Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm đầu tiên: C...

2025-01-03 03:19:44

Lâm Linh sững người, có thứ gì đó đâm nhẹ vào tim cô. Cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.

Hình như cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.

Giang Thần không nói gì. Có vẻ như anh ta không thích bị ai làm phiền, đứng dậy nhét tay vào túi, đi ra khỏi phòng ăn.

“Giang Thần, cậu không ăn tối à? Canh thịt của tôi sắp xong rồi…” Bác sĩ Sở hơi ngạc nhiên.

“Không ăn, chán ngấy.”

Giọng anh ta khàn đặc, đi lướt qua vai Lâm Linh rồi rời khỏi phòng ăn.

Giọng anh ta rất kỳ lạ, nghe như tiếng xé rách mảnh vải, khô khốc, thô ráp, hơi đáng sợ.

“Giọng anh ấy…”

“Cậu ta bị như vậy đấy. Hình như bị tổn thương dây thanh quản từ mấy năm trước, giờ nói chuyện giọng đều như thế. Thằng nhóc này học chưa hết tiểu học đã bỏ học, cũng chẳng lạ gì khi chỉ có thể ra biển kiếm sống.” Anh Mập nhìn bóng lưng Giang Thần, thản nhiên nói. Nhìn Giang Thần rời đi, mắt sáng rực: “Tốt quá, cậu ta không ăn thì tôi có thể ăn gấp đôi rồi!”

“À đúng rồi, Lâm Linh, ăn xong tôi sẽ dẫn cô đến phòng thuyền trưởng. Thuyền trưởng có chuyện cần dặn dò cô.” Bác sĩ Sở quay đầu nhìn Lâm Linh.

“Thuyền trưởng không ăn cùng mọi người à?”

“Thuyền trưởng luôn ăn riêng trong phòng của mình. Mỗi lần nấu xong, tôi đều mang cơm lên cho anh ấy.”

Lâm Linh gật đầu.

Sắp đi gặp thuyền trưởng rồi…

Đó là người có quyền lực lớn nhất trên con tàu này.



Anh ta là người như thế nào đây?

Lâm Linh ăn xong bữa tối trong sự bất an. Trong lòng cô không ngừng tưởng tượng thuyền trưởng là người như thế nào, và làm sao để giới thiệu chuyên môn và kỹ năng của mình một cách thuyết phục, để người tuyển dụng cô cảm thấy yên tâm.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn. Ánh sáng dần bị bóng tối nuốt chửng, cho đến khi tia sáng cuối cùng cũng tan biến vào bóng tối. Chiếc tàu cũng từ từ rời xa bến cảng trong màn đêm.

Mọi người trong phòng ăn cũng đã ăn xong bữa tối.

“Cảm ơn vì bữa tối. Canh thịt rất ngon.”

Lâm Linh đặt bát đũa cạnh bồn rửa. Gã Gầy đứng ngay bên cạnh cô, cúi đầu rửa bát. Hắn ngậm một chiếc tăm nhỏ trên khóe miệng, khẽ đưa đẩy chiếc tăm.

Nhìn thấy Lâm Linh đặt bát đũa bên cạnh tay mình, hắn khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo sự bỡn cợt và đôi chút nguy hiểm, khiến Lâm Linh cảm thấy không thoải mái.

Đó là ánh mắt thăm dò con mồi.

Từ trên xuống dưới, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được sự săm soi. Hắn như đang định giá cô, như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới xé nát con mồi và ăn sạch sẽ.

Từng thấy ánh mắt của kẻ biến thái khi nhìn phụ nữ chưa? Chính là ánh mắt này của hắn.

Lâm Linh bất giác lùi lại vài bước, cố gắng giữ khoảng cách với gã Gầy.

Sở Lỗi nhận thấy sự bất an của Lâm Linh, bèn bước tới, không nói gì đứng chắn giữa cô và gã Gầy.

"Hợp khẩu vị cô là tốt rồi. Nguyên liệu trên tàu có hạn, nếu lên bờ, tôi sẽ làm món ngon hơn cho cô thưởng thức."

Sở Lỗi mỉm cười lịch sự rồi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cô bé, vừa rồi thuyền trưởng liên lạc với tôi, nói hôm nay tạm thời không có thời gian, hẹn ngày mai sẽ gặp cô. Chỗ ở đã sắp xếp xong, đàn ông chúng tôi đều ở tầng một, cô là con gái nên không tiện ở chung, đã sắp xếp cho cô một phòng ở tầng hai, phòng đó khá rộng và cùng tầng với buồng lái. Một lát nữa, Mập sẽ dẫn cô đi."

Giọng của Sở Lỗi trầm ổn và đầy uy quyền. Vừa dứt lời, anh quay sang nhìn anh Mập.

Đó giống như một mệnh lệnh.



Anh Mập gật đầu.

Trên con tàu này, dường như mọi người đều rất kính trọng vị bác sĩ kiêm đầu bếp này. Điều khiến người ta ngạc nhiên là ngay cả mệnh lệnh của thuyền trưởng cũng được truyền đạt qua anh ta, như thể Sở Lỗi là phó thuyền trưởng, khi thuyền trưởng không có mặt, anh ta có quyền sắp xếp mọi thứ trên tàu.

Lâm Linh lặng lẽ ghi nhớ thứ bậc quyền lực trên tàu.

Nơi nào có con người, nơi đó có phân cấp quyền lực.

Khi đã ở trong một hệ thống phân cấp, phải tuân thủ quy tắc của tập thể, như vậy mới có thể thích nghi và tồn tại tốt hơn.

Lâm Linh để ý thấy Sở Lỗi đeo một bộ đàm không dây bên hông. Ở trên biển, tín hiệu thông tin thường không ổn định, lúc này bộ đàm trở thành thiết bị vô cùng quan trọng. Lâm Linh thầm đoán rằng đây có lẽ là thiết bị Sở Lỗi dùng để liên lạc với thuyền trưởng.

"Linh, đi thôi, tôi đưa cô đến phòng ngủ trước."

Anh Mập đặt bát canh thịt thứ hai xuống, xoa xoa cái bụng tròn căng của mình. Ngón tay mũm mĩm còn gõ nhẹ lên bụng, sau đó ợ một cái đầy thỏa mãn. Có vẻ như bữa tối hôm nay đã làm anh ta rất hài lòng.

Việc Giang Thần không ăn đã giúp anh ta có được một một bữa no nê.

Lâm Linh gật đầu, nhìn Mập bỏ lại bát đũa trên bàn chẳng buồn dọn dẹp. Anh ta quay người bước ra khỏi phòng ăn mà không thèm ngoái đầu lại. Cô vội vàng đi theo sau.

"Này, ít nhất anh cũng phải mang bát đũa ra đây chứ!"

Gầy cau mày nhìn Mập, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn.

"Có mấy bước thôi mà, chú chịu khó đi đi. Tôi có việc cần làm mà."

Mập cười, rút một chiếc tăm dính đầy dầu mỡ trong ống tăm trên kệ bếp, lắc lư bước ra ngoài. Trước khi đi, anh ta còn không quên vẫy Lâm Linh: "Đi thôi em gái, tôi đưa cô đi xem phòng ngủ."

Lâm Linh lặng lẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0