Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Đêm Thứ Hai: Ca...

2025-01-03 03:19:44

Phòng ăn nằm ở tầng một, Lâm Linh vẫn còn nhớ đường từ phòng ăn đến phòng mình.

Đi dọc cầu thang sắt xuống dưới, cô bỗng phát hiện ra một chi tiết – trên cầu thang có vài vệt chất nhầy trong suốt còn chưa khô!

Lâm Linh nhíu mày, cúi xuống quan sát kỹ hơn. Những vệt chất nhầy trong suốt có từ bậc cầu thang đầu tiên lên trên, kéo dài đến trước cửa phòng cô.

Giống như có thứ gì đó kéo theo chất nhầy này bò lên mặt sàn. Bò lên từng bậc, từng bậc cầu thang, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng cô!

“…”

Mặt Lâm Linh tái mét.

“Lâm Linh, cô đang nhìn gì thế?” Anh Mập đã đi đến khúc cua của cầu thang, thấy Lâm Linh chưa theo kịp, anh ta mất kiên nhẫn thúc giục.

“Oh, đến ngay đây…”

Lâm Linh đứng dậy, nhanh chóng đi theo.

Xem ra mọi thứ trên con tàu này đều không mấy tốt đẹp, bất kể là thật hay giả, là sống hay… đã chết.

Anh Mập dẫn Lâm Linh đến phòng ăn, ở đó chỉ có gã Gầy và Sở Lỗi. Sở Lỗi đang ngồi trước bàn ăn ăn canh thịt, gã Gầy thì đang rửa bát ở bồn rửa bát, dường như đây là công việc cố định của anh ta, sau mỗi bữa ăn anh ta đều sẽ tự giác đi rửa bát.

“Tiểu Linh, chào buổi sáng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Lỗi thấy Mập dẫn Lâm Linh vào, ngẩng đầu chào hỏi.

“Chào bác sĩ Sở.” Lâm Linh khẽ mỉm cười.

Cô quyết định tạm thời giả vờ là một con thỏ vô hại khiến mọi người buông lỏng cảnh giác, rồi từ từ khám phá bí mật trên con tàu này.

“Thơm quá! Không hổ danh là bác sĩ Sở! Canh thịt anh nấu đúng là ngon số một!” Anh Mập nhìn thấy nồi canh thịt trên bếp, đôi mắt sáng rực lên.

Lâm Linh hít một hơi, ngửi mùi thơm lan tỏa khắp phòng ăn, mùi thịt thơm phức.

Thực sự rất thơm, giống như được hầm trong nồi lớn rất lâu, thịt đã nhừ và ngấm các loại gia vị thơm ngon, khiến mùi thơm lan tỏa hấp dẫn đến mức làm người ta phải nuốt nước miếng.

Khi Lâm Linh bước đến gần bếp, anh Mập đã múc xong hai tô canh thịt, anh ta không gọi cũng không đợi được Lâm Linh, vội vàng ngồi xuống bàn húp “sùm sụp”.

Lâm Linh đi tới trước cái nồi lớn, lửa nhỏ liu riu, cô mở nắp nồi, hơi nước bốc lên mờ mịt che cả mắt cô. Qua làn hơi nước, cô thấy một nồi canh thịt đầy ắp, những miếng thịt chìm nổi trong nước. Bác sĩ Sở còn cho thêm chút cần tây làm gia vị, khiến nồi canh thịt càng thêm hấp dẫn.

“Có vẻ rất ngon…” Lâm Linh nuốt nước miếng.

Mùi canh thịt rất thơm, nhưng sau những chuyện kinh hoàng xảy ra tối qua khiến cô ngất xỉu, bây giờ cô chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa.

“Hợp khẩu vị mọi người là tốt rồi.” Giọng của Sở Lỗi vang lên từ phía sau, có vẻ khá hài lòng. Là một người nấu ăn, việc làm ra những món ăn được mọi người yêu thích, quả là một niềm tự hào.

Lâm Linh đặt nắp nồi xuống: “Xin lỗi nhé, tôi không quen ăn canh thịt vào buổi sáng… Bác sĩ Sở, ở đây có hoa quả gì không? Cho tôi một quả dưa leo ăn sống cũng được.”

Nghe vậy, gã Gầy đang rửa bát bỗng dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Lâm Linh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chậc chậc, Tiểu Linh, cô đúng là không có lộc ăn rồi, canh thịt ngon thế này không thể bỏ qua được đâu!” Anh Mập đã ăn xong một tô, giờ lại tiếp tục chiến bát thứ hai, vừa húp vừa nhìn Lâm Linh, vẻ mặt khó hiểu.

“Thật ngại quá, bác sĩ Sở, tiêu hóa của tôi không được tốt lắm, nên tôi luôn không dám ăn những món có quá nhiều dầu mỡ…” Lâm Linh gãi gãi đầu.

Cô biết mình nên ăn một chút để tỏ ý lịch sự, nhưng tối qua bị kinh hãi quá, bây giờ cô thực sự không muốn ăn. Trên tàu đang chòng chành thế này, cô lại hơi say sóng, sợ ăn vào sẽ nôn hết ra mất.

Sở Lỗi phẩy tay, không hề để bụng: “Không sao, trong tủ lạnh có cà chua, tôi đặc biệt chuẩn bị chúng vì lo mọi người trên biển bị thiếu Vitamin C mà mắc bệnh Scorbut. Cô lấy mấy quả ăn đi.”

“Vâng.”

Lâm Linh gật đầu, cảm kích nhìn Sở Lỗi.

Biểu cảm của anh ta rất bình thản, có vẻ là một người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.

“Đúng là cô bé không biết hưởng thụ, bảo sao gầy như thế. Chậc chậc, cô phải ăn nhiều vào, như anh Mập của cô đây này, có bão cấp mười cũng không thổi ngã được!” Anh Mập cười xòa, vòng qua Lâm Linh rồi lại tự đi múc thêm canh.

Anh ta đúng là ăn rất tốt, Lâm Linh còn thấy tuyển anh ta lên tàu, có khi thuyền trưởng lỗ vốn mất.

“À, sao không thấy Giang Thần đâu vậy?” Lâm Linh chuyển chủ đề, vừa hỏi vừa đi về phía tủ lạnh. Cô đi vòng qua người gã Gầy đang rửa bát, cố gắng giữ khoảng cách. Gã Gầy hình như không tắm, trên người đầy mùi chua khó ngửi, khiến người ta thấy khó chịu.

“Cậu ta khá lập dị, lúc tôi nấu ăn, cậu ta có ghé qua nhưng không chờ tôi nấu xong, ăn mấy quả cà chua như cô rồi đi.” Sở Lỗi chỉ tay về phía tủ lạnh: “Ngăn thứ hai trong tủ lạnh, có một cái túi màu trắng, trong đó toàn là cà chua.”

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Số ký tự: 0