Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma
Đêm Đầu Tiên: B...
2025-01-03 03:19:44
“Vào xem phòng của cô nhé.”
Anh Mập quay người, nắm lấy tay nắm cửa, xoay mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng “két”, cửa bị đẩy mở ra.
Cửa vừa mở, một mùi ẩm mốc khó chịu lập tức xộc vào mặt, Lâm Linh không chịu được nên bịt mũi lại, mùi này làm người ta cảm thấy buồn nôn, giống như mùi của gỗ và kim loại bị mốc, ngâm trong nước muối lâu ngày, bị rỉ sét, để trong phòng kín, những mùi khó chịu khác nhau bị ủ ở đây.
“Phòng không có ổ khóa, nếu cô cảm thấy không an toàn, khi ngủ cứ lấy ghế chặn cửa lại,…” Anh Mập vừa nói vừa dẫn Lâm Linh vào phòng, bật đèn và giới thiệu: “Phòng có một cái giường tầng, trước đây dùng làm phòng đôi, chăn gối đã có sẵn, cô muốn ngủ tầng nào cũng được. Mỗi phòng đều có một cái bàn, một cái ghế. Ngoài ra, chỉ có phòng này là có nhà vệ sinh riêng, còn tầng một thì dùng nhà tắm và toilet công cộng. Vì cô là cô gái duy nhất nên họ sắp xếp cho cô ở đây.”
Theo lời giới thiệu của anh Mập, Lâm Linh quan sát xung quanh một lượt.
Căn phòng này không rộng lắm. Dưới ánh đèn tù mù, Lâm Linh nhìn thấy sát tường đối diện cửa ra vào là một chiếc giường tầng. Cả tầng trên và tầng dưới đều trải sẵn gối màu trắng và chăn mỏng. Cả chăn lẫn gối đều đã hơi ngả vàng.
Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo kiểu cũ. Phía bên trái căn phòng đặt một chiếc bàn gỗ và một chiếc ghế gỗ. Bên phải là một cánh cửa kính mờ, chắc hẳn phía sau đó là nhà vệ sinh riêng mà anh Mập đã nói.
“ Tối nay cứ nghỉ ngơi thoải mái, sáng mai khoảng bảy, tám giờ cô có thể đến phòng ăn ăn sáng.” Anh Mập chân chất cười.
“Đích đến của chúng ta là ở đâu vậy?”
“Có lẽ là một khu vực nào đó trên Thái Bình Dương thôi, cụ thể thì tôi cũng không biết, chỉ có thuyền trưởng mới có hải đồ, phương hướng cũng do thuyền trưởng điều khiển.” Anh Mập khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn rồi vắt chéo chân: “Cô cứ yên tâm, thuyền trưởng rất giàu kinh nghiệm. Anh ấy làm nghề này đã lâu rồi, thường xuyên ra khơi và lần nào cũng bội thu. Lần này chúng ta chắc chắn cũng sẽ không uổng công.”
“Không uổng công”, ba chữ này được anh Mập nhấn mạnh, nghe thật kích thích sự tò mò.
Lâm Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe, ghi nhớ những thông tin quan trọng trong lời của anh Mập.
Anh Mập dặn dò vài câu đơn giản rồi rời đi. Dù sao Lâm Linh cũng là con gái, còn phải tắm rửa và sắp xếp đồ đạc, anh là đàn ông, ở đây lâu cũng không tiện.
“Cạch.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại một mình Lâm Linh trong phòng. Căn phòng nhanh chóng chìm vào sự im lặng đến nghẹt thở.
Cô hít thở bầu không khí phảng phất mùi ẩm mốc và mục nát, mệt mỏi ngồi xuống giường tầng dưới. Chiếc giường sắt kêu “cót két” theo cùng cử động của cô. Chiếc giường sắt này đã rỉ sét, có lẽ đêm sẽ chẳng thể ngủ yên giấc được.
Lâm Linh quan sát căn phòng nhỏ, đưa tay xoa bóp vai.
Thật kỳ lạ, cô lên thuyền không mang theo hành lý, vậy mà mấy người này lại chẳng hề cảm thấy bất thường.
Hành động và lời nói của họ thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại, mọi thứ đều có gì đó kỳ quái… Boong tàu ướt sũng, lan can đầy vết va đập, tiếng kêu cứu của người phụ nữ mà chỉ mình cô nghe thấy, và những người cư xử lịch sự nhưng lại giấu kín suy nghĩ trong lòng… Đây rốt cuộc là nơi nào?
Lâm Linh cau mày nằm xuống, đầu gối lên chiếc gối ẩm mốc. Nhìn lên trần nhà, cô chợt phát hiện ra ngay phía dưới ván giường tầng trên, đối diện với mình hình như có khắc cái gì đó!
“Đây là gì vậy?”
Ánh đèn khá tối nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy trên tấm ván gỗ của giường tầng trên có một dòng ký hiệu kỳ lạ được khắc bằng những nét sắc nhọn. Khi đến gần hơn cô phát hiện đó là một hàng chữ.
[Dưới gối có thông tin]
Lâm Linh đưa tay sờ thử vết khắc trên ván giường, phát hiện chúng hơi ẩm ướt. Những vết khắc rất sâu, như thể có ai đó đã dốc hết sức lực khắc lên. Mặc dù hơi nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể đọc được những chữ này.
“Dưới gối có thông tin?”
Lâm Linh rùng mình, ngồi bật dậy, quay đầu lật chiếc gối mà mình vừa gối lên ra, quả nhiên cô thấy một tờ giấy được gấp lại. Tờ giấy đó được gấp thành hình một chiếc thuyền nhỏ. Điều khiến cô bất an là một góc của chiếc thuyền bị nhuốm một màu đỏ tươi.
“Đây là… máu?”
Tim Lâm Linh trĩu xuống. Theo phản xạ, cô nhìn lại ngón tay mình, phát hiện không hề bị dính máu từ tờ giấy. Máu đã khô từ lâu, không rõ đã dính lên chiếc thuyền giấy từ khi nào.
Lâm Linh im lặng mở chiếc thuyền giấy ra, bên trong có vài dòng chữ màu đỏ:
[Lâm Linh, đây là một con tàu ma! Đừng lên tàu, mau xuống đi!
Nếu tàu đã rời bến và cô không thể xuống, nhất định phải nhớ tuân thủ năm quy tắc sinh tồn sau:
Một, đừng tin bất kỳ ai.
Hai, sau mười hai giờ đêm phải tắt đèn, nếu không sẽ có “thứ gì đó” gõ cửa, tuyệt đối không được mở cửa.
Ba, phòng thuyền trưởng có đèn ở cửa là nơi an toàn, nhưng nếu cửa không có đèn, đó không phải là phòng của thuyền trưởng, hãy nhanh chóng rời đi.
Bốn, khi trời tối, nếu phải đi lại trên boong tàu, phải thắp đèn dầu, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được quay lại nhìn.
Năm, trên tàu chỉ có bốn người, có thêm bất kỳ ai thì đều không phải là người…]
Những dòng chữ này viết rất nguệch ngoạc, càng về sau càng khó đọc, như thể ai đó đã viết trong cơn hoảng loạn. Màu đỏ trên chữ trông rất kỳ lạ, trông không giống với mực đỏ thông thường…
Lâm Linh lật mặt sau tờ giấy, phát hiện nét chữ đỏ giống hệt với vết máu trên chiếc thuyền giấy.
Nói cách khác…
Tờ giấy này, có người đã dùng máu để viết!
Anh Mập quay người, nắm lấy tay nắm cửa, xoay mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng “két”, cửa bị đẩy mở ra.
Cửa vừa mở, một mùi ẩm mốc khó chịu lập tức xộc vào mặt, Lâm Linh không chịu được nên bịt mũi lại, mùi này làm người ta cảm thấy buồn nôn, giống như mùi của gỗ và kim loại bị mốc, ngâm trong nước muối lâu ngày, bị rỉ sét, để trong phòng kín, những mùi khó chịu khác nhau bị ủ ở đây.
“Phòng không có ổ khóa, nếu cô cảm thấy không an toàn, khi ngủ cứ lấy ghế chặn cửa lại,…” Anh Mập vừa nói vừa dẫn Lâm Linh vào phòng, bật đèn và giới thiệu: “Phòng có một cái giường tầng, trước đây dùng làm phòng đôi, chăn gối đã có sẵn, cô muốn ngủ tầng nào cũng được. Mỗi phòng đều có một cái bàn, một cái ghế. Ngoài ra, chỉ có phòng này là có nhà vệ sinh riêng, còn tầng một thì dùng nhà tắm và toilet công cộng. Vì cô là cô gái duy nhất nên họ sắp xếp cho cô ở đây.”
Theo lời giới thiệu của anh Mập, Lâm Linh quan sát xung quanh một lượt.
Căn phòng này không rộng lắm. Dưới ánh đèn tù mù, Lâm Linh nhìn thấy sát tường đối diện cửa ra vào là một chiếc giường tầng. Cả tầng trên và tầng dưới đều trải sẵn gối màu trắng và chăn mỏng. Cả chăn lẫn gối đều đã hơi ngả vàng.
Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo kiểu cũ. Phía bên trái căn phòng đặt một chiếc bàn gỗ và một chiếc ghế gỗ. Bên phải là một cánh cửa kính mờ, chắc hẳn phía sau đó là nhà vệ sinh riêng mà anh Mập đã nói.
“ Tối nay cứ nghỉ ngơi thoải mái, sáng mai khoảng bảy, tám giờ cô có thể đến phòng ăn ăn sáng.” Anh Mập chân chất cười.
“Đích đến của chúng ta là ở đâu vậy?”
“Có lẽ là một khu vực nào đó trên Thái Bình Dương thôi, cụ thể thì tôi cũng không biết, chỉ có thuyền trưởng mới có hải đồ, phương hướng cũng do thuyền trưởng điều khiển.” Anh Mập khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn rồi vắt chéo chân: “Cô cứ yên tâm, thuyền trưởng rất giàu kinh nghiệm. Anh ấy làm nghề này đã lâu rồi, thường xuyên ra khơi và lần nào cũng bội thu. Lần này chúng ta chắc chắn cũng sẽ không uổng công.”
“Không uổng công”, ba chữ này được anh Mập nhấn mạnh, nghe thật kích thích sự tò mò.
Lâm Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe, ghi nhớ những thông tin quan trọng trong lời của anh Mập.
Anh Mập dặn dò vài câu đơn giản rồi rời đi. Dù sao Lâm Linh cũng là con gái, còn phải tắm rửa và sắp xếp đồ đạc, anh là đàn ông, ở đây lâu cũng không tiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cạch.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại một mình Lâm Linh trong phòng. Căn phòng nhanh chóng chìm vào sự im lặng đến nghẹt thở.
Cô hít thở bầu không khí phảng phất mùi ẩm mốc và mục nát, mệt mỏi ngồi xuống giường tầng dưới. Chiếc giường sắt kêu “cót két” theo cùng cử động của cô. Chiếc giường sắt này đã rỉ sét, có lẽ đêm sẽ chẳng thể ngủ yên giấc được.
Lâm Linh quan sát căn phòng nhỏ, đưa tay xoa bóp vai.
Thật kỳ lạ, cô lên thuyền không mang theo hành lý, vậy mà mấy người này lại chẳng hề cảm thấy bất thường.
Hành động và lời nói của họ thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại, mọi thứ đều có gì đó kỳ quái… Boong tàu ướt sũng, lan can đầy vết va đập, tiếng kêu cứu của người phụ nữ mà chỉ mình cô nghe thấy, và những người cư xử lịch sự nhưng lại giấu kín suy nghĩ trong lòng… Đây rốt cuộc là nơi nào?
Lâm Linh cau mày nằm xuống, đầu gối lên chiếc gối ẩm mốc. Nhìn lên trần nhà, cô chợt phát hiện ra ngay phía dưới ván giường tầng trên, đối diện với mình hình như có khắc cái gì đó!
“Đây là gì vậy?”
Ánh đèn khá tối nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy trên tấm ván gỗ của giường tầng trên có một dòng ký hiệu kỳ lạ được khắc bằng những nét sắc nhọn. Khi đến gần hơn cô phát hiện đó là một hàng chữ.
[Dưới gối có thông tin]
Lâm Linh đưa tay sờ thử vết khắc trên ván giường, phát hiện chúng hơi ẩm ướt. Những vết khắc rất sâu, như thể có ai đó đã dốc hết sức lực khắc lên. Mặc dù hơi nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể đọc được những chữ này.
“Dưới gối có thông tin?”
Lâm Linh rùng mình, ngồi bật dậy, quay đầu lật chiếc gối mà mình vừa gối lên ra, quả nhiên cô thấy một tờ giấy được gấp lại. Tờ giấy đó được gấp thành hình một chiếc thuyền nhỏ. Điều khiến cô bất an là một góc của chiếc thuyền bị nhuốm một màu đỏ tươi.
“Đây là… máu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Lâm Linh trĩu xuống. Theo phản xạ, cô nhìn lại ngón tay mình, phát hiện không hề bị dính máu từ tờ giấy. Máu đã khô từ lâu, không rõ đã dính lên chiếc thuyền giấy từ khi nào.
Lâm Linh im lặng mở chiếc thuyền giấy ra, bên trong có vài dòng chữ màu đỏ:
[Lâm Linh, đây là một con tàu ma! Đừng lên tàu, mau xuống đi!
Nếu tàu đã rời bến và cô không thể xuống, nhất định phải nhớ tuân thủ năm quy tắc sinh tồn sau:
Một, đừng tin bất kỳ ai.
Hai, sau mười hai giờ đêm phải tắt đèn, nếu không sẽ có “thứ gì đó” gõ cửa, tuyệt đối không được mở cửa.
Ba, phòng thuyền trưởng có đèn ở cửa là nơi an toàn, nhưng nếu cửa không có đèn, đó không phải là phòng của thuyền trưởng, hãy nhanh chóng rời đi.
Bốn, khi trời tối, nếu phải đi lại trên boong tàu, phải thắp đèn dầu, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được quay lại nhìn.
Năm, trên tàu chỉ có bốn người, có thêm bất kỳ ai thì đều không phải là người…]
Những dòng chữ này viết rất nguệch ngoạc, càng về sau càng khó đọc, như thể ai đó đã viết trong cơn hoảng loạn. Màu đỏ trên chữ trông rất kỳ lạ, trông không giống với mực đỏ thông thường…
Lâm Linh lật mặt sau tờ giấy, phát hiện nét chữ đỏ giống hệt với vết máu trên chiếc thuyền giấy.
Nói cách khác…
Tờ giấy này, có người đã dùng máu để viết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro