Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma
Đêm Đầu Tiên: N...
2025-01-03 03:19:44
Lâm Linh cứng ngắc quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Cửa kính của nhà vệ sinh là kính mờ, cô không nhìn rõ được tình hình bên trong, nhưng loáng thoáng thấy có một cái bóng dường như đang chuyển động ở phía sau cánh cửa kính, tạo thành đường nét mờ ảo màu đen xám.
Lâm Linh để tờ giấy trong tay xuống, muốn tìm tạm một vật gì đó để phòng vệ, nhưng xung quanh cô chỉ có chiếc gối.
Gối cũng được.
Cô cầm chiếc gối dưới giường lên, ôm trước ngực, từng bước tiến về phía nhà vệ sinh.
“Tí tách…”
Tiếng nước chảy vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí cái bóng kỳ lạ kia còn chuyển động rõ ràng hơn.
“Xin hỏi, có ai không? Có ai ở trong nhà vệ sinh không?”
Lâm Linh dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, siết chặt chiếc gối trong tay, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh như tiếng sấm, mồ hôi lạnh chảy dài xuống má. Nhưng ngay khi cô vừa lên tiếng hỏi, đột nhiên tiếng nước ngừng lại.
Căn phòng lập tức chìm vào sự yên tĩnh đến chết người, yên ắng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Sau bốn, năm giây im lặng, Lâm Linh nhìn vào cái bóng mờ mờ phản chiếu trên cánh cửa kính của nhà vệ sinh, lại hỏi thêm lần nữa:
“Xin hỏi, có ai ở trong không?”
Ngay khi cô vừa dứt lời, cái bóng mờ mờ kia đột nhiên lướt vù qua, nhanh như một người chạy vụt qua, rồi biến mất khỏi cánh cửa kính.
Không kịp nghĩ nhiều, tay trái ôm gối, tay phải Lâm Linh nắm lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh và đẩy mạnh cửa ra!
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh ùa vào mặt cô, lướt qua mái tóc và tan biến vào không khí phía sau cô.
Nhưng bên trong nhà vệ sinh này, hoàn toàn không có ai.
“Tí tách…tí tách…”
Vòi hoa sen gắn trên tường, từng giọt nước ấm nhỏ xuống sàn gạch trắng. Gạch men vẫn còn ướt sũng, một vũng nước tích tụ trên nền gạch trông như vừa có người tắm xong.
“Vậy… không có ai sao? Nhưng âm thanh vừa rồi là thế nào…” Lâm Linh nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen vẫn nhỏ nước, cố trấn tĩnh lại. Cô ném chiếc gối xuống đất, bước vào nhà vệ sinh, cầm lấy vòi hoa sen.
Vòi hoa sen lạnh ngắt.
Rõ ràng vừa rồi còn nhìn thấy bóng dáng, nghe thấy tiếng nước chảy, cứ như thể có người đang tắm trong nhà vệ sinh. Nhưng vài giây sau tất cả đều biến mất…
Hoàn toàn giống như…
Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu, và ngay lúc đó, khi nhìn thoáng qua, Lâm Linh chợt phát hiện trên chiếc bàn trong phòng, vốn dĩ trống không, đột nhiên xuất hiện một vật gì đó.
Là một chiếc đèn dầu cũ kỹ.
Không biết nó đã xuất hiện trên mặt bàn trong phòng từ lúc nào. Rõ ràng lúc nãy cô còn thấy chiếc bàn vẫn trống trơn mà.
“Đèn dầu…”
“Quy tắc thứ tư: : khi trời tối, nếu phải đi lại trên boong tàu, phải thắp đèn dầu, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được quay lại...”
Vậy thì…
Phải chăng là đến để đưa đồ cho cô?
Lâm Linh cầm chiếc đèn dầu lên. Chiếc đèn này trông đã khá cũ, thân đèn màu đen, bóng đèn đã ố màu, có nhiều vết bẩn giống như vết dầu hỏa. Trong đèn vẫn còn khoảng nửa lượng dầu, theo lời của anh Mập thì chuyến đi lần này kéo dài khoảng bảy ngày. Nhìn lượng dầu còn lại trong đèn, có vẻ đủ dùng cho bảy ngày.
“Cộc cộc cộc.”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Linh sững sờ, ngay lập tức nghĩ đến quy tắc thứ hai trong năm quy tắc: sau mười hai giờ đêm phải tắt đèn, nếu không sẽ có “thứ gì đó” gõ cửa, tuyệt đối không được mở cửa.
Bây giờ đã mười hai giờ đêm chưa? Có thể mở cửa không?
Nghĩ đến đây, Lâm Linh mới nhận ra rằng từ khi lên tàu, cô hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Con tàu này không có đồng hồ, cô chỉ có thể dựa vào các mốc mặt trời mọc và lặn để ước chừng thời gian trong ngày, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì chỉ dẫn về thời gian cả.
“Cô em, ngủ chưa? Tôi mang đồ đến cho cô này.”
Giọng của gã Gầy vang lên bên ngoài cửa phòng. Vừa nghe thấy giọng nói này, hình ảnh khuôn mặt đầy vẻ dâm dục và ánh mắt đê tiện của gã Gầy lập tức hiện lên trong đầu cô, khiến cô cảm thấy chán ghét và không muốn mở cửa.
“Có phải là nên tắm rửa rồi không? Đừng lo, tôi mang khăn và đồ vệ sinh cá nhân đến cho cô. Cô mới lên tàu, chưa chuẩn bị những thứ này, tôi thấy cô cũng không mang hành lý gì cả.”
Giọng nói của gã Gầy càng lúc càng gần, như thể hắn đang áp sát vào cánh cửa để nói.
“…”
Lâm Linh nhìn vào nhà vệ sinh, trên bồn rửa của nhà vệ sinh quả thực trống trơn, không có đồ vệ sinh cá nhân gì cả.
Nhưng…
Liệu những thứ hắn mang đến có thực sự sạch sẽ không? Và liệu bây giờ đã gần mười hai giờ đêm chưa? Trong lòng Lâm Linh lại dấy lên sự bất an.
Nhớ lại lời trên tờ giấy: “Trên tàu chỉ có bốn người, có thêm bất kỳ ai thì đều không phải là người…”, cô càng không dám tùy tiện mở cửa.
Gầy vốn dĩ không phải là người tốt, nếu lời cảnh báo trên tờ giấy là thật, thì thứ không phải con người mà cô nghĩ đến đầu tiên chính là gã đê tiện này!
“Anh để ở ngoài cửa đi, lát nữa tôi tự lấy.”
“Để ngoài cửa? Cũng được, vậy tôi để ở cửa, cô nhớ ra lấy đấy.”
Gã Gầy cũng không lằng nhằng nữa. Từ bên trong, Lâm Linh nghe thấy đồ được đặt xuống ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân xa dần.
Gã rời đi rồi sao?
Lâm Linh chờ thêm mấy giây, xác nhận tiếng bước chân đã đi xa, lúc này mới mở cửa định lấy đồ ở bên ngoài vào.
“Cạch!”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đột nhiên có một bàn tay bám chặt lấy cánh cửa, tay còn lại chộp lấy tay Lâm Linh. Cô giật mình kinh hãi, lúc này mới nhận ra rằng gã Gầy chưa hề rời đi. Những tiếng bước chân vừa rồi chỉ là chiêu trò để cô mất cảnh giác mà mở cửa. Gã vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa, chờ cô chủ động mở ra!
Cửa kính của nhà vệ sinh là kính mờ, cô không nhìn rõ được tình hình bên trong, nhưng loáng thoáng thấy có một cái bóng dường như đang chuyển động ở phía sau cánh cửa kính, tạo thành đường nét mờ ảo màu đen xám.
Lâm Linh để tờ giấy trong tay xuống, muốn tìm tạm một vật gì đó để phòng vệ, nhưng xung quanh cô chỉ có chiếc gối.
Gối cũng được.
Cô cầm chiếc gối dưới giường lên, ôm trước ngực, từng bước tiến về phía nhà vệ sinh.
“Tí tách…”
Tiếng nước chảy vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí cái bóng kỳ lạ kia còn chuyển động rõ ràng hơn.
“Xin hỏi, có ai không? Có ai ở trong nhà vệ sinh không?”
Lâm Linh dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, siết chặt chiếc gối trong tay, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh như tiếng sấm, mồ hôi lạnh chảy dài xuống má. Nhưng ngay khi cô vừa lên tiếng hỏi, đột nhiên tiếng nước ngừng lại.
Căn phòng lập tức chìm vào sự yên tĩnh đến chết người, yên ắng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Sau bốn, năm giây im lặng, Lâm Linh nhìn vào cái bóng mờ mờ phản chiếu trên cánh cửa kính của nhà vệ sinh, lại hỏi thêm lần nữa:
“Xin hỏi, có ai ở trong không?”
Ngay khi cô vừa dứt lời, cái bóng mờ mờ kia đột nhiên lướt vù qua, nhanh như một người chạy vụt qua, rồi biến mất khỏi cánh cửa kính.
Không kịp nghĩ nhiều, tay trái ôm gối, tay phải Lâm Linh nắm lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh và đẩy mạnh cửa ra!
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh ùa vào mặt cô, lướt qua mái tóc và tan biến vào không khí phía sau cô.
Nhưng bên trong nhà vệ sinh này, hoàn toàn không có ai.
“Tí tách…tí tách…”
Vòi hoa sen gắn trên tường, từng giọt nước ấm nhỏ xuống sàn gạch trắng. Gạch men vẫn còn ướt sũng, một vũng nước tích tụ trên nền gạch trông như vừa có người tắm xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy… không có ai sao? Nhưng âm thanh vừa rồi là thế nào…” Lâm Linh nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen vẫn nhỏ nước, cố trấn tĩnh lại. Cô ném chiếc gối xuống đất, bước vào nhà vệ sinh, cầm lấy vòi hoa sen.
Vòi hoa sen lạnh ngắt.
Rõ ràng vừa rồi còn nhìn thấy bóng dáng, nghe thấy tiếng nước chảy, cứ như thể có người đang tắm trong nhà vệ sinh. Nhưng vài giây sau tất cả đều biến mất…
Hoàn toàn giống như…
Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu, và ngay lúc đó, khi nhìn thoáng qua, Lâm Linh chợt phát hiện trên chiếc bàn trong phòng, vốn dĩ trống không, đột nhiên xuất hiện một vật gì đó.
Là một chiếc đèn dầu cũ kỹ.
Không biết nó đã xuất hiện trên mặt bàn trong phòng từ lúc nào. Rõ ràng lúc nãy cô còn thấy chiếc bàn vẫn trống trơn mà.
“Đèn dầu…”
“Quy tắc thứ tư: : khi trời tối, nếu phải đi lại trên boong tàu, phải thắp đèn dầu, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được quay lại...”
Vậy thì…
Phải chăng là đến để đưa đồ cho cô?
Lâm Linh cầm chiếc đèn dầu lên. Chiếc đèn này trông đã khá cũ, thân đèn màu đen, bóng đèn đã ố màu, có nhiều vết bẩn giống như vết dầu hỏa. Trong đèn vẫn còn khoảng nửa lượng dầu, theo lời của anh Mập thì chuyến đi lần này kéo dài khoảng bảy ngày. Nhìn lượng dầu còn lại trong đèn, có vẻ đủ dùng cho bảy ngày.
“Cộc cộc cộc.”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Linh sững sờ, ngay lập tức nghĩ đến quy tắc thứ hai trong năm quy tắc: sau mười hai giờ đêm phải tắt đèn, nếu không sẽ có “thứ gì đó” gõ cửa, tuyệt đối không được mở cửa.
Bây giờ đã mười hai giờ đêm chưa? Có thể mở cửa không?
Nghĩ đến đây, Lâm Linh mới nhận ra rằng từ khi lên tàu, cô hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con tàu này không có đồng hồ, cô chỉ có thể dựa vào các mốc mặt trời mọc và lặn để ước chừng thời gian trong ngày, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì chỉ dẫn về thời gian cả.
“Cô em, ngủ chưa? Tôi mang đồ đến cho cô này.”
Giọng của gã Gầy vang lên bên ngoài cửa phòng. Vừa nghe thấy giọng nói này, hình ảnh khuôn mặt đầy vẻ dâm dục và ánh mắt đê tiện của gã Gầy lập tức hiện lên trong đầu cô, khiến cô cảm thấy chán ghét và không muốn mở cửa.
“Có phải là nên tắm rửa rồi không? Đừng lo, tôi mang khăn và đồ vệ sinh cá nhân đến cho cô. Cô mới lên tàu, chưa chuẩn bị những thứ này, tôi thấy cô cũng không mang hành lý gì cả.”
Giọng nói của gã Gầy càng lúc càng gần, như thể hắn đang áp sát vào cánh cửa để nói.
“…”
Lâm Linh nhìn vào nhà vệ sinh, trên bồn rửa của nhà vệ sinh quả thực trống trơn, không có đồ vệ sinh cá nhân gì cả.
Nhưng…
Liệu những thứ hắn mang đến có thực sự sạch sẽ không? Và liệu bây giờ đã gần mười hai giờ đêm chưa? Trong lòng Lâm Linh lại dấy lên sự bất an.
Nhớ lại lời trên tờ giấy: “Trên tàu chỉ có bốn người, có thêm bất kỳ ai thì đều không phải là người…”, cô càng không dám tùy tiện mở cửa.
Gầy vốn dĩ không phải là người tốt, nếu lời cảnh báo trên tờ giấy là thật, thì thứ không phải con người mà cô nghĩ đến đầu tiên chính là gã đê tiện này!
“Anh để ở ngoài cửa đi, lát nữa tôi tự lấy.”
“Để ngoài cửa? Cũng được, vậy tôi để ở cửa, cô nhớ ra lấy đấy.”
Gã Gầy cũng không lằng nhằng nữa. Từ bên trong, Lâm Linh nghe thấy đồ được đặt xuống ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân xa dần.
Gã rời đi rồi sao?
Lâm Linh chờ thêm mấy giây, xác nhận tiếng bước chân đã đi xa, lúc này mới mở cửa định lấy đồ ở bên ngoài vào.
“Cạch!”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đột nhiên có một bàn tay bám chặt lấy cánh cửa, tay còn lại chộp lấy tay Lâm Linh. Cô giật mình kinh hãi, lúc này mới nhận ra rằng gã Gầy chưa hề rời đi. Những tiếng bước chân vừa rồi chỉ là chiêu trò để cô mất cảnh giác mà mở cửa. Gã vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa, chờ cô chủ động mở ra!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro