Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm đầu tiên: C...

2025-01-03 03:19:44

Lâm Linh theo anh Mập Lý Hồng đi dọc theo mạn tàu, đến phòng ăn ở đuôi tàu. Cánh cửa của phòng ăn nằm ở bên phải thân tàu, dù gọi là “phòng ăn” nhưng thực chất chỉ là một căn phòng nhỏ chật chội.

Đẩy cánh cửa màu trắng trên thân tàu ra, trong phòng đặt hai chiếc bàn tròn nhỏ, cùng phía với cửa còn có một ô cửa sổ tròn. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu sáng căn phòng.

Hai chiếc bàn tròn gỗ ở giữa phòng ăn đã bị ẩm từ lâu, trên mặt bàn lấm tấm những vết mốc. Mỗi bàn đặt ba chiếc ghế. Ở góc bên trái căn phòng có một chiếc tivi treo tường, góc bên phải là một kệ bếp dài, bên trên để nồi, chảo, một chiếc chạn bát và một chiếc tủ lạnh, có lẽ dùng để cất trữ thực phẩm.

Trong phòng ăn có ba người, nhìn thấy anh Mập và Lâm Linh cùng đi vào, cả ba đồng loạt nhìn về phía họ.

“Ồ, cô em từ đâu đến thế này? Con gái mà ra khơi đúng là hiếm thấy.”

Một người đàn ông dáng người gầy gò ngồi gần Lâm Linh nhất, quay đầu lại tò mò quan sát cô. Anh ta mặc một chiếc áo khoác bò bạc màu, người gầy trơ xương, lưng khom khom khiến chiều cao trông không quá 1m70. Hai má hõm sâu, xương gò má nhô cao, đôi mắt dài và híp, không có từ nào phù hợp để miêu tả hắn ta hơn cụm từ “mày gian mắt cáo”.

Hắn ta ngồi bên bàn, dùng răng hàm nhai một miếng thịt bò khô dai nhách, chân phải gác lên ghế, tay phải tùy tiện đặt lên đầu gối, trông như một tên lưu manh.

“Đây là ‘phúc lợi’ mà thuyền trưởng dành cho chúng ta sao? Haha, tuy sắc mặt cô em trông hơi kém, nhưng để ‘no bụng’ thì cũng không tệ đâu.”

Lâm Linh hiểu ra ẩn ý trong lời nói của hắn, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng trắng bệch hơn.

“Khụ khụ, Gầy, chú nghiêm túc chút đi, đây là kỹ sư bảo trì mới tới. Cái tàu rách nát của chúng ta có an toàn trở về hay không còn phải trông chờ vào khả năng của cô ấy đấy.” Anh Mập sợ Lâm Linh ngại, vội nói đỡ. Anh ta quay sang cô, mỉm cười: “Cô đừng để ý, đây là em trai tôi, sinh đôi cùng mẹ cách nhau một phút. Mọi người gọi chú ấy là Gầy, tên đầy đủ là Lý Khôi. Cô cứ gọi là Gầy cũng được. Tính chú ấy hơi sấc, nhưng người thì cũng không tệ lắm đâu.”

Gã Gầy Lý Khôi nheo mắt cười, không nói gì nữa.

Dù sao Lâm Linh cũng là người mới, không muốn gây mâu thuẫn, nhanh chóng gật đầu: “Chào mọi người, tôi là Lâm Linh, kỹ sư bảo trì tàu.”

“Lâm Linh? Tên hay đấy.”



Một giọng nói trầm trầm vang lên từ góc phòng. Lâm Linh nhìn theo hướng giọng nói ấy, thấy một người đàn ông trung niên đứng trước kệ bếp đang hầm cái gì đó. Anh ta mặc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng, thân hình cân đối. Khuôn mặt vuông vức, đeo cặp kính tròn. Tay trái anh ta chống lên bàn, tay phải cầm một chiếc muôi, trước mặt là một chiếc nồi hầm màu sẫm đang bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thịt.

“Thơm quá! Không hổ danh là bác sĩ Sở! Tôi rất mong chờ món canh thịt tối nay!” Anh Mập vừa nói vừa liếm môi, mùi thơm đã làm anh ta không thể chờ nổi nữa.

Bác sĩ?

Lâm Linh nhìn người đàn ông trung niên kia. Anh ta đặt muôi xuống, lau tay, rồi bước về phía cô.

“Chào cô, tôi là Sở Lỗi, bác sĩ kiêm đầu bếp trên tàu. Nếu có bệnh vặt gì, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.” Anh ta đẩy gọng kính, lịch sự đưa tay ra.

“Chào bác sĩ. Tôi là Lâm Linh, mới đến, mong được chỉ bảo nhiều.” Lâm Linh vội vàng bắt tay anh ta.

Bàn tay bác sĩ Sở khác hoàn toàn so với anh Mập. Tay anh ta mềm mại, không hề có vết chai sạn, vừa nhìn đã biết anh ta không phải làm việc nặng nhọc.

“Cô Lâm này, cô hôm nay mới đến, thưởng thức tay nghề của đầu bếp chúng tôi, đảm bảo cô sẽ hài lòng!” Anh Mập cười ha hả.

“Vâng.”

Lâm Linh gật đầu, cô nhìn sang chiếc bàn còn lại trong phòng. Ở đó có một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô. Anh ta mặc áo khoác màu xanh đậm, đội mũ che khuất gần hết khuôn mặt.

“Người đó là…?”

“Đó là một thuyền viên khác của chúng tôi, tên là Giang Thần.” Bác sĩ Sở quay đầu bước đến vỗ nhẹ vào vai anh ta. “Cậu ấy còn trẻ, cũng giống như chúng ta, ra biển kiếm kế sinh nhai.”

Người đàn ông quay người liếc nhìn Lâm Linh. Anh ta gầy gò, sắc mặt hơi nhợt nhạt, dưới mái tóc rủ xuống trán là đôi mắt màu xanh đậm, lấp lánh như ánh sao trên bầu trời, giống như cái tên của anh ta vậy. Nhưng ánh mắt ấy lạnh lẽo, không mang chút hơi ấm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0