Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm Đầu Tiên: Â...

2025-01-03 03:19:44

Lúc này, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề, là hình như mình không mang theo bất kỳ hành lý gì khi lên tàu!

Kỳ lạ là những người trên tàu cũng không hề hỏi han gì về chuyện đó. Mọi thứ cứ diễn ra tuần tự, như thể đang đi theo một quỹ đạo có sẵn, giống như một vở kịch đã được viết sẵn kịch bản, ẩn chứa sự bất thường kỳ lạ.

Lâm Linh theo sau anh Mập, hai người rời khỏi phòng ăn, đi về phía khu phòng ngủ ở mũi thuyền.

Không ai nói gì.

“Rì rào…”

Con tàu đánh cá lắc lư trên mặt biển, tiếng sóng biển vỗ vào thân tàu không ngừng vọng lại, nghe như đang ở rất gần như ngay dưới chân, nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại cuộn trào và lùi xa về phía chân trời.

Cơn gió biển âm ướt và lạnh lẽo thổi tới, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm. Bầu trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng bị nuốt chửng trong màn đêm vô tận. Mặt biển bao trùm một màu đen thăm thẳm, màn đêm đen này như một con thú dữ tợn nguy hiểm, tiếng sóng vỗ nghe như tiếng gầm rú của nó, đầy hung hãn và đe dọa. Bất kỳ con mồi nào bước vào lãnh địa của nó cũng sẽ bị nhấn chìm không thương tiếc. Trong bóng tối dường như có vô số đôi mắt đang dõi theo Lâm Linh, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô bước đi trên boong tàu, nghe tiếng bước chân vang lên đều đặn của cô, khiến cảm giác bất an choán lấy cô.

Thân tàu có nhiều chỗ bị chóc sơn, lối đi chất đống lộn xộn các dụng cụ đánh cá như lao và lưới bắt cá.

Lâm Linh để ý thấy những thứ này đều đã bị nước biển làm ướt sũng, thậm chí còn dính đầy rong rêu. Ngay cả boong tàu cũng ẩm ướt. Nhưng con tàu này chẳng phải vừa mới rời khỏi bến sao? Sao lại toàn là nước giống như một con tàu vừa được trục vớt lên từ đáy biển?

“Mấy hôm nữa có thể sẽ có mưa bão đấy.”

Anh Mập đi phía trước bất chợt nói một câu, kéo Lâm Linh ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Mưa bão á?”

“Ừ, cô nhìn trời đằng kia xem, tối quá, hơn nữa trời rất oi bức, áp suất cực thấp. Đây là dấu hiệu báo trước một cơn bão lớn sắp ập đến.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng của anh Mập trở nên trầm hẳn, hoàn toàn khác với sự thoải mái, vui vẻ trước đó, thay vào đó là vẻ từng trải, đầy kinh nghiệm.

Lâm Linh không nói gì, cô cụp mắt xuống. Không hiểu vì sao lời của anh Mập lại khiến cảm giác bất an trong lòng cô tăng lên mấy phần.

Hít thở cơn gió biển ẩm ướt, bàn tay phải của cô vô thức chạm vào lan can lạnh buốt, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Những hình ảnh kỳ lạ chợt hiện lên trong đầu cô…

Chớp.

Sấm.

Cuồng phong.

Bão táp.

Những hạt mưa lạnh giá táp vào thân tàu han gỉ. Trong căn phòng ngột ngạt, oxy bị rút cạn từng chút một, cảm giác nghẹt thở dần lan ra khắp nơi. Sự kỳ quái, kinh hoàng và bản năng sinh tồn như hòa quyện, len lỏi vào từng lỗ chân lông. Sự cô đơn lạnh lẽo và nỗi sợ cái chết như một bàn tay khổng lồ, âm thầm bóp chặt trái tim yếu ớt…

Một giọng nói thình lình vang lên bên tai.

“Cứu tôi…cứu tôi…tôi không muốn chết ở đây…”

Giọng nói đó ban đầu còn xa xa, sau đó tiến lại gần, như lao thẳng vào sâu trong tâm trí!

Âm thanh kỳ lạ ấy quanh quẩn khắp nơi trong đầu, đó là giọng của một cô gái, khàn khàn, lạnh buốt như từ cõi âm vọng về. Mỗi từ vang lên đều mang theo hơi thở của tử thần, khiến người nghe không khỏi rùng mình sợ hãi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Linh bừng tỉnh mở mắt, hít một hơi thật sâu. Ý thức của cô được cơ chế bản năng phòng vệ kéo trở lại, xua đi những hình ảnh kinh hoàng vừa lóe lên trong đầu.

“Sao thế em gái?”

Anh Mập phía trước dường như nhận ra điều bất thường ở Lâm Linh, liền dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Dưới ánh đèn mờ mờ trên boong tàu, khuôn mặt Lâm Linh trắng bệch. Cô vịn chặt lan can, thở hổn hển, trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.

“Không, không sao…” Lâm Linh trả lời qua loa, “Hình như tôi đột nhiên nhớ đến mấy hình ảnh kỳ lạ… nhưng tôi chưa từng thấy những thứ đó…”

“Chà, có lẽ là do cô đã xem cảnh nào đó trong phim kinh dị thôi. Trên con tàu này chỉ có mấy người chúng ta, xung quanh lại tối đen như mực, cô là con gái, sợ hãi chút cũng là bình thường thôi.”

Anh Mập vỗ nhẹ vai cô, sau đó quay người chỉ về phía cầu thang trước mặt.

“Lên cầu thang này là đến phòng của cô. Phòng của cô ở tầng hai, phòng của tôi và Gầy ở ngay dưới phòng cô. Còn Sở Lỗi và Giang Thần thì ở phòng bên cạnh phòng chúng tôi, tất cả đều ở tầng một. Có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp cô, cứ yên tâm.”

Câu nói của anh Mập nghe có phần kỳ quặc, nhưng lúc này Lâm Linh chẳng để tâm. Tâm trí cô vẫn vảng vất giọng nói cầu cứu vừa thoáng qua trong đầu.

Giọng nói ấy nghe thật quen thuộc, nhưng lại vọng về từ nơi xa.

Giống như một sợi tơ mỏng manh phất phơ khó nắm được.

Khi cô cố gắng tìm kiếm vị trí của giọng nói thì nó biến mất không còn dấu vết.

Cô nhớ anh Mập đã từng nói rằng, trên tàu này chỉ có mình cô là con gái, vậy thì giọng nói cầu cứu vừa rồi, là của ai?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0