Chương 3
2024-11-19 15:08:30
Trong ngôi nhà được thiết kế theo phong cách vừa cổ xưa xen lẫn hiện đại bao quanh là trồng những loại hoa xen lẫn cây ăn trái bên trong ngôi nhà tất cả nội thất đều là gỗ thượng hạng, trên ghế gỗ có 3 con người 6 cặp mắt đang ngồi nhìn 2 người một nam, một nữ người
"chị khai báo rõ sẽ được khoan hồng" Tuyết Nhi đang cầm trên tay một thanh kiếm gỗ nhỏ nhịp nhịp trên tay, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía chàng trai đẹp như hoa kia
"hai đứa đã làm gì chưa" mẹ của cô Dương Ánh Nguyệt vẻ mặt bí hiểm nhìn con gái mình
"đừng nói là có rồi nha" ba cô ông Trần Nhật Dương là chủ của võ đường đôi mắt kinh ngạc nói làm cho mọi người đều ồ lên nhìn về phía cô, Tuyết Lan thấy mọi người suy nghĩ hơi xa quá đành phải phá tan sự suy nghĩ này "trời ơi mọi người bình tĩnh nghe con nói, anh ta được con giúp khi đang đi lấy hàng thôi, còn về danh tính thì con không biết"
Mọi người bây giờ dời lực chú ý về phía anh, ba cô nhìn chàng trai trước mặt ngũ quang sáng vẻ mặt không giống như người lừa gạt "này chàng trai cậu là ai, tên gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi" ông hỏi một đường làm Thanh Phong ngơ ngát chớp chớp đôi mắt nhìn ông "tôi đang hỏi cậu sao khogn6 trả lời" do ông là người học võ nên lời nói hơi cứng ngất làm anh sợ hãi mà đôi mắt ngấn lệ "này này tôi....tôi làm gì đâu"
"aiya ông làm cậu ta sợ rồi đó" mẹ cô hiền từ nhỏ giọng hỏi anh "cậu trai trẻ đừng sợ, nói cho chúng tôi biết về cậu đi" mọi người hết sức nhẫn nại hỏi anh nhưng chỉ là câu trả lời im lặng hết cách mọi người xoay qua nhìn cô ý bảo cô ra tay đi "nhìn con làm gì"
"chị hỏi anh ấy đi, người là chị cứu về mà"
"haizzzz hỏi thì hỏi" cô quya qua nhìn anh chưa kịp hỏi thì bị anh ôm ngang eo cô làm cô xém nữa không thở nổi, mọi người nhìn thấy thì mắt chữ A mồm chữ O "anh buông ra, tôi sắp nghẹt chết rồi này" cô vỗ vỗ lưng anh, nhưng hình như không có tác dụng.
"sợ" anh nhỏ giọng nói vừa nói vừa khóc, tay thì ôm chặt cô hơn "không nhớ"
"hả anh nói gì" Tuyết Nhi cố gắng đứng sát vào nghe nhưng cũng không rõ
"anh bình tĩnh nói rõ ràng cái đã" cô cố gắng vuốt nhẹ vai anh làm anh bình tĩnh lại "anh nói những chuyện xảy ra, nhớ gì kể đó"
Mọi người nhẫn nại nghe anh nói thì rút ra được là anh tên Phong em trai tên Nam, đi lạc rồi lên xe rồi gặp cô thế là hết, hết cách đành kêu bác sĩ đến khám cho anh xem anh có bị thương ở đâu không, vị bác sĩ xem xong thì đi ra nói với mọi người "cậu ta thần trí thì như trẻ con, chắc là trốn đi ra ngoài nên mới bị lạc, tôi xem qua thì thấy cơ thể khá ổn không có gì đáng ngại"
"vâng cảm ơn bác sĩ" tiễn bác sĩ về mọi người để anh trong phòng do mệt quá anh ngủ thiếp đi, trong phòng khách nét mặt ai cũng nặng nề
"báo công an" Tuyết Nhi cho ý kiến của mình
"ừm" ai cũng đồng tình với ý kiến của Tuyết Nhi "mai con sẽ lên đồn báo" Tuyết Lan nói rồi đứng lên đi về phòng mình bây giờ đã là 11h đêm bình thường cô ngủ là 10h hôm nay quá 1 tiếng cơ thể còn hơi mệt nên nằm xuống cô đã ngủ lúc nào không hay, đến sáng dậy cô thấy tay mình có gì đó nặng nặng còn có cái gì đang cựa vào ngực mình cô giật mình mở mắt thì một cái gì màu đen đập vào mắt cô nhìn kỹ là Thanh Phong, sao anh lại biết phòng cô mà còn ngủ cùng cô ôm cô nữa chứ, đúng là hại người mà.
Dưới nhà đồ ăn sáng đã xong thấy Tuyết Lan lâu quá bà Ánh Nguyệt mới nói Tuyết Nhi lên phòng kêu, vừa lên phòng do quá quen nên không cần gõ cửa đã vào luôn đập vào mắt Tuyết Nhi là hai người đang nằm trên giường người nam ôm người nữ ngủ rất ngon còn chị của cô thì trên người chỉ mặt đồ lót ở trong do thói quen khuôn mặt thì đỏ bừng khi thấy em mình nhìn, Tuyết Nhi hơi bất ngờ cười cười "em....em hình như vào không đúng lúc thì phải.....em xuống trước chị mau xuống ăn sáng" nói xong đóng cửa lại chạy ngay xuống lầu.
"con làm gì như ma đuổi vậy" ba cô thấy con gái mình mặt mài hốt hoảng thì nhíu mài hỏi
"ba mẹ còn hơn gặp ma"
"hửm"
"con khi nảy lên phòng chị thấy" cô làm động tác ôm nhau cho ba mẹ thấy làm cho ông bà cũng sửng sốt theo ánh mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn lên lầu.
"chị khai báo rõ sẽ được khoan hồng" Tuyết Nhi đang cầm trên tay một thanh kiếm gỗ nhỏ nhịp nhịp trên tay, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía chàng trai đẹp như hoa kia
"hai đứa đã làm gì chưa" mẹ của cô Dương Ánh Nguyệt vẻ mặt bí hiểm nhìn con gái mình
"đừng nói là có rồi nha" ba cô ông Trần Nhật Dương là chủ của võ đường đôi mắt kinh ngạc nói làm cho mọi người đều ồ lên nhìn về phía cô, Tuyết Lan thấy mọi người suy nghĩ hơi xa quá đành phải phá tan sự suy nghĩ này "trời ơi mọi người bình tĩnh nghe con nói, anh ta được con giúp khi đang đi lấy hàng thôi, còn về danh tính thì con không biết"
Mọi người bây giờ dời lực chú ý về phía anh, ba cô nhìn chàng trai trước mặt ngũ quang sáng vẻ mặt không giống như người lừa gạt "này chàng trai cậu là ai, tên gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi" ông hỏi một đường làm Thanh Phong ngơ ngát chớp chớp đôi mắt nhìn ông "tôi đang hỏi cậu sao khogn6 trả lời" do ông là người học võ nên lời nói hơi cứng ngất làm anh sợ hãi mà đôi mắt ngấn lệ "này này tôi....tôi làm gì đâu"
"aiya ông làm cậu ta sợ rồi đó" mẹ cô hiền từ nhỏ giọng hỏi anh "cậu trai trẻ đừng sợ, nói cho chúng tôi biết về cậu đi" mọi người hết sức nhẫn nại hỏi anh nhưng chỉ là câu trả lời im lặng hết cách mọi người xoay qua nhìn cô ý bảo cô ra tay đi "nhìn con làm gì"
"chị hỏi anh ấy đi, người là chị cứu về mà"
"haizzzz hỏi thì hỏi" cô quya qua nhìn anh chưa kịp hỏi thì bị anh ôm ngang eo cô làm cô xém nữa không thở nổi, mọi người nhìn thấy thì mắt chữ A mồm chữ O "anh buông ra, tôi sắp nghẹt chết rồi này" cô vỗ vỗ lưng anh, nhưng hình như không có tác dụng.
"sợ" anh nhỏ giọng nói vừa nói vừa khóc, tay thì ôm chặt cô hơn "không nhớ"
"hả anh nói gì" Tuyết Nhi cố gắng đứng sát vào nghe nhưng cũng không rõ
"anh bình tĩnh nói rõ ràng cái đã" cô cố gắng vuốt nhẹ vai anh làm anh bình tĩnh lại "anh nói những chuyện xảy ra, nhớ gì kể đó"
Mọi người nhẫn nại nghe anh nói thì rút ra được là anh tên Phong em trai tên Nam, đi lạc rồi lên xe rồi gặp cô thế là hết, hết cách đành kêu bác sĩ đến khám cho anh xem anh có bị thương ở đâu không, vị bác sĩ xem xong thì đi ra nói với mọi người "cậu ta thần trí thì như trẻ con, chắc là trốn đi ra ngoài nên mới bị lạc, tôi xem qua thì thấy cơ thể khá ổn không có gì đáng ngại"
"vâng cảm ơn bác sĩ" tiễn bác sĩ về mọi người để anh trong phòng do mệt quá anh ngủ thiếp đi, trong phòng khách nét mặt ai cũng nặng nề
"báo công an" Tuyết Nhi cho ý kiến của mình
"ừm" ai cũng đồng tình với ý kiến của Tuyết Nhi "mai con sẽ lên đồn báo" Tuyết Lan nói rồi đứng lên đi về phòng mình bây giờ đã là 11h đêm bình thường cô ngủ là 10h hôm nay quá 1 tiếng cơ thể còn hơi mệt nên nằm xuống cô đã ngủ lúc nào không hay, đến sáng dậy cô thấy tay mình có gì đó nặng nặng còn có cái gì đang cựa vào ngực mình cô giật mình mở mắt thì một cái gì màu đen đập vào mắt cô nhìn kỹ là Thanh Phong, sao anh lại biết phòng cô mà còn ngủ cùng cô ôm cô nữa chứ, đúng là hại người mà.
Dưới nhà đồ ăn sáng đã xong thấy Tuyết Lan lâu quá bà Ánh Nguyệt mới nói Tuyết Nhi lên phòng kêu, vừa lên phòng do quá quen nên không cần gõ cửa đã vào luôn đập vào mắt Tuyết Nhi là hai người đang nằm trên giường người nam ôm người nữ ngủ rất ngon còn chị của cô thì trên người chỉ mặt đồ lót ở trong do thói quen khuôn mặt thì đỏ bừng khi thấy em mình nhìn, Tuyết Nhi hơi bất ngờ cười cười "em....em hình như vào không đúng lúc thì phải.....em xuống trước chị mau xuống ăn sáng" nói xong đóng cửa lại chạy ngay xuống lầu.
"con làm gì như ma đuổi vậy" ba cô thấy con gái mình mặt mài hốt hoảng thì nhíu mài hỏi
"ba mẹ còn hơn gặp ma"
"hửm"
"con khi nảy lên phòng chị thấy" cô làm động tác ôm nhau cho ba mẹ thấy làm cho ông bà cũng sửng sốt theo ánh mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro