà thầm mắng một tiếng: “Bà nội nó, Nhan Đại muốn phóng độc à!”
Lại nghe thấy dân làng phía sau kinh hô.
“Tôn Tố Phân, người một nhà các người có thể cách xa chỗ này không hả? Đây không phải chỗ hố xí!”
“Mẹ kiếp! Thối chết bà đây rồi! Các người mau đi, về nhà các người mà giải quyết, đừng dây bẩn, vào lúc với người.”
“A a a a, Nhan Đại ông muốn làm gì? Đừng cởi quần ra ở đây!”
“Thật sự là cay mắt, nhà các người hôm nay đừng đi làm nữa, chúng tôi xin nghỉ hộ mấy người được không?”
Cố Uyên yên lặng đi xa chốc lát, từ trong túi lấy đồ Nhan Tư Tư nhét vào trong tay anh, nói là có thể che miệng mũi, có tác dụng chặn mùi.
Anh thoáng nhìn chốc lát, phân ra mặt trái, liền đeo thứ này ở hai bên lỗ tai.
Ừm, Tư Tư quả nhiên không lừa anh, không khí trong lành không ít.
Thanh âm bùm bùm vẫn đang tiếp tục, sắc mặt Nhan Lập tái mét quay đầu lại.
Nếu đổi lại là người khác trực tiếp đi là được, nhưng chú ấy hết lần này tới lần khác là thôn trưởng, không thể làm như không thấy, huống chi dân làng vừa mắng Nhan Đại cùng Tôn Tố Phân nhà mình, vừa chiêu hồn thôn trưởng.
Nhan Tư Tư ôm hai đứa con đi dọc theo bờ ruộng đi tới trên đường, hai chân nhanh chóng đi tới một bãi đất trống gần nhà mới dừng bước, thả hai bé con xuống.
Lúc này trong thôn đâu đâu cũng là rau tề thái, thôn dân đều sẽ hái về nhà ăn, may là mùa này vẫn kéo dài, còn chưa bị trụi lủi.
Nhan Tư Tư nhìn một mảnh rau dại non nớt bên cạnh, ngồi xổm xuống đưa tay qua.
“Đại Bảo, Bối Bối, cái này gọi là rau tề thái, có thể xào ăn, có thể nấu canh, có thể làm bánh kếp, còn có thể làm nhân sủi cảo nha.”
“Oa~” nghe được có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, ánh mắt Bối Bối đều sáng lên, cũng ngồi xổm xuống, đưa tay kéo mạnh rau tề thái.
“Mẹ, con cũng muốn.
Đại Bảo cũng yên lặng ngồi xổm xuống, hỗ trợ hái rau dại.
Nhan Tư Tư không ngăn cản bọn họ, nhóc con muốn hỗ trợ thì để nhóc làm, từ nhỏ bồi dưỡng bọn nhỏ làm việc nhà, vài năm nữa cô và Cố Uyên có thể thoải mái.
Ba mẹ con đều không có công cụ, đừng nói Đại Bảo và Bối Bối, Nhan Tư Tư cũng không rút được một gốc rau nào hoàn chỉnh, luôn bị gãy một đoạn.
Hai bé con chỉ kéo được cọng rau lộ ra trên mặt đất.
Rất nhanh, Nhan Tư Tư dẫn Đại Bảo và Bối Bối, ôm rau dại của mình về nhà, bỏ vào chậu nhôm chuyên dụng rửa rau.
Trong lòng chú ấy hơi buồn bực, chú ấy biết đứa nhỏ Tư Tư này làm việc nhanh nhẹn, cũng không nghĩ tới khí lực của cô lại lớn như vậy.
“Bẹt~”
Bỗng dưng, tiếng rắm rắm vang dội lại tựa hồ vang lên, kéo Nhan Lập ra khỏi suy nghĩ.
Cùng với đó là một tiếng “phốc~”, cùng với mùi hôi thối.
Nhan Lập không khỏi nhíu mày, giơ tay che mũi, trừng mắt về phía thủ phạm Nhan Đại.
“Nhan Đại, ông ăn cái gì thế hả? Thối chết đi được, còn không nhanh chóng tìm một chỗ giải quyết.”
“Còn nữa, buổi trưa người một nhà các người đừng quên đến trạm phát thanh đại đội.”
Lời còn chưa dứt, chú ấy hliền sải bước rời đi, thoát khỏi nơi thị phi tràn ngập hương vị này.
Nhan Lập đi ra không xa, chợt nghe thấy thanh âm phía sau lại liên tiếp vang lên, tiếng rắm liên tục vang lên, cẩn thận nghe hình như còn có cái gì đó theo cái rắm phun ra, lại dán lên quần.
Nhan Lập không nhịn được mà thầm mắng một tiếng: “Bà nội nó, Nhan Đại muốn phóng độc à!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nghe thấy dân làng phía sau kinh hô.
“Tôn Tố Phân, người một nhà các người có thể cách xa chỗ này không hả? Đây không phải chỗ hố xí!”
“Mẹ kiếp! Thối chết bà đây rồi! Các người mau đi, về nhà các người mà giải quyết, đừng dây bẩn, vào lúc với người.”
“A a a a, Nhan Đại ông muốn làm gì? Đừng cởi quần ra ở đây!”
“Thật sự là cay mắt, nhà các người hôm nay đừng đi làm nữa, chúng tôi xin nghỉ hộ mấy người được không?”
Cố Uyên yên lặng đi xa chốc lát, từ trong túi lấy đồ Nhan Tư Tư nhét vào trong tay anh, nói là có thể che miệng mũi, có tác dụng chặn mùi.
Anh thoáng nhìn chốc lát, phân ra mặt trái, liền đeo thứ này ở hai bên lỗ tai.
Ừm, Tư Tư quả nhiên không lừa anh, không khí trong lành không ít.
Thanh âm bùm bùm vẫn đang tiếp tục, sắc mặt Nhan Lập tái mét quay đầu lại.
Nếu đổi lại là người khác trực tiếp đi là được, nhưng chú ấy hết lần này tới lần khác là thôn trưởng, không thể làm như không thấy, huống chi dân làng vừa mắng Nhan Đại cùng Tôn Tố Phân nhà mình, vừa chiêu hồn thôn trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Tư Tư ôm hai đứa con đi dọc theo bờ ruộng đi tới trên đường, hai chân nhanh chóng đi tới một bãi đất trống gần nhà mới dừng bước, thả hai bé con xuống.
Lúc này trong thôn đâu đâu cũng là rau tề thái, thôn dân đều sẽ hái về nhà ăn, may là mùa này vẫn kéo dài, còn chưa bị trụi lủi.
Nhan Tư Tư nhìn một mảnh rau dại non nớt bên cạnh, ngồi xổm xuống đưa tay qua.
“Đại Bảo, Bối Bối, cái này gọi là rau tề thái, có thể xào ăn, có thể nấu canh, có thể làm bánh kếp, còn có thể làm nhân sủi cảo nha.”
“Oa~” nghe được có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, ánh mắt Bối Bối đều sáng lên, cũng ngồi xổm xuống, đưa tay kéo mạnh rau tề thái.
“Mẹ, con cũng muốn.
Đại Bảo cũng yên lặng ngồi xổm xuống, hỗ trợ hái rau dại.
Nhan Tư Tư không ngăn cản bọn họ, nhóc con muốn hỗ trợ thì để nhóc làm, từ nhỏ bồi dưỡng bọn nhỏ làm việc nhà, vài năm nữa cô và Cố Uyên có thể thoải mái.
Ba mẹ con đều không có công cụ, đừng nói Đại Bảo và Bối Bối, Nhan Tư Tư cũng không rút được một gốc rau nào hoàn chỉnh, luôn bị gãy một đoạn.
Hai bé con chỉ kéo được cọng rau lộ ra trên mặt đất.
Rất nhanh, Nhan Tư Tư dẫn Đại Bảo và Bối Bối, ôm rau dại của mình về nhà, bỏ vào chậu nhôm chuyên dụng rửa rau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro