Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm đầu tiên: K...

2025-01-03 03:19:44

Lâm Linh tiến gần con tàu. Cô không hiểu tại sao quá trình "tuyển dụng" này lại qua loa như vậy: chỉ có một ông lão ra kiểm tra và chọn người, thậm chí không thèm nhìn hồ sơ cô nộp mà đã đồng ý cho cô lên tàu. Cô cũng không hiểu tại sao con tàu này lại mang đến cho cô cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể cô đã từng thấy nó trong một giấc mơ. Và điều cô càng không biết, chính là có một đôi mắt đang âm thầm quan sát cô từ trong bóng tối, dõi theo từng bước chân cô đến gần con tàu.

Khi Lâm Linh đến gần con tàu, cô nhìn thấy một người đàn ông vừa mập vừa lùn, đang kéo dây thừng neo tàu. Đầu dây thừng làm bằng sợi đay thô được buộc chặt vào một trụ đá trên bến cảng.Ông ta mặc áo thun trắng, quần yếm bò, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, nhìn giống hệt nhân vật Mario trong game.

"Chào anh..." Lâm Linh ngập ngừng lên tiếng, "Tôi là Lâm Linh, đến ứng tuyển vị trí kỹ sư bảo trì tàu..."

Nghe thấy tiếng cô, người đàn ông mập ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên má, nở một nụ cười hiền lành:

"Ồ, thế mà lại có một cô em gái đến đây, tốt quá! Tôi cứ tưởng trên tàu này chỉ toàn mấy ông chú già thô kệch thôi chứ."

Lâm Linh lịch sự mỉm cười, chỉ tay về phía sau:

"Vừa nãy ông lão kia nói tôi có thể làm việc trên tàu này. Tôi đã xem qua mức thù lao và cảm thấy phù hợp. Thêm nữa, tôi học chuyên ngành thiết kế tàu biển, việc sửa chữa tàu tôi hoàn toàn có thể đảm nhiệm..."

Cô vừa nói vừa quay đầu lại, nhưng đột nhiên cô im bặt.

Ông lão mặc áo ba lỗ trắng, tay cầm quạt cói, vừa nói chuyện với cô khi nãy, bỗng dưng biến mất!

Chỉ nửa phút trước, ông còn ngồi nói chuyện với cô, nhưng giờ thì không chỉ ông, mà cả bàn ghế và chiếc bảng đen phía sau cũng hoàn toàn biến mất, như thể tất cả vừa bốc hơi vào không khí!



Lâm Linh sửng sốt: "Lạ thật... ông lão đó đâu rồi? Chẳng phải ông ấy là người tuyển tôi đến đây sao?"

"Ông lão nào? Cô em nhìn nhầm rồi. Chúng tôi chỉ đăng tuyển trên mạng, hôm qua thuyền trưởng nói có một kỹ sư bảo trì nộp hồ sơ, hôm nay sẽ đến, chắc là cô rồi. Nào, theo tôi lên tàu đi. Mọi người đều đã đông đủ, chỉ thiếu mình cô thôi!"

Anh chàng mập nói xong, kéo tay Lâm Linh đi về phía con tàu.

"Ơ, tôi...nhưng mà..."

Lâm Linh còn chưa kịp từ chối, đã bị lôi lên tàu.

Cô không hề biết rằng, trò chơi sinh tồn kỳ quái kéo dài bảy ngày đêm trên biển, giờ mới thực sự bắt đầu...

Lâm Linh theo chân anh chàng mập lên tàu cá. Con tàu này không còn mới, nhiều chỗ sơn đã bong tróc, loang lổ những vết gỉ sét. Vì ngâm lâu trong nước biển lạnh và ẩm ướt, trên boong tàu còn bám đầy những mảng mốc.

Anh chàng mập nhiệt tình đỡ Lâm Linh lên boong tàu, sau đó quay lại kéo cầu dẫn, cắt đứt mối nối giữa tàu và bến cảng.

“Thật hiếm khi thấy một cô gái trẻ dám ra biển làm việc đấy.” Anh vừa nói vừa cười, quay lại nhìn Lâm Linh, “Con tàu này tên là ‘Vĩnh Dạ’. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là ra khơi bắt mực. Có thể cô chưa biết, mực ở vùng biển sâu rất có giá trị, hàm lượng protein cực cao, bán trên thị trường được giá lắm. Thuyền trưởng hứa nếu chuyến này thu hoạch tốt, không chỉ trả công mà còn thưởng thêm theo phần trăm số mực bắt được. Haha.”

Mực ư?



Lâm Linh mơ hồ gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Cô không biết nhiều về việc đánh bắt cá. Chuyên môn của cô chỉ là thiết kế và sửa chữa tàu thuyền. Lý do cô lên tàu chỉ đơn giản là để kiếm sống. Còn chuyện con tàu sẽ đi đâu, làm gì để bắt được mực, cô hoàn toàn không quan tâm. Dù sao đó cũng không phải nhiệm vụ chính của cô.

Lâm Linh đứng trên boong tàu, cúi đầu nhìn lớp sơn đỏ dưới chân mình. Boong tàu được làm bằng những tấm thép dày ghép chặt với nhau. Con tàu nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp sóng biển, khiến cô cảm nhận rõ mùi mặn nồng của đại dương trong không khí.

Anh chàng mập cẩn thận cuộn dây thừng lại, cất gọn vào sau thành tàu, rồi dùng áo lau khô nước trên tay. Anh bước tới, chìa tay về phía Lâm Linh và tự giới thiệu:

“Tôi là Lý Hồng, mọi người trên tàu gọi tôi là ‘Mập’. Cô cứ gọi tôi là anh Hồng hoặc anh Mập cũng được.”

“Chào anh Mập, tôi là Lâm Linh.”

Lâm Linh bắt tay với anh Mập. Cô cảm nhận bàn tay của Lý Hồng đầy những vết chai sần, có vẻ là người thường xuyên làm việc nặng nhọc. Dù thân hình thấp béo, nhưng dưới lớp mỡ trên cánh tay vẫn lộ ra chút đường nét cơ bắp. Bàn tay của anh ta nắm lấy tay Lâm Linh cũng rất rắn chắn.

Người mới đến thường dễ cảm thấy lạc lõng, nhưng người đàn ông trước mặt này khiến cô có chút an tâm. Như cọng bèo trôi trên mặt nước vừa tìm được một thứ để bám vào, trái tim Lâm Linh bình ổn lại đôi chút.

“Cô Lâm này, trên thuyền này ngoài hai chúng ta ra, còn có bốn người nữa. Bây giờ cũng sắp đến bữa tối rồi, để tôi dẫn cô đến phòng ăn, tiện thể làm quen với mọi người luôn.” Anh Mập xoa xoa cái bụng của mình, bụng anh ta khẽ phát ra tiếng “ọt ọt”, Mập ngại ngùng cười.

“Được thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0