Chương 30 - May Quần Áo Cho Cả Nhà
Châm Ngòi Ly Gi...
2024-08-07 16:21:49
Nhan Lập và người Nhan gia cùng họ, tính cách khác với người Nhan gia, là người tương đối chính trực, là thôn thôn trưởng được thập lý thôn cùng bình chọn.
Nhan Tư Tư cực kỳ tôn trọng thôn trưởng.
Cô nhìn thấu người Nhan gia từ nhỏ, thấy người khác có học lực, trong lòng đặc biệt hâm mộ, nói chuyện với Tôn Tố Phân thì bị đánh đập mạnh.
Cô không khuất phục, trực tiếp đi tìm vợ chồng thôn trưởng.
Nhan Lập và vợ chú ấy đều rất đồng tình với Nhan Tư Tư, khi Nhan Tư Tư quỳ xuống khóc cầu xin bọn họ đưa cô đi học, động lòng trắc ẩn, không để ý người Nhan gia phản đối, bỏ tiền ra thay Nhan Tư Tư nộp học phí, mãi cho đến khi cô tốt nghiệp trung học.
Sắc mặt Nhan Lập nặng nề, nhìn Cố Uyên và Nhan Tư Tư đang dắt hai con, lại quét mắt nhìn người Nhan gia một vòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôn Tố Phân ôm mặt sưng thành bánh bưu muốn tiến lên khóc lóc kể lể. Thím Triệu chạy tới đánh văng bà ta ra.
“Thôn trưởng, còn có thể là chuyện gì chứ? Còn không phải Tôn Tố Phân và Nhan Đại không có việc gì đến gây chuyện sao? Tôi ở đây nhắc tới chuyện Tôn Tố Phân bị cắt lỗ tai với Tư Tư. Bà ta hùng hổ dẫn theo cả nhà tới, nói lỗ tai bà ta là Do Tư Tư cắt, còn phải cầm liềm chém Tư Tư.”
“Ôi chao, thôn trưởng nói xem sau này phải làm sao đâyNhà tôi và nhà Tôn Tố Phân là hàng xóm, tôi sợ một ngày nào đó bà ta không vui, cũng muốn chém tôi.”
“Bà đừng có làm lắm chuyện!” Tôn Tố Phân che mặt heo sưng lên, miệng mơ hồ không rõ: “Ăn nói với vẩn.”
Thím Triệu hừ lạnh với Tôn Tố Phân một tiếng: “Đúng vậy, các người còn chưa chém được người, không có nghĩa là các người không làm như vậy! Nếu không phải Tư Tư phản ứng nhanh, lưỡi liềm của bà đã lao qua đó rồi, chém trúng con người ta.”
Nhan Lập trừng mắt nhìn thím ta một cái, vẻ mặt uy nghiêm: “Được rồi, thím đừng nói nữa. Những người khác nói cho tôi nghe những gì mình nghe mình thấy đi.”
Đại khái là người trong thôn căm ghét Nhan gia cùng cực, những gì mấy vị thôn dân nói không lệch lắm với thím Triệu, còn có một số thôn dân không nhìn thấy toàn bộ hành trình, nhưng đều thừa nhận nhìn thấy Tôn Tố Phân hung dữ cầm dao chĩa về phía Nhan Tư Tư.
Mọi người miệng năm miệng mười, người Nhan gia mở miệng giải thích thành chối bỏ trách nhiệm.
Nhan Lập cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôn Tố Phân, hai người bắt nạt Thanh niên trí thức Cố và Tư Tư ở trong thôn không có người thân đúng không? Tôi nói cho bà biết tôi chính là người thân của hai đứa nó! Tôi nhìn Tư Tư lớn đến bây giờ, con bé có phẩm tính gì tôi rõ ràng nhất. Cả nhà mấy người đến đài phát thanh của thôn tự kiểm điểm đi!”
“Còn Nhan Đại, ông tưởng mình ngồi xổm bên ruộng là tôi không nhìn thấy sao? Có nghe rõ những gì tôi nói không?”
Vẻ mặt Nhan Đại có chút thống khổ, giống như là đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Nhan Tư Tư đã trải qua rất nhiều thế giới, ngũ giác tương đối linh mẫn, khi Nhan Đại trốn đến ruộng lúa liền ngửi thấy mùi hôi thối như có như không, biết là Nhan Đại bị đạp ngã xuống đất dẫn đến dược hiệu của thuốc nhuận tràng phát tác sớm.
Dự cảm được tình cảnh không ổn, cô thúc giục Cố Uyên trở về gặt lúa.
“Anh Uyên, hiện tại không sao nữa rồi, anh yên tâm về cắt lúa đi, em dẫn Đại Bảo và Bối Bối về nhà.”
Cô lôi kéo hai bé con đi, còn không quên chào hỏi Nhan Lập.
“Thôn trưởng, mặt trời càng ngày càng nắng rồi, bệnh của Đại Bảo và Bối Bối vừa mới đỡ, cháu về trước đây.”
Nhan Tư Tư cực kỳ tôn trọng thôn trưởng.
Cô nhìn thấu người Nhan gia từ nhỏ, thấy người khác có học lực, trong lòng đặc biệt hâm mộ, nói chuyện với Tôn Tố Phân thì bị đánh đập mạnh.
Cô không khuất phục, trực tiếp đi tìm vợ chồng thôn trưởng.
Nhan Lập và vợ chú ấy đều rất đồng tình với Nhan Tư Tư, khi Nhan Tư Tư quỳ xuống khóc cầu xin bọn họ đưa cô đi học, động lòng trắc ẩn, không để ý người Nhan gia phản đối, bỏ tiền ra thay Nhan Tư Tư nộp học phí, mãi cho đến khi cô tốt nghiệp trung học.
Sắc mặt Nhan Lập nặng nề, nhìn Cố Uyên và Nhan Tư Tư đang dắt hai con, lại quét mắt nhìn người Nhan gia một vòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôn Tố Phân ôm mặt sưng thành bánh bưu muốn tiến lên khóc lóc kể lể. Thím Triệu chạy tới đánh văng bà ta ra.
“Thôn trưởng, còn có thể là chuyện gì chứ? Còn không phải Tôn Tố Phân và Nhan Đại không có việc gì đến gây chuyện sao? Tôi ở đây nhắc tới chuyện Tôn Tố Phân bị cắt lỗ tai với Tư Tư. Bà ta hùng hổ dẫn theo cả nhà tới, nói lỗ tai bà ta là Do Tư Tư cắt, còn phải cầm liềm chém Tư Tư.”
“Ôi chao, thôn trưởng nói xem sau này phải làm sao đâyNhà tôi và nhà Tôn Tố Phân là hàng xóm, tôi sợ một ngày nào đó bà ta không vui, cũng muốn chém tôi.”
“Bà đừng có làm lắm chuyện!” Tôn Tố Phân che mặt heo sưng lên, miệng mơ hồ không rõ: “Ăn nói với vẩn.”
Thím Triệu hừ lạnh với Tôn Tố Phân một tiếng: “Đúng vậy, các người còn chưa chém được người, không có nghĩa là các người không làm như vậy! Nếu không phải Tư Tư phản ứng nhanh, lưỡi liềm của bà đã lao qua đó rồi, chém trúng con người ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Lập trừng mắt nhìn thím ta một cái, vẻ mặt uy nghiêm: “Được rồi, thím đừng nói nữa. Những người khác nói cho tôi nghe những gì mình nghe mình thấy đi.”
Đại khái là người trong thôn căm ghét Nhan gia cùng cực, những gì mấy vị thôn dân nói không lệch lắm với thím Triệu, còn có một số thôn dân không nhìn thấy toàn bộ hành trình, nhưng đều thừa nhận nhìn thấy Tôn Tố Phân hung dữ cầm dao chĩa về phía Nhan Tư Tư.
Mọi người miệng năm miệng mười, người Nhan gia mở miệng giải thích thành chối bỏ trách nhiệm.
Nhan Lập cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôn Tố Phân, hai người bắt nạt Thanh niên trí thức Cố và Tư Tư ở trong thôn không có người thân đúng không? Tôi nói cho bà biết tôi chính là người thân của hai đứa nó! Tôi nhìn Tư Tư lớn đến bây giờ, con bé có phẩm tính gì tôi rõ ràng nhất. Cả nhà mấy người đến đài phát thanh của thôn tự kiểm điểm đi!”
“Còn Nhan Đại, ông tưởng mình ngồi xổm bên ruộng là tôi không nhìn thấy sao? Có nghe rõ những gì tôi nói không?”
Vẻ mặt Nhan Đại có chút thống khổ, giống như là đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Nhan Tư Tư đã trải qua rất nhiều thế giới, ngũ giác tương đối linh mẫn, khi Nhan Đại trốn đến ruộng lúa liền ngửi thấy mùi hôi thối như có như không, biết là Nhan Đại bị đạp ngã xuống đất dẫn đến dược hiệu của thuốc nhuận tràng phát tác sớm.
Dự cảm được tình cảnh không ổn, cô thúc giục Cố Uyên trở về gặt lúa.
“Anh Uyên, hiện tại không sao nữa rồi, anh yên tâm về cắt lúa đi, em dẫn Đại Bảo và Bối Bối về nhà.”
Cô lôi kéo hai bé con đi, còn không quên chào hỏi Nhan Lập.
“Thôn trưởng, mặt trời càng ngày càng nắng rồi, bệnh của Đại Bảo và Bối Bối vừa mới đỡ, cháu về trước đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro