Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 50
2024-11-11 12:00:03
Đèn đường và đèn cầu thang trong khu nhà tập thể đều đã xuống cấp từ lâu, đèn tốt thì ít mà đèn hỏng thì nhiều. Phương Đình Lan đi một mạch trong bóng tối mà không hề sợ hãi.
Những năm gần đây, tiếng xấu về sự hung hãn của Phương Mặc vang dội khắp vùng, không ai dám chán sống mà đến trêu chọc bà ta cả. Chỉ là bà ta sức yếu, từ tầng ba bên kia trèo lên đến tầng sáu bên này cũng đã đủ khiến bà ta thở không ra hơi luôn rồi.
Bà ta dựa vào cánh cửa sắt nhà Tô Khanh Mộng mà thở hổn hển, định lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng không ngờ đột nhiên có một người đàn ông lao ra rồi ôm chầm lấy bà ta từ phía sau: "Hê hê, cuối cùng cũng bắt được mày rồi! Thằng khốn nạn đó vênh váo trước mặt tao à! Tao còn không bắt được con đàn bà của nó sao!"
Mùi rượu nồng nặc trên người gã đàn ông khiến Phương Đình Lan khó chịu. Bà ta còn chưa thở kịp, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không phát ra được. Bà ta cố gắng vùng vẫy, chỉ là chút sức lực này của bà chả thấm vào đâu so với gã đàn ông say xỉn này.
Gã ta tát một cái vào mặt Phương Đình Lan, nhanh tay nhét một miếng vải vào miệng bà ta rồi lôi bà ta xuống tầng. Nhưng mà vừa lôi Phương Đình Lan xuống tới tầng một thì đã nhìn thấy một nam một nữ đi vào từ cửa chính tòa nhà.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh đèn mờ tối xung quanh dừng ở trên mặt cả ba người. Người đàn ông sững sờ - người từ bên ngoài đi vào là Phương Mặc và Tô Khanh Mộng, vậy thì người mà gã bắt được là ai đây?
Tô Khanh Mộng gần như ngay lập tức mở camera điện thoại lên, nhanh trí hỏi: "Anh là ai? Anh không phải người trong tòa nhà này, tại sao anh lại lôi bà ấy đi như vậy, mau thả bà ấy ra!"
"Liên quan gì đến mày!" Người đàn ông không quan tâm đến chuyện trên tay mình là ai, gã cứ mạnh miệng trước đã.
Còn Phương Đình Lan thì vùng vẫy phát ra tiếng "ư ư". Phương Mặc cau mày, trực tiếp đấm một cú vào mặt gã đàn ông. Nắm đấm của thanh niên vừa cứng vừa mạnh, một đấm vừa ra là đã thấy máu đổ rồi.
Tô Khanh Mộng nhân lúc gã đàn ông kia bị Phương Mặc đánh ngã thì chạy tới đỡ Phương Đình Lan dậy, giúp bà ta lấy miếng vải ra khỏi miệng. Phương Đình Lan cuối cùng cũng thở được, bà ta nhìn Tô Khanh Mộng rồi lại nhìn Phương Mặc và gã đàn ông đang kêu thảm thiết kia, đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai.
Âm thanh ầm ĩ, có người đã báo cảnh sát, cuối cùng thì bốn người đều bị đưa về đồn.
Trước mặt cảnh sát, gã đàn ông một mực khẳng định rằng gã chỉ say rượu đi ngang qua, là Phương Mặc vô cớ động thủ, đòi Phương Mặc bồi thường. Khi cảnh sát hỏi Phương Đình Lan, bà ta do dự một lúc, nhìn về phía Phương Mặc. Chàng trai ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt phượng hơi nhếch nhìn thẳng vào bà ta, khiến bà ta đột ngột nhớ đến người mà bà ta ghét nhất.
Bà ta nức nở, nói: "Tôi, tôi, con trai tôi có xu hướng bạo lực, hồi nhỏ còn dùng dao chém người... Chúng tôi, chúng tôi bồi thường..."
Những năm gần đây, tiếng xấu về sự hung hãn của Phương Mặc vang dội khắp vùng, không ai dám chán sống mà đến trêu chọc bà ta cả. Chỉ là bà ta sức yếu, từ tầng ba bên kia trèo lên đến tầng sáu bên này cũng đã đủ khiến bà ta thở không ra hơi luôn rồi.
Bà ta dựa vào cánh cửa sắt nhà Tô Khanh Mộng mà thở hổn hển, định lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng không ngờ đột nhiên có một người đàn ông lao ra rồi ôm chầm lấy bà ta từ phía sau: "Hê hê, cuối cùng cũng bắt được mày rồi! Thằng khốn nạn đó vênh váo trước mặt tao à! Tao còn không bắt được con đàn bà của nó sao!"
Mùi rượu nồng nặc trên người gã đàn ông khiến Phương Đình Lan khó chịu. Bà ta còn chưa thở kịp, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không phát ra được. Bà ta cố gắng vùng vẫy, chỉ là chút sức lực này của bà chả thấm vào đâu so với gã đàn ông say xỉn này.
Gã ta tát một cái vào mặt Phương Đình Lan, nhanh tay nhét một miếng vải vào miệng bà ta rồi lôi bà ta xuống tầng. Nhưng mà vừa lôi Phương Đình Lan xuống tới tầng một thì đã nhìn thấy một nam một nữ đi vào từ cửa chính tòa nhà.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh đèn mờ tối xung quanh dừng ở trên mặt cả ba người. Người đàn ông sững sờ - người từ bên ngoài đi vào là Phương Mặc và Tô Khanh Mộng, vậy thì người mà gã bắt được là ai đây?
Tô Khanh Mộng gần như ngay lập tức mở camera điện thoại lên, nhanh trí hỏi: "Anh là ai? Anh không phải người trong tòa nhà này, tại sao anh lại lôi bà ấy đi như vậy, mau thả bà ấy ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Liên quan gì đến mày!" Người đàn ông không quan tâm đến chuyện trên tay mình là ai, gã cứ mạnh miệng trước đã.
Còn Phương Đình Lan thì vùng vẫy phát ra tiếng "ư ư". Phương Mặc cau mày, trực tiếp đấm một cú vào mặt gã đàn ông. Nắm đấm của thanh niên vừa cứng vừa mạnh, một đấm vừa ra là đã thấy máu đổ rồi.
Tô Khanh Mộng nhân lúc gã đàn ông kia bị Phương Mặc đánh ngã thì chạy tới đỡ Phương Đình Lan dậy, giúp bà ta lấy miếng vải ra khỏi miệng. Phương Đình Lan cuối cùng cũng thở được, bà ta nhìn Tô Khanh Mộng rồi lại nhìn Phương Mặc và gã đàn ông đang kêu thảm thiết kia, đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai.
Âm thanh ầm ĩ, có người đã báo cảnh sát, cuối cùng thì bốn người đều bị đưa về đồn.
Trước mặt cảnh sát, gã đàn ông một mực khẳng định rằng gã chỉ say rượu đi ngang qua, là Phương Mặc vô cớ động thủ, đòi Phương Mặc bồi thường. Khi cảnh sát hỏi Phương Đình Lan, bà ta do dự một lúc, nhìn về phía Phương Mặc. Chàng trai ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt phượng hơi nhếch nhìn thẳng vào bà ta, khiến bà ta đột ngột nhớ đến người mà bà ta ghét nhất.
Bà ta nức nở, nói: "Tôi, tôi, con trai tôi có xu hướng bạo lực, hồi nhỏ còn dùng dao chém người... Chúng tôi, chúng tôi bồi thường..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro