Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm Đầu Tiên: Â...

2025-01-03 03:19:44

Lâm Linh theo chân anh Mập lên tầng hai. So với hành lang tầng một, hành lang tầng hai hẹp hơn nhiều. Lan can ở đây sơn màu trắng, nhưng kỳ lạ là chúng trông như từng bị va đập mạnh, xiêu vẹo, thậm chí còn có nhiều chỗ bị lõm vào.

Ngay khi bước lên tầng hai, Lâm Linh cảm thấy tim mình đập loạn lên. Một cảm giác bất an khó tả đang dâng lên trong lòng, giống như đang đứng trước vực thẳm sâu không thấy đáy, nỗi sợ hãi mơ hồ chợt xuất hiện.

Cô không biết tại sao từ lúc lên tàu, những cảm giác kỳ lạ cứ bủa vây lấy cô, cũng không biết chúng đến từ đâu. Nỗi bất an này tựa như một loại bản năng của loài vật, như thể giác quan thứ sáu đang cảnh báo cô điều gì đó. Cô thường cảm thấy có ánh mắt lặng lẽ dõi theo mình, có thứ gì đó đang đến gần mà không hề phát ra âm thanh khiến cô bất giác nổi da gà.

Nhưng, tàu đã rời bến.

Cô không còn đường lui nữa rồi.

Nhìn tứ phía chỉ thấy bóng tối vô tận bao phủ mặt biển, Lâm Linh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng tiến về phía trước.

Cho dù đây là một cái bẫy, cũng phải phá được bẫy.

Sâu thẳm trong tim, cô cảm nhận được một sự kiên định mơ hồ - cô nhất định phải bước lên con tàu này, nhất định phải tìm cách phá giải được cái bẫy này. Dù con đường phía trước còn chưa xác định được, nhưng chính sự kiên định ấy đã lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh, giúp cô đi qua màn “sương mù” này.

“Em gái, đây là phòng của cô.”

Anh Mập dừng lại trước cánh cửa nhỏ hẹp, quay đầu nhìn Lâm Linh, “Đi thêm vài bước nữa là đến buồng lái. Hằng ngày thuyền trưởng ở đó phụ trách điều khiển tàu và xác định hướng đi. Nhưng anh ấy không thích bị làm phiền, nếu không có việc gì quan trọng, đừng quấy rầy thuyền thưởng.”

“Vâng.”

Lâm Linh gật đầu, mắt lướt qua hành lang sáng mờ mờ. Cuối hành lang là một cánh cửa đóng chặt, có lẽ đó là buồng lái.

Hành lang này không dài, chỉ có ba cánh cửa ở hai bên hành lang, một trong số đó là phòng của thuyền trưởng theo lời anh Mập nói. Hai bức tường trong hành lang sơn màu trắng, nhưng lớp sơn đã bong chóc khá nhiều, lộ ra lớp tường màu đen xám dưới lớp sơn. Trên trần, hai chiếc đèn tỏa ra anh sáng yếu ớt mờ nhạt, thỉnh thoảng nhấp nháy vài cái. Ánh sáng từ chiếc bóng đèn cũ kỹ, ngả vàng làm cho không gian càng thêm u ám.

“Tôi với Gầy ở chung một phòng, ngay dưới phòng cô. Còn phòng kế bên chúng tôi là phòng của bác sĩ Sở, bác sĩ Sở ở một mình, hình như anh ấy và thuyền trưởng là bạn nhiều năm rồi, nên trên tàu anh ấy giống như phó thuyền trưởng vậy. Còn phòng của Giang Thần ở cuối hành lang tầng một, ban đầu chúng tôi tưởng kỹ sư bảo trì là nam nên sắp xếp hai người một phòng, nhưng giờ thì…haha. Nên Giang Thần cũng ở một mình, phòng ở trong góc tầng một.” Anh Mập ngừng một lát, hạ thấp giọng, “Cậu ta kỳ lắm, ít nói, lạnh lùng. Chúng tôi tổng cộng cũng chỉ nói được vài câu với cậu ta. Nghe nói dây thanh quản của cậu ta bị tổn thương, nói không ra tiếng, coi như cậu ta bị câm là được.”

Lâm Linh thờ ơ đáp lời, trong đầu bất giác hiện lên đôi mắt sẫm màu của Giang Thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng cô.

Hình như, cô đã từng thấy đôi mắt ấy ở đâu rồi.

Nhưng cô không nhớ rõ…

“Thường thì mực sẽ nổi lên vào ban đêm, vì vậy sau khi đến khu vực đánh bắt, chúng tôi sẽ làm việc vào ban đêm, còn ban ngày thì nghỉ ngơi. Nếu không có việc gì đặc biệt, cô có thể tự do hoạt động, trừ buồng lái và các phòng riêng, những khu vực khác cô có thể tự do đi lại. Cô là kỹ sư bảo trì tàu, khu vực làm việc chính của cô chủ yếu ở phần giữa thân tàu, vì động cơ, máy bơm, máy phát điện đều nằm ở đó. Trên boong tàu có cầu thang đi xuống, mai tôi sẽ dẫn cô đi xem,… Ngoài ra, kho hàng của chúng ta cũng ở phần giữa thân tàu, mực đánh bắt được chủ yếu được cấp đông và bảo quản ở đó.”

Anh Mập giới thiệu qua về cấu trúc của toàn bộ con tàu, Lâm Linh ghi chép cẩn thận cấu trúc cơ bản của tàu, điều này sẽ giúp cô trong công việc sau này.

“Các khu vực hoạt động hằng ngày của chúng ta bao gồm phòng ăn mà cô vừa thấy và phòng giải trí. Nói là phòng giải trí, thực ra chỉ có một chiếc bàn với bộ bài và một cái đĩa ném phi tiêu. Khi tàu ra biển, tín hiệu có thể không tốt lắm, chúng tôi thường chơi bài để giết thời gian.”

“Chuyến đi của chúng ta kéo dài bao lâu?”

“Ban đầu dự định là bảy ngày.”

“Bảy ngày rồi về luôn à?”

“Ừ, sau bảy ngày chúng ta sẽ về bờ.”

Bảy ngày, có vẻ như khu vực đánh bắt cũng không xa lắm.

“Anh Mập, tàu này có sơ đồ không? Tôi mới đến, nhiều chỗ tôi không biết rõ, còn có các lối thoát hiểm gì đó, tôi nghĩ sau này sẽ có ích cho công việc.”

“Có, trong phòng giải trí ở tầng một có một tấm bản đồ lớn, là bản đồ giải phẫu của tàu. Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi xem, bây giờ cô về phòng sắp xếp đồ đạc đi, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp thuyền trưởng.”

“Vâng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0