Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 49
2024-11-11 12:00:03
Giọng cô dễ nghe, cộng thêm kỹ năng nói giọng như diễn viên lồng tiếng, tiếng “chồng ơi” đó khiến tai mọi người đều tê dại, những chàng trai khác trong đội đều sôi sục, thậm chí có người còn táo bạo hỏi Tô Khanh Mộng tiếng chồng ơi đó là đang gọi ai nữa.
Tô Khanh Mộng chống đầu bằng một tay, cười như không cười mà nhìn Phương Mặc.
Nhân vật của Phương Mặc lắc lư một cái nhưng lại là người đầu tiên đỡ đòn cho Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng cố ý dùng giọng nũng nịu nói một câu: “Cảm ơn chồng yêu.”
Yết hầu Phương Mặc trượt lên trượt xuống rất dữ dội, mặt không biểu cảm mà mím chặt môi, chỉ là vành tai đang đỏ bừng đã bán đứng anh mất rồi.
Ra khỏi game, Tô Khanh Mộng dường như gọi “chồng ơi” đến nghiện, còn tiếp tục gọi Phương Mặc như vậy: “Chồng ơi, anh học khoa máy tính à, sao em không thấy anh dùng máy tính xách tay bao giờ nhỉ?”
Phương Mặc quay đầu lại, nhìn Tô Khanh Mộng một lúc lâu mới trả lời: “Tôi không có máy tính xách tay, ở trường thì dùng của thầy hướng dẫn.”
“Vậy có muốn vợ yêu của anh mua cho anh một cái không?” Tô Khanh Mộng cười nói.
Thấy cô càng nói càng nghiện, Phương Mặc hiếm khi xấu hổ gọi tên cô: “Tô Khanh Mộng.”
Bên tai truyền đến tiếng cười dễ nghe của Tô Khanh Mộng, Phương Mặc nghiêng đầu nhìn cô gái đang vui vẻ cười ở bên kia, không tự chủ được cũng cười theo.
“Tô Khanh Mộng…” Lăng Uyên Bạch ngồi trong xe, tháo tai nghe mà mình nghe lén xuống, dù không nhìn thấy Tô Khanh Mộng, y cũng có thể nhận ra sự vui vẻ trong tiếng cười của cô.
Yêu đương với Phương Mặc thật sự là vui vẻ quá nhỉ.
Y lấy một điếu thuốc từ trong hộp đựng găng tay, rít hai hơi thật mạnh, theo thói quen muốn che giấu mùi thuốc lá, lại đột nhiên dừng lại, cứ như vậy mà lái xe về thẳng nhà họ Lăng, đến thư phòng gặp cha mình - Lăng Tần.
Sau khi gặp y, Lăng Tần nhíu mày, rút thắt lưng ra quất một phát vào lưng Lăng Uyên Bạch: “Tao đã nói với mày rồi! Nhà họ Lăng nhà không cho phép có mùi thuốc lá.”
Roi da tiếp tục quất xuống, roi này nối tiếp roi kia, mỗi roi đều khiến máu thịt trên lưng tràn ra, chiếc áo mỏng mùa thu nhanh chóng nhuộm đầy máu.
Lăng Uyên Bạch im lặng cong môi. Tô Khanh Mộng, cô xem đi, đây chính là cái giá phải trả khi không đeo mặt nạ đấy.
*
Trong khu nhà tập thể này, hầu hết cư dân đều là hàng xóm lâu năm với nhau, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là họ đã có thể buôn chuyện rôm rả hăng say rồi, huống hồ gì còn là một cặp đôi nổi bật như Phương Mặc và Tô Khanh Mộng.
Không lâu sau, Phương Đình Lan cũng đã nghe được chuyện này từ người khác, rằng Phương Mặc đang yêu đương. Bà ta không tin, thế nên thuận miệng nói với Phương Mặc rằng muốn gặp Tô Khanh Mộng.
Phương Mặc thẳng thừng từ chối, nói rằng chưa đến mức phải ra mắt gia đình, nhưng cũng gián tiếp thừa nhận chuyện mình đang yêu đương. Phương Đình Lan vừa tò mò vừa lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định phải gặp Tô Khanh Mộng cho bằng được. Bà ta hỏi thăm những người khác, biết được tòa nhà mà Tô Khanh Mộng đang ở, tính toán thời gian Phương Mặc tan làm rồi đứng chờ trước cửa nhà Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng chống đầu bằng một tay, cười như không cười mà nhìn Phương Mặc.
Nhân vật của Phương Mặc lắc lư một cái nhưng lại là người đầu tiên đỡ đòn cho Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng cố ý dùng giọng nũng nịu nói một câu: “Cảm ơn chồng yêu.”
Yết hầu Phương Mặc trượt lên trượt xuống rất dữ dội, mặt không biểu cảm mà mím chặt môi, chỉ là vành tai đang đỏ bừng đã bán đứng anh mất rồi.
Ra khỏi game, Tô Khanh Mộng dường như gọi “chồng ơi” đến nghiện, còn tiếp tục gọi Phương Mặc như vậy: “Chồng ơi, anh học khoa máy tính à, sao em không thấy anh dùng máy tính xách tay bao giờ nhỉ?”
Phương Mặc quay đầu lại, nhìn Tô Khanh Mộng một lúc lâu mới trả lời: “Tôi không có máy tính xách tay, ở trường thì dùng của thầy hướng dẫn.”
“Vậy có muốn vợ yêu của anh mua cho anh một cái không?” Tô Khanh Mộng cười nói.
Thấy cô càng nói càng nghiện, Phương Mặc hiếm khi xấu hổ gọi tên cô: “Tô Khanh Mộng.”
Bên tai truyền đến tiếng cười dễ nghe của Tô Khanh Mộng, Phương Mặc nghiêng đầu nhìn cô gái đang vui vẻ cười ở bên kia, không tự chủ được cũng cười theo.
“Tô Khanh Mộng…” Lăng Uyên Bạch ngồi trong xe, tháo tai nghe mà mình nghe lén xuống, dù không nhìn thấy Tô Khanh Mộng, y cũng có thể nhận ra sự vui vẻ trong tiếng cười của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yêu đương với Phương Mặc thật sự là vui vẻ quá nhỉ.
Y lấy một điếu thuốc từ trong hộp đựng găng tay, rít hai hơi thật mạnh, theo thói quen muốn che giấu mùi thuốc lá, lại đột nhiên dừng lại, cứ như vậy mà lái xe về thẳng nhà họ Lăng, đến thư phòng gặp cha mình - Lăng Tần.
Sau khi gặp y, Lăng Tần nhíu mày, rút thắt lưng ra quất một phát vào lưng Lăng Uyên Bạch: “Tao đã nói với mày rồi! Nhà họ Lăng nhà không cho phép có mùi thuốc lá.”
Roi da tiếp tục quất xuống, roi này nối tiếp roi kia, mỗi roi đều khiến máu thịt trên lưng tràn ra, chiếc áo mỏng mùa thu nhanh chóng nhuộm đầy máu.
Lăng Uyên Bạch im lặng cong môi. Tô Khanh Mộng, cô xem đi, đây chính là cái giá phải trả khi không đeo mặt nạ đấy.
*
Trong khu nhà tập thể này, hầu hết cư dân đều là hàng xóm lâu năm với nhau, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là họ đã có thể buôn chuyện rôm rả hăng say rồi, huống hồ gì còn là một cặp đôi nổi bật như Phương Mặc và Tô Khanh Mộng.
Không lâu sau, Phương Đình Lan cũng đã nghe được chuyện này từ người khác, rằng Phương Mặc đang yêu đương. Bà ta không tin, thế nên thuận miệng nói với Phương Mặc rằng muốn gặp Tô Khanh Mộng.
Phương Mặc thẳng thừng từ chối, nói rằng chưa đến mức phải ra mắt gia đình, nhưng cũng gián tiếp thừa nhận chuyện mình đang yêu đương. Phương Đình Lan vừa tò mò vừa lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định phải gặp Tô Khanh Mộng cho bằng được. Bà ta hỏi thăm những người khác, biết được tòa nhà mà Tô Khanh Mộng đang ở, tính toán thời gian Phương Mặc tan làm rồi đứng chờ trước cửa nhà Tô Khanh Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro