Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm Thứ Hai: Th...

2025-01-03 03:19:44

“Cô là kỹ sư bảo trì mới đến à?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến Lâm Linh giật cả mình.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao lớn, râu quai nón, đang đứng trước hành lang bên phải. Anh ta mặc quần áo đen, ngậm điếu thuốc lá, mắt nheo lại nhìn Lâm Linh. Ánh mắt ấy lạnh lẽo, như nhiệt độ ở dưới đáy đại dương sâu thẳm, không tìm ra được chút hơi ấm nào.

Bên má trái của anh ta có một vết sẹo dài.

“Chào thuyền trưởng!” Anh Mập vội đứng nghiêm chào.

“Thuyền trưởng?” Lâm Linh ngơ ngác, nhìn anh Mập một cái, rồi lại nhìn về phía người kia.

Những đặc điểm của anh ta rất rõ ràng: vết sẹo trên má, râu quai nón, khuôn mặt điển hình của người phương Bắc, vóc dáng cao lớn, da đen sạm do thường xuyên ra biển.

Anh ta đứng ở giữa hành lang, ánh đèn làm bóng của anh ta kéo dài trên bức tường trắng. Anh ta bước từng bước chậm rãi tiến về phía Lâm Linh.

“Không ngờ lại là một cô gái gầy yếu thế này…” Anh ta nói rõ từng chữ một, “Nhưng không sao, trông cũng khá khỏe khoắn.”

Lời nói của anh ta nghe rất kỳ lạ.

Lâm Linh vội vàng đứng thẳng, cúi đầu, tránh ánh mắt của người đối diện.

“Chào thuyền trưởng, tôi là Lâm Linh, là kỹ sư bảo trì.”

Thuyền trưởng là người mang khí chất uy nghiêm, ánh mắt sắc bén như muốn áp đảo người khác, khiến người ta không dám nhìn vào mắt anh ta.

“Ừ, chào cô, tôi là Trần Dương, thuyền trưởng của con tàu Vĩnh Dạ này. Cô mới lên tàu, chưa biết gì về những thứ ở đây… Mập, ăn cơm xong cậu dẫn cô ấy đi tham quan một vòng, làm quen với con tàu của chúng ta.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thuyền trưởng Trần Dương vỗ nhẹ lên vai Lâm Linh rồi đi lướt qua.

“Tuân lệnh!” Anh Mập có vẻ rất kính trọng thuyền trưởng, không dám cãi lời.

“Thuyền, thuyền trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi.” Lâm Linh đột ngột gọi thuyền trưởng.

Đôi chân vững chãi của anh ta dừng lại, nghiêng nghiêng người, mím môi nhìn cô.

“Tối qua… anh có nghe thấy tiếng động gì lạ không?” Lâm Linh thấp giọng hỏi.

Phòng của Lâm Linh cùng tầng với buồng lái và phòng của thuyền trưởng, âm thanh tối qua lớn như vậy, thuyền trưởng ở cùng tầng chắc cũng phải nghe thấy chứ? Nhưng tại sao anh ta không có bất kỳ động thái nào? Kỳ lạ là những người ở tầng một cũng không có bất kỳ biểu hiện gì. Ngay cả anh Mập trước mặt cũng có biểu hiện giống như là đêm qua không có gì bất thường, vẫn bình thường đến rủ cô đi ăn sáng.

Điều kỳ lạ không chỉ là chuyện đêm qua, mà còn cả phản ứng của mọi người sáng nay.

“Tôi không nghe thấy gì cả, tối qua khá yên tĩnh, tôi nghe tiếng sóng biển thì ngủ được luôn.”

Thuyền trưởng Trần Dương bình tĩnh nhìn Lâm Linh, ngữ khí không chút dao động.

“Khá yên tĩnh?” Lâm Linh khẽ lặp lại lời của thuyền trưởng, lòng chợt trùng xuống.

Chẳng lẽ âm thanh tối qua chỉ mình cô nghe thấy?

Là ảo giác sao?

Nhưng trên cửa rõ ràng có những vết lõm do va đập mạnh, mà hôm qua cô đến nhận phòng, không thấy có những vết lõm này, nhất định là tối qua đã để lại…

Nhưng tại sao, mọi chuyện lại giống như chỉ có trong ký ức của cô?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Linh nhìn anh Mập đứng bên cạnh, anh ta cũng ngơ ngác nhìn cô, có vẻ như câu hỏi của Lâm Linh cũng làm anh ta bối rối không hiểu chuyện gì.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Dương dò hỏi.

“Không có gì, đêm qua tôi mơ ác mộng, tôi có thói quen xấu là hay la hét khi gặp ác mộng, nên…” Lâm Linh đột ngột dừng lại.

Cô chợt nhớ ra một chuyện – tối qua, lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu qua khe cửa, vì quá sợ hãi mà hét lên, cuối cùng ngất lịm đi.

Nếu nói tiếng ai đập cửa là ảo giác, vậy thì tiếng hét của cô chắc chắn không phải, tại sao bọn họ không nghe thấy cô hét? Là do ngủ quá say thật? Hay tất cả mọi người đều đang cố tình che giấu điều gì?

Khi ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Lâm Linh vội ho vài tiếng để giấu đi sự căng thẳng.

“Có lẽ lần đầu tiên ngủ qua đêm trên tàu, vẫn còn chưa quen.”

“Không sao đâu, cô sẽ sớm quen với mọi thứ ở đây thôi. Mọi người đều đã từng như vậy.” Trần Dương để lại một câu đầy ẩn ý, sau đó quay người rời đi.

Lâm Linh lặng thinh nhìn theo bóng lưng anh ta.

Người đàn ông này, có giấu bí mật.

Trực giác mách bảo cô rằng Trần Dương không phải là một người đơn giản. Có khi anh ta còn đáng sợ hơn bất kỳ ai khác trên tàu, cần phải cẩn thận hơn khi đối mặt với anh ta mới được.

“Ọt ọt ọt…” Tiếng bụng của anh Mập kêu, xem ra anh ta đói lắm rồi.

“Hahaha, xin lỗi nhé, bụng tôi cứ thích ‘bày tỏ ý kiến’…” Anh Mập gãi đầu, “Chúng ta mau đi ăn sáng thôi.”

"Ừ, được.” Lâm Linh gật đầu, đi theo anh Mập xuống tầng dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0