Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm Đầu Tiên: C...

2025-01-03 03:19:44

Cảm thấy mình đã sai lầm ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Linh thở dài thườn thượt.

Cô không rõ vì sao mình nhất định phải lên tàu. Ngay khi còn ở bến cảng, trong lòng cứ có một giọng nói thôi thúc cô phải lên tàu, như thể cô mang trong mình một sứ mệnh không thể thoái thác, có một điều gì đó rất quan trọng mà cô phải hoàn thành.

Nhưng cô quên rồi.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa nhớ ra.

Điều này cũng khiến cô vô cùng bất an.

“Tick tock…tick tock…”

Chiếc đồng hồ mà Giang Thần đưa đặt trên bàn, cùng với dòng chảy của thời gian, kim phút và kim giờ đang từ từ tiến đến số “12”.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Linh thở nhè nhẹ, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ.

Kim phút và kim giờ sắp sửa chồng lên nhau ở con số “12”.

Sắp mười hai giờ đêm rồi.

“Tách…”

Một giọt nước từ mái tóc ướt nhỏ xuống nền gạch dưới chân cô, không biết một luồng khí lạnh đã bao quanh Lâm Linh từ lúc nào. Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm đi vài độ. Cảm giác bất an vô hình cứ chiếm lấy tâm trí, cô không biết cái cảm giác ấy báo hiệu điều gì, nhưng tim cô đã đập loạn cả lên rồi.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Căn phòng rất nhỏ. Nhưng cô luôn cảm giác có ai đó đang ẩn nấp trong bóng tối theo dõi mình.

Ở đâu? Trong tủ quần áo? Trong phòng tắm? Trên trần nhà? Hay dưới gầm bàn?

Không phải, tất cả đều không phải.

Nó vô hình, nhưng lại hiện hữu ở khắp mọi nơi.

Cảm giác này, rốt cuộc là đến từ đâu?

“Kịch.”

Khi kim phút và kim giờ trùng nhau tại số “12”, một cơn gió lạnh đột ngột thổi đến, làm mái tóc ướt của Lâm Linh khẽ bay lên!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô hít một hơi.

Phòng là phòng khép kín, không có cửa sổ, cửa ra vào cũng chốt chặt, cơn gió lạnh này… từ đâu đến?

Lâm Linh cảm thấy da gà nổi lên theo luồng gió lạnh, không khí như đông đặc lại. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang…

“Lạch cạch… lạch cạch… lạch cạch…”

Tiếng bước chân rất nhẹ, như thể có ai đó đang cố ý giảm nhẹ lực từ bước chân, từng bước chạm lên sàn kim loại lạnh lẽo, tạo ra âm thanh mơ hồ.

“Sàn sạt…”

Âm thanh ma sát kỳ lạ vang lên, âm thanh này từ xa đến, mỗi lúc một gần hơn.

“Sàn sạt…”

Nghe kỹ thấy giống như có thứ gì đó đang kéo lê trên sàn, quần áo thô ráp cọ vào mặt sàn kim loại, phát ra tiếng động đáng sợ.

Lâm Linh nín thở, ngay tức khắc, máu trong người dường như đông cứng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh đáng sợ từ phim kinh dị: ma nữ Sadako bò ra khỏi giếng, mái tóc dài buông xõa, dùng cả tay lẫn chân bò trên đất.

“Sàn sạt…”

Âm thanh ngoài cửa giống hệt thứ gì đó đang bò trườn!

“Rầm.”

Đột nhiên, có thứ gì đó đập mạnh vào cửa!

Tiếng đập nặng nề, giống như một vật thể lớn va đập vào.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Tiếng va đập càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng mạnh, có thứ gì đó ngoài cửa!

Lâm Linh thấy tim mình thắt lại! Cô lập tức nhớ đến quy tắc thứ hai trong bức thư máu:

“Sau mười hai giờ đêm phải tắt đèn, nếu không sẽ có “thứ gì đó” gõ cửa, tuyệt đối không được mở cửa!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng kịp nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn khiến cô lao nhanh đến cạnh cửa, tắt chiếc đèn LED trong phòng.

Căn phòng nhỏ lập tức chìm vào bóng tối.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm Rầm Rầm!”

Tiếng đập cửa càng lúc càng điên cuồng. Lâm Linh vội vàng dựa vào cánh cửa, cảm nhận được vị trí của những cú va đập bên ngoài cửa, lực rất mạnh. Có thứ gì đó đang cố phá cửa vào, rất gấp gáp và nôn nóng, như một con thú hoang đói lả đánh hơi được mùi máu tươi, cuống cuồng muốn xé xác con mồi ngon đánh một bữa no nê.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm Rầm Rầm!”

Lâm Linh gồng mình gắng sức ép sát vào cánh cửa, ánh mắt vô tình lướt qua, đột nhiên cô nhìn thấy một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn!

Vòi hoa sen trong nhà vệ sinh, đột nhiên tự bật lên! Hơn nữa thứ phun ra không phải là nước, mà là máu đỏ tươi!

Máu từ vòi sen tuôn ra xối xả, mùi tanh nồng nặc nhanh chóng phủ kín không gian nhỏ bé của căn phòng. Hoảng loạn và sợ hãi khiến đầu óc Lâm Linh trống rỗng.

Máu từ nhà vệ sinh tràn ra, nhuộm đỏ cả sàn, từng dòng chảy ào vào phòng.

Cơ thể gầy yếu của cô cứng đờ, áp sát vào cánh cửa, không dám thả lỏng chút nào.

Cô không biết thứ đang ở ngoài cửa kia là gì. Nhưng cô có dự cảm nếu cái thứ đang “gõ cửa” đó vào trong được, cô chết là cái chắc!

Nỗi sợ cái chết và bản năng sinh tồn trỗi dậy, Lâm Linh cắn chặt răng, ép bản thân dồn hết sức lực giữ chặt cánh cửa. Cô không dám nhìn vũng máu đang tràn ra từ nhà vệ sinh, cũng không dám tưởng tượng đến cảnh kinh hoàng bên ngoài cánh cửa.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm Rầm Rầm!”

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm Rầm Rầm!”

“Rầm rầm…”

Liên tục khoảng năm phút, khi kim phút trên đồng hồ bắt đầu lệch khỏi vị trí của kim giờ, tiếng “gõ cửa” bên ngoài biến mất dần, âm thanh va đập cũng dần nhỏ đi.

Hình như… nó đã từ bỏ rồi?

Lâm Linh nhíu chặt mày, chợt cô thấy vị máu tanh nồng trong miệng, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã cắn rách môi dưới vì căng thẳng quá mức. Quay đầu nhìn vào nhà vệ sinh, vòi hoa sen đang phun máu cũng bắt đầu giảm dần, mọi hiện tượng kỳ quái hình như đang dần biến mất.

“Không được mở cửa, không được mở cửa…”

“Dừng lại rồi sao…”, Lâm Linh hít một hơi thật sâu, vì quá căng thẳng và hoảng sợ, cộng thêm việc khi nãy không dám thở mạnh sợ bị lộ, nên lúc này cô thấy thiếu oxy trầm trọng. Cô từ từ thở ra, rồi cố gắng hít thở ngụm không khí lạnh để lấy lại chút lý trí của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0