Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma
Đêm Đầu Tiên: N...
2025-01-03 03:19:44
“Bỏ ra!”
“Em gái, sao lại sợ anh thế?
Gã Gầy đảo mắt quanh phòng, ánh mắt tà dâm lướt qua người Lâm Linh.
“Ốm yếu một chút cũng không sao, chỉ cần là phụ nữ, anh không kén chọn đâu…hahaha!
Gã cười nham hiểm. Dù thân hình gầy gò, nhưng sức lực lại mạnh một cách kỳ lạ. Lâm Linh lấy hết sức mà vùng vẫy nhưng không thoát ra được. Những ngón tay gầy guộc, khô khốc của gã siết chặt cổ tay cô khiến cô đau nhức.
“Đừng sợ, anh sẽ làm em thấy thoải mái, trên biển không có phụ nữ thật nhạt nhẽo, chúng ta chơi vài trò thú vị đi…”
“Bỏ cô ấy ra.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau gã Gầy.
Cả hai đều ngây người, Gầy quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thần đang dựa lưng vào tường, ở ngay góc cua của cầu thang.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác tối màu, đội mũ áo khoác, mũ trùm xuống thấp, che khuất cả phần trán. Dưới ánh đèn sáng mờ nhạt, bóng mũ đổ xuống một bên khuôn mặt góc cạnh, khiến ánh mắt anh trở nên khó đoán.
“Ồ, nhóc con, cậu cũng muốn chia phần à? Vậy thì phải xếp hàng! Tôi đến trước!”
Gã Gầy không hề tỏ ra yếu thế, dù hành vi xấu xa bị phát hiện, gã vẫn không sợ hãi.
Giang Thần không nói nhiều, chỉ bước lên mấy bước. Với chiều cao vượt trội, anh từ trên cao nhìn xuống gã Gầy. Dù không nói gì nhưng khí thế áp đảo khiến Gầy bất giác lùi lại vài bước.
“Anh không nghe rõ à? Thả cô ấy ra.”
Anh lặp lại lần nữa. Giọng nói khàn khàn, trầm thấp của anh tựa như vọng lên từ địa ngục, càng làm bầu không khí thêm nặng nề. Lâm Linh nghe cũng cảm thấy run sợ.
Gã Gầy nuốt nước bọt, nhận ra mình không phải là đối thủ của Giang Thần, không muốn chuốc lấy rắc rối. Nghĩ vậy, gã buông tay, lầm bầm vài câu rồi bỏ đi.
“Ranh con, dám phá hỏng chuyện tốt của tao, mày cứ đợi đấy!”
Dù mạnh miệng nói vậy nhưng gã phải chạy vội, vừa quay người đã biến mất ở đoạn cuối hành lang.
“…”
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn Giang Thần, anh đút tay vào túi áo, nhìn theo bóng gã Gầy khuất dần, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng chẳng coi gã ra gì.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Ánh mắt của Giang Thần chuyển qua người Lâm Linh. Anh cúi xuống, lấy một vật nhỏ từ trong túi áo ra.
“Cái này, cho cô.”
“Cho tôi?”
Lâm Linh nhìn kỹ, nhận ra đó là một chiếc đồng hồ điện tử màu xanh nhạt.
“Đồng hồ?”
“Ừ, trên tàu này không có đồng hồ, nhưng tôi nghĩ có thể cô sẽ cần thứ này.”
Quả thật cô rất cần.
Ít nhất nó có thể giúp cô biết khi nào là mười hai giờ đêm.
Và cố gắng quay lại phòng trước nửa đêm.
Nhưng, làm sao anh biết cô cần thứ này?
Lâm Linh có chút nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi. Cô mơ hồ cảm thấy tờ giấy ghi những quy tắc kia là lời khuyên đặc biệt dành cho mình, không nên tiết lộ nó cho người khác biết.
“Cảm ơn.”
Lâm Linh nhận lấy chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ lạnh lẽo nằm trong tay khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Có đồng hồ, cô cũng có thể đếm ngược thời gian cho chuyến hành trình bảy ngày đêm này.
“Ừ.”
Giang Thần xoay người rời đi, dáng vẻ điềm nhiên như thể chẳng cần được báo đáp.
“Này…”
“Còn chuyện gì sao?”
“Sau mười hai giờ đêm, tốt nhất đừng rời khỏi phòng.” Lâm Linh tốt bụng nhắc nhở.
“Ừ.”
Giang Thần gật đầu đáp lại. Lâm Linh cũng không biết anh có để tâm hay không, nhưng cũng coi như là để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô.
Cúi xuống nhặt đồ vệ sinh cá nhân mà gã Gầy để lại, Lâm Linh mang vào phòng, chốt cửa và dùng ghế chặn lại.
Cô không biết liệu gã Gầy có quay lại hay không, nhưng cô cảm thấy hắn không phải loại người dễ dàng bỏ qua.
Kim giờ trên đồng hồ chỉ số mười một, kim phút chỉ số sáu. Xem ra sắp đến nửa đêm rồi.
“Thời gian trôi nhanh vậy sao? Chẳng phải vừa mới ăn cơm xong sao?
Lâm Linh lẩm bẩm, đặt đồng hồ cạnh chiếc đèn dầu trên bàn. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Cô quyết định đi tắm trước, sau đó sẽ nghỉ ngơi.
Mười hai giờ đêm nay, liệu có người đến gõ cửa không?
Nếu thật sự có người đến, cô có nên mở cửa không?
Những câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu, Lâm Linh không thể trả lời được. Có lẽ chỉ nửa tiếng nữa thôi, tất cả sẽ có câu trả lời.
Lâm Linh tắm rửa qua loa. Dù gã Gầy không tốt đẹp gì, nhưng những vật dụng gã mang đến chỉ là đồ dùng cá nhân thông thường. Có lẽ đây là nhiệm vụ mà bác sĩ Sở giao cho gã. Còn chuyện “bên lề” mà gã muốn làm kia, rõ ràng là ý định của gã.
Bác sĩ Sở giống như một người đảm nhiệm vai trò quản gia trên con tàu này. Không chỉ phụ trách việc khám chữa bệnh, anh ta còn lo liệu việc nấu nướng và những việc liên quan đến hàng hóa. Theo lời giới thiệu của anh Mập, quan hệ giữa bác sĩ Sở và thuyền trưởng không tầm thường. Chính nhờ mối quan hệ này mà anh ta có được nhiều quyền lợi hơn những người khác. Sau này khi nói chuyện với bác sĩ Sở, phải cẩn trọng hơn mới được.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Linh dùng khăn lau mái tóc ngắn ngang vai của mình. Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống, thấm dần vào chiếc khăn mềm quàng trên vai. Cô ngồi ở giường dưới, ánh mắt vô thức nhìn về phía nhà vệ sinh.
“Tí tách…”
Những giọt nước vẫn tí tách rơi từ vòi sen xuống sàn gạch trắng trong nhà vệ sinh.
Chỉ mới mấy phút trước, tiếng nước chảy kỳ lạ từ nhà vệ sinh còn khiến cô lạnh sống lưng, bây giờ lại yên lặng đáng sợ như một bãi tha ma.
Tiếng nước vừa nãy là sao?
Tờ giấy cảnh báo dưới gối cô vô tình phát hiện ra, có phải là ai đang cố tình chơi xấu không?
Tại sao những người trên tàu này, ai cũng trông như không phải là người tốt?
“Em gái, sao lại sợ anh thế?
Gã Gầy đảo mắt quanh phòng, ánh mắt tà dâm lướt qua người Lâm Linh.
“Ốm yếu một chút cũng không sao, chỉ cần là phụ nữ, anh không kén chọn đâu…hahaha!
Gã cười nham hiểm. Dù thân hình gầy gò, nhưng sức lực lại mạnh một cách kỳ lạ. Lâm Linh lấy hết sức mà vùng vẫy nhưng không thoát ra được. Những ngón tay gầy guộc, khô khốc của gã siết chặt cổ tay cô khiến cô đau nhức.
“Đừng sợ, anh sẽ làm em thấy thoải mái, trên biển không có phụ nữ thật nhạt nhẽo, chúng ta chơi vài trò thú vị đi…”
“Bỏ cô ấy ra.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau gã Gầy.
Cả hai đều ngây người, Gầy quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thần đang dựa lưng vào tường, ở ngay góc cua của cầu thang.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác tối màu, đội mũ áo khoác, mũ trùm xuống thấp, che khuất cả phần trán. Dưới ánh đèn sáng mờ nhạt, bóng mũ đổ xuống một bên khuôn mặt góc cạnh, khiến ánh mắt anh trở nên khó đoán.
“Ồ, nhóc con, cậu cũng muốn chia phần à? Vậy thì phải xếp hàng! Tôi đến trước!”
Gã Gầy không hề tỏ ra yếu thế, dù hành vi xấu xa bị phát hiện, gã vẫn không sợ hãi.
Giang Thần không nói nhiều, chỉ bước lên mấy bước. Với chiều cao vượt trội, anh từ trên cao nhìn xuống gã Gầy. Dù không nói gì nhưng khí thế áp đảo khiến Gầy bất giác lùi lại vài bước.
“Anh không nghe rõ à? Thả cô ấy ra.”
Anh lặp lại lần nữa. Giọng nói khàn khàn, trầm thấp của anh tựa như vọng lên từ địa ngục, càng làm bầu không khí thêm nặng nề. Lâm Linh nghe cũng cảm thấy run sợ.
Gã Gầy nuốt nước bọt, nhận ra mình không phải là đối thủ của Giang Thần, không muốn chuốc lấy rắc rối. Nghĩ vậy, gã buông tay, lầm bầm vài câu rồi bỏ đi.
“Ranh con, dám phá hỏng chuyện tốt của tao, mày cứ đợi đấy!”
Dù mạnh miệng nói vậy nhưng gã phải chạy vội, vừa quay người đã biến mất ở đoạn cuối hành lang.
“…”
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn Giang Thần, anh đút tay vào túi áo, nhìn theo bóng gã Gầy khuất dần, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng chẳng coi gã ra gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Ánh mắt của Giang Thần chuyển qua người Lâm Linh. Anh cúi xuống, lấy một vật nhỏ từ trong túi áo ra.
“Cái này, cho cô.”
“Cho tôi?”
Lâm Linh nhìn kỹ, nhận ra đó là một chiếc đồng hồ điện tử màu xanh nhạt.
“Đồng hồ?”
“Ừ, trên tàu này không có đồng hồ, nhưng tôi nghĩ có thể cô sẽ cần thứ này.”
Quả thật cô rất cần.
Ít nhất nó có thể giúp cô biết khi nào là mười hai giờ đêm.
Và cố gắng quay lại phòng trước nửa đêm.
Nhưng, làm sao anh biết cô cần thứ này?
Lâm Linh có chút nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi. Cô mơ hồ cảm thấy tờ giấy ghi những quy tắc kia là lời khuyên đặc biệt dành cho mình, không nên tiết lộ nó cho người khác biết.
“Cảm ơn.”
Lâm Linh nhận lấy chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ lạnh lẽo nằm trong tay khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Có đồng hồ, cô cũng có thể đếm ngược thời gian cho chuyến hành trình bảy ngày đêm này.
“Ừ.”
Giang Thần xoay người rời đi, dáng vẻ điềm nhiên như thể chẳng cần được báo đáp.
“Này…”
“Còn chuyện gì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau mười hai giờ đêm, tốt nhất đừng rời khỏi phòng.” Lâm Linh tốt bụng nhắc nhở.
“Ừ.”
Giang Thần gật đầu đáp lại. Lâm Linh cũng không biết anh có để tâm hay không, nhưng cũng coi như là để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô.
Cúi xuống nhặt đồ vệ sinh cá nhân mà gã Gầy để lại, Lâm Linh mang vào phòng, chốt cửa và dùng ghế chặn lại.
Cô không biết liệu gã Gầy có quay lại hay không, nhưng cô cảm thấy hắn không phải loại người dễ dàng bỏ qua.
Kim giờ trên đồng hồ chỉ số mười một, kim phút chỉ số sáu. Xem ra sắp đến nửa đêm rồi.
“Thời gian trôi nhanh vậy sao? Chẳng phải vừa mới ăn cơm xong sao?
Lâm Linh lẩm bẩm, đặt đồng hồ cạnh chiếc đèn dầu trên bàn. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Cô quyết định đi tắm trước, sau đó sẽ nghỉ ngơi.
Mười hai giờ đêm nay, liệu có người đến gõ cửa không?
Nếu thật sự có người đến, cô có nên mở cửa không?
Những câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu, Lâm Linh không thể trả lời được. Có lẽ chỉ nửa tiếng nữa thôi, tất cả sẽ có câu trả lời.
Lâm Linh tắm rửa qua loa. Dù gã Gầy không tốt đẹp gì, nhưng những vật dụng gã mang đến chỉ là đồ dùng cá nhân thông thường. Có lẽ đây là nhiệm vụ mà bác sĩ Sở giao cho gã. Còn chuyện “bên lề” mà gã muốn làm kia, rõ ràng là ý định của gã.
Bác sĩ Sở giống như một người đảm nhiệm vai trò quản gia trên con tàu này. Không chỉ phụ trách việc khám chữa bệnh, anh ta còn lo liệu việc nấu nướng và những việc liên quan đến hàng hóa. Theo lời giới thiệu của anh Mập, quan hệ giữa bác sĩ Sở và thuyền trưởng không tầm thường. Chính nhờ mối quan hệ này mà anh ta có được nhiều quyền lợi hơn những người khác. Sau này khi nói chuyện với bác sĩ Sở, phải cẩn trọng hơn mới được.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Linh dùng khăn lau mái tóc ngắn ngang vai của mình. Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống, thấm dần vào chiếc khăn mềm quàng trên vai. Cô ngồi ở giường dưới, ánh mắt vô thức nhìn về phía nhà vệ sinh.
“Tí tách…”
Những giọt nước vẫn tí tách rơi từ vòi sen xuống sàn gạch trắng trong nhà vệ sinh.
Chỉ mới mấy phút trước, tiếng nước chảy kỳ lạ từ nhà vệ sinh còn khiến cô lạnh sống lưng, bây giờ lại yên lặng đáng sợ như một bãi tha ma.
Tiếng nước vừa nãy là sao?
Tờ giấy cảnh báo dưới gối cô vô tình phát hiện ra, có phải là ai đang cố tình chơi xấu không?
Tại sao những người trên tàu này, ai cũng trông như không phải là người tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro