Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma
Đêm đầu tiên: K...
2025-01-03 03:19:44
“Rì rào…”
Cơn gió biển ẩm ướt mang theo chút mùi tanh, cơn gió trước mặt dường như bị rút hết sinh khí, tạt vào má.
Bên tai, tiếng hải âu bay lượn lúc gần lúc xa, hòa với tiếng sóng vỗ vào bờ, có cảm giác không chân thực.
Ánh nắng yếu ớt bao phủ cả một vùng. Phía xa, bầu trời cuộn lên mấy đám mây dày nặng. Sâu trong đám mây ẩn hiện sắc đen như mực, dường như là dấu hiệu của cơn bão sắp đến.
Có thứ gì đó đang đến gần.
Có thứ gì đó đang sắp đến…
“Cô gái? Cô gái?”
Đột nhiên có đôi tay vẫy trước mặt, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai, Lâm Linh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ đang bay xa, ánh mắt ngơ ngác của cô dần tập trung lại, những hình ảnh mờ ảo trước mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô thấy một ông lão mặc chiếc áo ba lỗ trắng đã ố màu đang ngồi trước mặt mình.
“Cô gái? Cô đến để ứng tuyển làm kỹ sư bảo trì tàu đúng không?”
“Kỹ sư bảo trì tàu?”
Lâm Linh lặp lại năm từ này như thể chưa kịp hiểu ra, khuôn mặt có chút hoang mang.
“Rì rào…”
Sóng biển vỗ vào bờ, dòng suy nghĩ của cô dường như cũng giống như sóng biển, trôi dạt theo từng nhịp sóng ấy. Lúc gần lúc xa. Lúc lên lúc xuống.
Ông lão cầm chiếc quạt cói trong tay gõ nhẹ lên đầu Lâm Linh: “Cô không phải đến ứng tuyển làm kỹ sư bảo trì tàu sao? Vậy cô ngồi ở đây làm gì?”
Ông lão cong môi cười, chỉ đầu chiếc quạt về phía sau lưng mình, Lâm Linh nhìn theo đầu quạt của ông lão mới thấy một tấm bảng đen nhỏ hình tam giác ở phía sau ông lão, trên bảng đen có vài dòng chữ xiêu vẹo viết bằng phấn trắng.
[Thông Báo Tuyển Dụng.
Tuyển kỹ sư bảo trì tàu cá - 1 người.
Không phân biệt nam nữ, không giới hạn độ tuổi.
Yêu cầu: Hiểu rõ cấu trúc tàu thuyền, chịu khó, chăm chỉ, có khả năng làm được các công việc bảo dưỡng và sửa chữa tàu thường xuyên.
Thù lao: Tính theo chuyến, mỗi chuyến ra khơi từ tám ngàn trở lên. Chi phí ăn, mặc, sinh hoạt do thuyền trưởng chi trả. Mỗi chuyến ra khơi trung bình kéo dài 7 ngày, sau đó quay về và thanh toán tiền công.]
"Cháu đến... để ứng tuyển..." Lâm Linh nhíu mày, đầu cô hơi đau. Mặc dù gió biển không lớn, nhưng lại giống như những mũi kim bông, từ từ đâm vào hai bên huyệt thái dương của cô.
"Cô gái, nhìn cô gầy yếu thế này, chắc không chịu nổi sóng gió trên biển đâu, thôi quay về đi."
"Không, cháu đến để xin việc."
Lần này, giọng cô kiên định hơn vài phần.
"Cô gái, nghĩ kỹ chưa? Giờ quay lại vẫn còn kịp đấy."
Ông lão nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, đôi mắt đen nhánh không có chút thần sắc, như hang động sâu thẳm nơi địa ngục, có thể nuốt chửng mọi ánh sáng.
Lâm Linh không nói thêm câu nào, đưa tập hồ sơ trên tay cho ông lão một cách máy móc như con robot.
"Đây là hồ sơ của cháu."
Ông lão thành thạo nhận lấy tập hồ sơ, nhưng không thèm nhìn qua mà đặt sang một bên.
Ông khẽ vân vê chòm ria mép của mình, gật đầu và cất giọng khàn khàn:
"Được rồi, cô gái, lên tàu đi."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
Ông hơi nghiêng người sang một bên, ánh mắt của Lâm Linh lướt qua đôi vai gầy guộc của ông, thấy phía sau lưng ông lão có một con tàu đang đậu ở bến cách đó không xa.
Là một con tàu đánh cá màu trắng.
Thân tàu được sơn màu trắng, trông có vẻ đã cũ kỹ theo năm tháng. Một số chỗ ở mũi tàu và thành tàu đã bong tróc sơn loang lổ, để lộ ra lớp sắt rỉ sét. Trên boong tàu phía mũi tàu chất đầy những chiếc lao, lưới đánh cá. Dọc hai bên thành tàu treo vài chiếc phao cứu sinh xẹp lép. Tàu có hai tầng, các ô cửa sổ tối đen không nhìn thấy được bên trong khoang tàu. Nó dâng lên hạ xuống nhẹ nhàng theo từng nhịp sóng. Ở mũi tàu có một cột cờ trơ trọi, không treo bất kỳ lá cờ nào, trông thật cô đơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy con tàu đánh cá, một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp người Lâm Linh. Cô bất giác rùng mình.
"Con tàu này, hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi..."
"Cô gái, ta hỏi lần cuối, cô thật sự muốn... lên tàu sao?"
Giọng nói của ông lão lại vang lên, như vọng về từ một nơi rất xa xôi, nghe mơ hồ, không chân thực lắm.
Nhưng không biết vì sao, có một giọng nói cứ thì thầm trong tâm trí Lâm Linh:
"Lên tàu đi."
"Lên tàu..."
"Cháu muốn... lên tàu."
Dưới sự thôi thúc của giọng nói đó, Lâm Linh kiên định nhìn ông lão.
Ông không nói thêm lời nào, chỉ cụp mắt xuống, phe phẩy chiếc quạt cói trên tay.
"Đi thôi."
"Vâng, cảm ơn ông."
Lâm Linh gật đầu, đứng dậy, tiến về phía con tàu đánh cá.
"Thuyền trưởng đang đợi cô trên tàu."
Giọng ông lão vọng đến từ phía sau, Lâm Linh hơi khựng lại.
"Ngoài thuyền trưởng, trên tàu còn có 4 thuyền viên nữa, chỉ còn thiếu cô. Đủ 6 người rồi là có thể ra khơi."
"Vâng, cháu biết rồi."
Vậy là, mọi người đều đang đợi cô.
Sắp khởi hành rồi sao?
Sắp khởi hành rồi.
Cơn gió biển ẩm ướt mang theo chút mùi tanh, cơn gió trước mặt dường như bị rút hết sinh khí, tạt vào má.
Bên tai, tiếng hải âu bay lượn lúc gần lúc xa, hòa với tiếng sóng vỗ vào bờ, có cảm giác không chân thực.
Ánh nắng yếu ớt bao phủ cả một vùng. Phía xa, bầu trời cuộn lên mấy đám mây dày nặng. Sâu trong đám mây ẩn hiện sắc đen như mực, dường như là dấu hiệu của cơn bão sắp đến.
Có thứ gì đó đang đến gần.
Có thứ gì đó đang sắp đến…
“Cô gái? Cô gái?”
Đột nhiên có đôi tay vẫy trước mặt, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai, Lâm Linh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ đang bay xa, ánh mắt ngơ ngác của cô dần tập trung lại, những hình ảnh mờ ảo trước mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô thấy một ông lão mặc chiếc áo ba lỗ trắng đã ố màu đang ngồi trước mặt mình.
“Cô gái? Cô đến để ứng tuyển làm kỹ sư bảo trì tàu đúng không?”
“Kỹ sư bảo trì tàu?”
Lâm Linh lặp lại năm từ này như thể chưa kịp hiểu ra, khuôn mặt có chút hoang mang.
“Rì rào…”
Sóng biển vỗ vào bờ, dòng suy nghĩ của cô dường như cũng giống như sóng biển, trôi dạt theo từng nhịp sóng ấy. Lúc gần lúc xa. Lúc lên lúc xuống.
Ông lão cầm chiếc quạt cói trong tay gõ nhẹ lên đầu Lâm Linh: “Cô không phải đến ứng tuyển làm kỹ sư bảo trì tàu sao? Vậy cô ngồi ở đây làm gì?”
Ông lão cong môi cười, chỉ đầu chiếc quạt về phía sau lưng mình, Lâm Linh nhìn theo đầu quạt của ông lão mới thấy một tấm bảng đen nhỏ hình tam giác ở phía sau ông lão, trên bảng đen có vài dòng chữ xiêu vẹo viết bằng phấn trắng.
[Thông Báo Tuyển Dụng.
Tuyển kỹ sư bảo trì tàu cá - 1 người.
Không phân biệt nam nữ, không giới hạn độ tuổi.
Yêu cầu: Hiểu rõ cấu trúc tàu thuyền, chịu khó, chăm chỉ, có khả năng làm được các công việc bảo dưỡng và sửa chữa tàu thường xuyên.
Thù lao: Tính theo chuyến, mỗi chuyến ra khơi từ tám ngàn trở lên. Chi phí ăn, mặc, sinh hoạt do thuyền trưởng chi trả. Mỗi chuyến ra khơi trung bình kéo dài 7 ngày, sau đó quay về và thanh toán tiền công.]
"Cháu đến... để ứng tuyển..." Lâm Linh nhíu mày, đầu cô hơi đau. Mặc dù gió biển không lớn, nhưng lại giống như những mũi kim bông, từ từ đâm vào hai bên huyệt thái dương của cô.
"Cô gái, nhìn cô gầy yếu thế này, chắc không chịu nổi sóng gió trên biển đâu, thôi quay về đi."
"Không, cháu đến để xin việc."
Lần này, giọng cô kiên định hơn vài phần.
"Cô gái, nghĩ kỹ chưa? Giờ quay lại vẫn còn kịp đấy."
Ông lão nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, đôi mắt đen nhánh không có chút thần sắc, như hang động sâu thẳm nơi địa ngục, có thể nuốt chửng mọi ánh sáng.
Lâm Linh không nói thêm câu nào, đưa tập hồ sơ trên tay cho ông lão một cách máy móc như con robot.
"Đây là hồ sơ của cháu."
Ông lão thành thạo nhận lấy tập hồ sơ, nhưng không thèm nhìn qua mà đặt sang một bên.
Ông khẽ vân vê chòm ria mép của mình, gật đầu và cất giọng khàn khàn:
"Được rồi, cô gái, lên tàu đi."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
Ông hơi nghiêng người sang một bên, ánh mắt của Lâm Linh lướt qua đôi vai gầy guộc của ông, thấy phía sau lưng ông lão có một con tàu đang đậu ở bến cách đó không xa.
Là một con tàu đánh cá màu trắng.
Thân tàu được sơn màu trắng, trông có vẻ đã cũ kỹ theo năm tháng. Một số chỗ ở mũi tàu và thành tàu đã bong tróc sơn loang lổ, để lộ ra lớp sắt rỉ sét. Trên boong tàu phía mũi tàu chất đầy những chiếc lao, lưới đánh cá. Dọc hai bên thành tàu treo vài chiếc phao cứu sinh xẹp lép. Tàu có hai tầng, các ô cửa sổ tối đen không nhìn thấy được bên trong khoang tàu. Nó dâng lên hạ xuống nhẹ nhàng theo từng nhịp sóng. Ở mũi tàu có một cột cờ trơ trọi, không treo bất kỳ lá cờ nào, trông thật cô đơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy con tàu đánh cá, một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp người Lâm Linh. Cô bất giác rùng mình.
"Con tàu này, hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi..."
"Cô gái, ta hỏi lần cuối, cô thật sự muốn... lên tàu sao?"
Giọng nói của ông lão lại vang lên, như vọng về từ một nơi rất xa xôi, nghe mơ hồ, không chân thực lắm.
Nhưng không biết vì sao, có một giọng nói cứ thì thầm trong tâm trí Lâm Linh:
"Lên tàu đi."
"Lên tàu..."
"Cháu muốn... lên tàu."
Dưới sự thôi thúc của giọng nói đó, Lâm Linh kiên định nhìn ông lão.
Ông không nói thêm lời nào, chỉ cụp mắt xuống, phe phẩy chiếc quạt cói trên tay.
"Đi thôi."
"Vâng, cảm ơn ông."
Lâm Linh gật đầu, đứng dậy, tiến về phía con tàu đánh cá.
"Thuyền trưởng đang đợi cô trên tàu."
Giọng ông lão vọng đến từ phía sau, Lâm Linh hơi khựng lại.
"Ngoài thuyền trưởng, trên tàu còn có 4 thuyền viên nữa, chỉ còn thiếu cô. Đủ 6 người rồi là có thể ra khơi."
"Vâng, cháu biết rồi."
Vậy là, mọi người đều đang đợi cô.
Sắp khởi hành rồi sao?
Sắp khởi hành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro