Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Lên Huyện Mua S...
2025-01-09 20:45:03
Cùng là bộ quần áo như vậy, tự đi mua vải về, nhà nào có máy may thì tự làm.
Không có máy may thì nhờ thợ may trong làng, cộng thêm tiền công cũng chỉ có vài tệ, có thể tiết kiệm được hơn một nửa!
Nếu như không phải trong nhà nhiều tiền tiêu không hết thì ai nỡ đi mua đồ may sẵn chứ.
Nhưng Trần Thúy Quyên thương con gái, cộng thêm ngày kia là ngày phải kết hôn rồi, tiền cần tiêu là vẫn phải tiêu!
"Con biết rồi, mẹ với mọi người mau quay về đi, chúng con cũng phải đi bắt xe rồi."
"Đi đi, đi đi."
Trần Thúy Quyên nhìn bóng lưng rời đi của đôi vợ chồng trẻ, càng nhìn càng thấy vui.
Nhìn đi, con gái cưng mềm mại của nhà bà, quả thật là nên tìm một đồng chí nam vừa cao vừa rắn rỏi như Cố Dã!
Chỉ có điều… Trần Thúy Quyên khẽ cau mày, chênh lệch vóc dáng quá lớn. Nếu người đàn ông mà không biết thương người phụ nữ, chỉ lo sung sướng phần mình thì con gái bà sẽ phải chịu khổ!
Không được.
Vẻ mặt của Trần Thúy Quyên trở nên nghiêm trọng, quyết định đợi hai đứa về, bà phải dạy dỗ con gái mình đàng hoàng.
Dạy cho con bé cách kiểm soát chồng lúc trên giường!
"Sao hết cười rồi lại nhăn mày thế hả?"
Thẩm Đại Hà thấy vợ mình trông như diễn hí khúc thì cười trêu bà.
Trần Thúy Quyên lườm ông một cái: "Ông thì biết cái đếch gì! Đám đàn ông các ông chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, bà đây chẳng thèm nói với ông!"
Thẩm Đại Hà: "..."
Xe từ thôn lên huyện mỗi ngày chỉ có một chuyến, may mà khi họ đến thì vừa lúc kịp bắt xe.
Dù là sắp kết hôn rồi, nhưng cả hai mới chính thức quen biết ngày hôm qua.
Cố Dã không phải là người nói nhiều, Thẩm Trĩ Dữu cũng không biết nên nói gì với anh. Cô cứ cảm thấy mình mà mở miệng, thì ngay sau đó anh sẽ nhíu mày nói cô không chỉ đi chậm mà còn lắm lời, chi bằng dùng thời gian đó để đi nhanh đi. Vậy nên cô nghiêm túc ngậm miệng lại.
Cả một đường, dường như cả hai không nói với nhau câu nào.
Ở thôn quê không có trạm xe buýt như ở trên huyện, mọi người chỉ đứng ở ven đường chờ xe.
Xe đến, vẫy tay là sẽ dừng.
Tài xế và phụ xe cũng rất quen thuộc với từng điểm trên đường.
Vừa lên xe, phụ xe đã hỏi họ xuống chỗ nào.
"Xuống thị trấn."
"Hai hào một người, hai người là bốn hào."
Không có máy may thì nhờ thợ may trong làng, cộng thêm tiền công cũng chỉ có vài tệ, có thể tiết kiệm được hơn một nửa!
Nếu như không phải trong nhà nhiều tiền tiêu không hết thì ai nỡ đi mua đồ may sẵn chứ.
Nhưng Trần Thúy Quyên thương con gái, cộng thêm ngày kia là ngày phải kết hôn rồi, tiền cần tiêu là vẫn phải tiêu!
"Con biết rồi, mẹ với mọi người mau quay về đi, chúng con cũng phải đi bắt xe rồi."
"Đi đi, đi đi."
Trần Thúy Quyên nhìn bóng lưng rời đi của đôi vợ chồng trẻ, càng nhìn càng thấy vui.
Nhìn đi, con gái cưng mềm mại của nhà bà, quả thật là nên tìm một đồng chí nam vừa cao vừa rắn rỏi như Cố Dã!
Chỉ có điều… Trần Thúy Quyên khẽ cau mày, chênh lệch vóc dáng quá lớn. Nếu người đàn ông mà không biết thương người phụ nữ, chỉ lo sung sướng phần mình thì con gái bà sẽ phải chịu khổ!
Không được.
Vẻ mặt của Trần Thúy Quyên trở nên nghiêm trọng, quyết định đợi hai đứa về, bà phải dạy dỗ con gái mình đàng hoàng.
Dạy cho con bé cách kiểm soát chồng lúc trên giường!
"Sao hết cười rồi lại nhăn mày thế hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Đại Hà thấy vợ mình trông như diễn hí khúc thì cười trêu bà.
Trần Thúy Quyên lườm ông một cái: "Ông thì biết cái đếch gì! Đám đàn ông các ông chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, bà đây chẳng thèm nói với ông!"
Thẩm Đại Hà: "..."
Xe từ thôn lên huyện mỗi ngày chỉ có một chuyến, may mà khi họ đến thì vừa lúc kịp bắt xe.
Dù là sắp kết hôn rồi, nhưng cả hai mới chính thức quen biết ngày hôm qua.
Cố Dã không phải là người nói nhiều, Thẩm Trĩ Dữu cũng không biết nên nói gì với anh. Cô cứ cảm thấy mình mà mở miệng, thì ngay sau đó anh sẽ nhíu mày nói cô không chỉ đi chậm mà còn lắm lời, chi bằng dùng thời gian đó để đi nhanh đi. Vậy nên cô nghiêm túc ngậm miệng lại.
Cả một đường, dường như cả hai không nói với nhau câu nào.
Ở thôn quê không có trạm xe buýt như ở trên huyện, mọi người chỉ đứng ở ven đường chờ xe.
Xe đến, vẫy tay là sẽ dừng.
Tài xế và phụ xe cũng rất quen thuộc với từng điểm trên đường.
Vừa lên xe, phụ xe đã hỏi họ xuống chỗ nào.
"Xuống thị trấn."
"Hai hào một người, hai người là bốn hào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro