Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma
Đêm Thứ Hai: Tà...
2025-01-03 03:19:44
“Rầm… rầm…”
Mãi đến khi tất cả tiếng động dần dần biến mất, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, Lâm Linh mới thả lỏng lực chặn cánh cửa.
Cô dựa lưng, áp sát tai vào lớp cửa sắt lạnh ngắt, cảm thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
“Vậy thì…những gì viết trên tờ giấy đều là sự thật?”
Lâm Linh cắn răng, cúi người muốn nhìn ra ngoài qua khe cửa. Nhưng ngay khi đầu cô vừa áp xuống sàn, mắt nhòm qua khe cửa, đột nhiên cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu như máu! Có ai đó cũng đang nhìn cô qua khe cửa!
Lâm Linh hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
“Rì rào…”
Sóng biển vỗ nhẹ vào mạn tàu, con tàu nhỏ lặng lẽ trôi giữa vùng biển mênh mông không thấy bờ.
Tiếng sóng biển bao bọc lấy con tàu đánh cá, thân tàu trồi lên rồi hạ xuống theo từng nhịp sóng, cứ thế tiến vào vùng biển không xác định.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Tiểu Linh, cô dậy chưa? Sáng rồi, dậy ăn sáng thôi…” Giọng anh Mập vang lên từ ngoài cửa, cùng với tiếng gõ cửa mạnh mẽ và nặng nề.
“Ai vậy?”
Lâm Linh cau mày, ý thức mơ hồ dần bị kéo về thực tại.
Cô cố nhấc đôi mí mắt nặng trĩu, cảm giác đầu óc mình như đang bị nhấn chìm trong nước lạnh rồi từ từ lôi ra, nặng nề, ẩm ướt và đau nhức. Lâm Linh cử động ngón tay, tầm nhìn mờ ảo trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngay khi vừa mở mắt, Lâm Linh đã nhìn thấy trần nhà trong phòng mình.
Cô đang nằm ngửa ở ngay lối ra vào, chiếc ghế vốn dùng để chặn cửa cũng đổ xuống một bên. Cô co người, nằm gọn trên mấy viên gạch lát sàn lạnh lẽo.
“Đau đầu quá…”
Lâm Linh xoa xoa đầu, hai tay chống xuống sàn, cố gắng ngồi dậy. Cơn đau nhức âm ỉ ở sau đầu giống như bị ai đó đánh mạnh bằng một cây gậy. Ý thức của cô mơ hồ, còn có cảm giác buồn nôn. Tầm nhìn trước mắt như một màn sương mờ, cô lắc lắc đầu, cố gắng làm mình mau tỉnh táo lại.
“Tiểu Linh, cô dậy chưa? Tôi là Mập đây.”
Bên ngoài lại vang lên tiếng của anh Mập.
“Đã sáng rồi sao?” Lâm Linh đứng dậy, bước đến trước bàn, nhìn chiếc đồng hồ, kim giờ trên đồng hồ đang chỉ vào số “7”, bây giờ đã là bảy rưỡi rồi.
Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô qua khe cửa tối qua.
Tối qua, lúc mười hai giờ, một loạt sự việc kỳ quái xảy ra.
Cô đều nhớ rõ.
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, vòi sen trong nhà vệ sinh phun ra máu, và cả đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô qua khe cửa…
Cô sợ đến mức ngất xỉu. Những gì xảy ra sau đó, cô không còn biết gì nữa.
Đây mới chỉ là đêm đầu tiên, đêm đầu tiên trên tàu, đã đáng sợ như vậy, không biết tiếp theo còn xảy ra chuyện gì nữa đây?
“Tiểu Linh, cô dậy chưa…?”
Anh Mập chưa nói hết câu, Lâm Linh đã mở cửa phòng.
“Chào buổi sáng anh Mập, xin lỗi nhé, tôi ngủ say quá, vừa mới dậy.” Lâm Linh cố làm ra vẻ thoải mái, cười rồi đưa tay gãi gãi đầu. Mái tóc ngắn bù xù của cô cộng với đôi mắt mơ màng, thật sự trông giống như vừa mới ngủ dậy.
“Xem ra cô ngủ rất ngon, hahaha…” Anh Mập vẫn mặc bộ yếm bò bạc màu, ánh mắt lướt qua Lâm Linh và lén nhìn vào trong phòng.
Nhận ra hành động nhòm ngó kỳ lạ của anh ta, Lâm Linh khẽ dịch sang bên cạnh, chắn tầm nhìn, không để anh ta nhìn thấy tờ giấy viết bằng máu đang để trên giường.
Cô luôn nhớ kỹ quy tắc sinh tồn đầu tiên: Không được tin bất kỳ ai.
Trên con tàu này, có những người trông có vẻ tử tế, nhưng cũng có kẻ có ý đồ xấu xa. Có người giấu kín suy nghĩ của mình, lại có người bộc lộ hết ra trên khuôn mặt.
Dù là kiểu nào cũng đều không đáng tin.
Sau đêm kinh hoàng tối qua, Lâm Linh bắt đầu tin vào năm quy tắc sinh tồn viết trên tờ giấy. Dù không biết là ai đã để lại, nhưng có lẽ làm theo những quy tắc đó thực sự có thể bảo vệ được mạng sống của cô.
“Anh Mập, tôi hơi đói rồi, bác sĩ Sở đã nấu xong bữa sáng chưa? Chúng ta đi ăn sáng đi, đây là lần đầu tiên tôi ăn sáng trên tàu đấy.”
Lâm Linh cười, đẩy anh Mập rời khỏi phòng của mình.
Trước khi rời khỏi phòng, cô liếc nhìn nhà vệ sinh đang mở cửa. Nhà vệ sinh sạch sẽ không có gì cả, máu tràn ra sàn từ vòi sen tối qua, bây giờ đã biến mất, như thể sàn nhà đã hút hết máu chỉ sau một đêm, không thấy màu đỏ kỳ dị, cũng không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa.
Những điều kỳ quái đó cứ như là cô đã tưởng tượng ra.
Ban ngày, không thấy bất kỳ dấu vết nào.
“Bác sĩ Sở nấu ăn, ngon bá cháy luôn! Nghe nói sáng nay có canh thịt nữa, chúng ta có lộc ăn rồi!” Anh Mập vui vẻ dẫn Lâm Linh đi về phía phòng ăn.
Anh Mập đi trước, Lâm Linh theo sau.
Khi đóng cửa phòng, cô đột nhiên chú ý đến, trên cánh cửa có vài vết lõm. Những vết lõm đó không cao lắm, ở phía dưới tay nắm cửa, trông giống như ai đó đã nằm sát sàn, lấy đầu đập mạnh vào cửa.
Cánh cửa phòng là cửa sắt, có thể để lại những vết lõm như vậy, chắc chắn phải dùng lực rất mạnh.
Không phải là ảo giác.
Tất cả những gì xảy ra tối qua, đều không phải là ảo giác.
Máu trong nhà vệ sinh đã biến mất, nhưng trên cửa vẫn còn vết va đập mạnh.
Điều đó có nghĩa là, mười hai giờ đêm qua, thật sự đã có thứ kỳ quái gì đó xuất hiện bên ngoài cửa, dùng sức đập mạnh muốn phá cửa xông vào. Nếu cô không kịp thời tắt đèn, e là cánh cửa đã bị phá tung rồi... Lâm Linh bỗng thấy lạnh sống lưng.
Mãi đến khi tất cả tiếng động dần dần biến mất, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, Lâm Linh mới thả lỏng lực chặn cánh cửa.
Cô dựa lưng, áp sát tai vào lớp cửa sắt lạnh ngắt, cảm thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
“Vậy thì…những gì viết trên tờ giấy đều là sự thật?”
Lâm Linh cắn răng, cúi người muốn nhìn ra ngoài qua khe cửa. Nhưng ngay khi đầu cô vừa áp xuống sàn, mắt nhòm qua khe cửa, đột nhiên cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu như máu! Có ai đó cũng đang nhìn cô qua khe cửa!
Lâm Linh hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
“Rì rào…”
Sóng biển vỗ nhẹ vào mạn tàu, con tàu nhỏ lặng lẽ trôi giữa vùng biển mênh mông không thấy bờ.
Tiếng sóng biển bao bọc lấy con tàu đánh cá, thân tàu trồi lên rồi hạ xuống theo từng nhịp sóng, cứ thế tiến vào vùng biển không xác định.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Tiểu Linh, cô dậy chưa? Sáng rồi, dậy ăn sáng thôi…” Giọng anh Mập vang lên từ ngoài cửa, cùng với tiếng gõ cửa mạnh mẽ và nặng nề.
“Ai vậy?”
Lâm Linh cau mày, ý thức mơ hồ dần bị kéo về thực tại.
Cô cố nhấc đôi mí mắt nặng trĩu, cảm giác đầu óc mình như đang bị nhấn chìm trong nước lạnh rồi từ từ lôi ra, nặng nề, ẩm ướt và đau nhức. Lâm Linh cử động ngón tay, tầm nhìn mờ ảo trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngay khi vừa mở mắt, Lâm Linh đã nhìn thấy trần nhà trong phòng mình.
Cô đang nằm ngửa ở ngay lối ra vào, chiếc ghế vốn dùng để chặn cửa cũng đổ xuống một bên. Cô co người, nằm gọn trên mấy viên gạch lát sàn lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đau đầu quá…”
Lâm Linh xoa xoa đầu, hai tay chống xuống sàn, cố gắng ngồi dậy. Cơn đau nhức âm ỉ ở sau đầu giống như bị ai đó đánh mạnh bằng một cây gậy. Ý thức của cô mơ hồ, còn có cảm giác buồn nôn. Tầm nhìn trước mắt như một màn sương mờ, cô lắc lắc đầu, cố gắng làm mình mau tỉnh táo lại.
“Tiểu Linh, cô dậy chưa? Tôi là Mập đây.”
Bên ngoài lại vang lên tiếng của anh Mập.
“Đã sáng rồi sao?” Lâm Linh đứng dậy, bước đến trước bàn, nhìn chiếc đồng hồ, kim giờ trên đồng hồ đang chỉ vào số “7”, bây giờ đã là bảy rưỡi rồi.
Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô qua khe cửa tối qua.
Tối qua, lúc mười hai giờ, một loạt sự việc kỳ quái xảy ra.
Cô đều nhớ rõ.
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, vòi sen trong nhà vệ sinh phun ra máu, và cả đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô qua khe cửa…
Cô sợ đến mức ngất xỉu. Những gì xảy ra sau đó, cô không còn biết gì nữa.
Đây mới chỉ là đêm đầu tiên, đêm đầu tiên trên tàu, đã đáng sợ như vậy, không biết tiếp theo còn xảy ra chuyện gì nữa đây?
“Tiểu Linh, cô dậy chưa…?”
Anh Mập chưa nói hết câu, Lâm Linh đã mở cửa phòng.
“Chào buổi sáng anh Mập, xin lỗi nhé, tôi ngủ say quá, vừa mới dậy.” Lâm Linh cố làm ra vẻ thoải mái, cười rồi đưa tay gãi gãi đầu. Mái tóc ngắn bù xù của cô cộng với đôi mắt mơ màng, thật sự trông giống như vừa mới ngủ dậy.
“Xem ra cô ngủ rất ngon, hahaha…” Anh Mập vẫn mặc bộ yếm bò bạc màu, ánh mắt lướt qua Lâm Linh và lén nhìn vào trong phòng.
Nhận ra hành động nhòm ngó kỳ lạ của anh ta, Lâm Linh khẽ dịch sang bên cạnh, chắn tầm nhìn, không để anh ta nhìn thấy tờ giấy viết bằng máu đang để trên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô luôn nhớ kỹ quy tắc sinh tồn đầu tiên: Không được tin bất kỳ ai.
Trên con tàu này, có những người trông có vẻ tử tế, nhưng cũng có kẻ có ý đồ xấu xa. Có người giấu kín suy nghĩ của mình, lại có người bộc lộ hết ra trên khuôn mặt.
Dù là kiểu nào cũng đều không đáng tin.
Sau đêm kinh hoàng tối qua, Lâm Linh bắt đầu tin vào năm quy tắc sinh tồn viết trên tờ giấy. Dù không biết là ai đã để lại, nhưng có lẽ làm theo những quy tắc đó thực sự có thể bảo vệ được mạng sống của cô.
“Anh Mập, tôi hơi đói rồi, bác sĩ Sở đã nấu xong bữa sáng chưa? Chúng ta đi ăn sáng đi, đây là lần đầu tiên tôi ăn sáng trên tàu đấy.”
Lâm Linh cười, đẩy anh Mập rời khỏi phòng của mình.
Trước khi rời khỏi phòng, cô liếc nhìn nhà vệ sinh đang mở cửa. Nhà vệ sinh sạch sẽ không có gì cả, máu tràn ra sàn từ vòi sen tối qua, bây giờ đã biến mất, như thể sàn nhà đã hút hết máu chỉ sau một đêm, không thấy màu đỏ kỳ dị, cũng không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa.
Những điều kỳ quái đó cứ như là cô đã tưởng tượng ra.
Ban ngày, không thấy bất kỳ dấu vết nào.
“Bác sĩ Sở nấu ăn, ngon bá cháy luôn! Nghe nói sáng nay có canh thịt nữa, chúng ta có lộc ăn rồi!” Anh Mập vui vẻ dẫn Lâm Linh đi về phía phòng ăn.
Anh Mập đi trước, Lâm Linh theo sau.
Khi đóng cửa phòng, cô đột nhiên chú ý đến, trên cánh cửa có vài vết lõm. Những vết lõm đó không cao lắm, ở phía dưới tay nắm cửa, trông giống như ai đó đã nằm sát sàn, lấy đầu đập mạnh vào cửa.
Cánh cửa phòng là cửa sắt, có thể để lại những vết lõm như vậy, chắc chắn phải dùng lực rất mạnh.
Không phải là ảo giác.
Tất cả những gì xảy ra tối qua, đều không phải là ảo giác.
Máu trong nhà vệ sinh đã biến mất, nhưng trên cửa vẫn còn vết va đập mạnh.
Điều đó có nghĩa là, mười hai giờ đêm qua, thật sự đã có thứ kỳ quái gì đó xuất hiện bên ngoài cửa, dùng sức đập mạnh muốn phá cửa xông vào. Nếu cô không kịp thời tắt đèn, e là cánh cửa đã bị phá tung rồi... Lâm Linh bỗng thấy lạnh sống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro