Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Chào Mọi Người,...
2025-01-04 00:14:34
Chiếc xe hơi màu đen lăn bánh chậm rãi trên đường, thỉnh thoảng vì kẹt xe mà phải dừng lại đôi chút.
Ngồi ở ghế sau, Ổ Tô chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, đồng hồ hiển thị tám giờ rưỡi.
Vào học lúc chín giờ nên thời gian khá thoải mái, hôm nay chắc chắn sẽ không bị muộn.
Trên xe chỉ có một mình cô, Trình Nhuế không kịp đi chuyến này.
Mười phút trước, Ổ Tô nói với tài xế rằng Trình Nhuế dậy muộn và chưa ăn sáng, lát nữa để tài xế khác đưa cô ta đến trường cũng được, cô nghĩ tài xế sẽ hỏi thêm vài câu nhưng không.
Người tài xế họ Lý, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ấy chỉ gật đầu, mở cửa sau cho cô, đợi cô ngồi vững rồi nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó lên ghế lái khởi động xe, đạp ga xuất phát.
Khi đó, Ổ Tô hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng hiểu ra.
Tài xế Lý là người thông minh, làm việc theo chức trách, chủ nhà bảo lúc nào xuất phát thì lúc đó xuất phát, ông ấy chỉ là tài xế, không cần và cũng không nên tham gia vào những chuyện nội bộ gia đình, chỉ cần làm tốt công việc của mình, trời có sập thì đã có người cao chống đỡ.
Ổ Tô nhắm mắt, tựa người ra sau ghế để nghỉ ngơi, sau khi rời khỏi đoạn đường đông đúc, chẳng mấy chốc đã đến Nhất Trung.
Nhiều học sinh lần lượt bước vào cổng trường, Ổ Tô xách túi, dừng lại trước cổng trường, thầm nói: Ngày đầu tiên trở lại thời cấp ba, thật vui.
Hệ thống Đại Gia đột nhiên xuất hiện, nói: [A Tô, hôm nay là ngày thứ hai đi học rồi.]
Ổ Tô tao nhã đảo mắt: “Đối với tôi thì đây là ngày đầu tiên, nguyên chủ không tính!”
Hơn nữa hôm qua cũng chưa chính thức vào học, chỉ là một ngày thi khảo sát trình độ.
Hệ thống Đại Gia: [Được thôi.]
Nó đã xem qua cuộc đời của ký chủ ở kiếp trước cả đêm qua, chỉ cảm thấy cô đã sống một cuộc đời quá vất vả.
Hồi tiểu học và trung học, mỗi ngày cô phải dậy từ bốn giờ sáng, mất một tiếng đi xuống núi, rồi ngồi thuyền nhỏ sang một ngọn núi khác, cuối cùng đi bộ thêm bốn mươi phút mới đến trường, lên cấp ba, điều kiện khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là chút ít, vì cô ở ký túc xá, không phải đi lại hàng ngày.
Ngôi trường cấp ba mà cô theo học điều kiện cực kỳ tồi tàn, một phòng ký túc xá chật chội với hơn bốn mươi người, đồ ăn ở nhà ăn thì nhạt nhẽo, giáo viên giảng dạy cũng không giỏi, học sinh nào có thể học hành thành tài, hầu hết đều dựa vào nỗ lực của chính mình.
Từ khi học lớp 10, Ổ Tô mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, thời gian còn lại hoặc học, hoặc học, rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi nhưng cuộc sống lại giống như một người tu hành khổ hạnh.
So với mười tám năm trước đó, cuộc sống sau khi lên đại học thực sự là một bước tiến vượt bậc về chất lượng.
Hệ thống Đại Gia thương cô, cổ vũ: [Hôm nay A Tô cũng phải cố gắng lên nha!]
Ngồi ở ghế sau, Ổ Tô chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, đồng hồ hiển thị tám giờ rưỡi.
Vào học lúc chín giờ nên thời gian khá thoải mái, hôm nay chắc chắn sẽ không bị muộn.
Trên xe chỉ có một mình cô, Trình Nhuế không kịp đi chuyến này.
Mười phút trước, Ổ Tô nói với tài xế rằng Trình Nhuế dậy muộn và chưa ăn sáng, lát nữa để tài xế khác đưa cô ta đến trường cũng được, cô nghĩ tài xế sẽ hỏi thêm vài câu nhưng không.
Người tài xế họ Lý, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ấy chỉ gật đầu, mở cửa sau cho cô, đợi cô ngồi vững rồi nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó lên ghế lái khởi động xe, đạp ga xuất phát.
Khi đó, Ổ Tô hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng hiểu ra.
Tài xế Lý là người thông minh, làm việc theo chức trách, chủ nhà bảo lúc nào xuất phát thì lúc đó xuất phát, ông ấy chỉ là tài xế, không cần và cũng không nên tham gia vào những chuyện nội bộ gia đình, chỉ cần làm tốt công việc của mình, trời có sập thì đã có người cao chống đỡ.
Ổ Tô nhắm mắt, tựa người ra sau ghế để nghỉ ngơi, sau khi rời khỏi đoạn đường đông đúc, chẳng mấy chốc đã đến Nhất Trung.
Nhiều học sinh lần lượt bước vào cổng trường, Ổ Tô xách túi, dừng lại trước cổng trường, thầm nói: Ngày đầu tiên trở lại thời cấp ba, thật vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống Đại Gia đột nhiên xuất hiện, nói: [A Tô, hôm nay là ngày thứ hai đi học rồi.]
Ổ Tô tao nhã đảo mắt: “Đối với tôi thì đây là ngày đầu tiên, nguyên chủ không tính!”
Hơn nữa hôm qua cũng chưa chính thức vào học, chỉ là một ngày thi khảo sát trình độ.
Hệ thống Đại Gia: [Được thôi.]
Nó đã xem qua cuộc đời của ký chủ ở kiếp trước cả đêm qua, chỉ cảm thấy cô đã sống một cuộc đời quá vất vả.
Hồi tiểu học và trung học, mỗi ngày cô phải dậy từ bốn giờ sáng, mất một tiếng đi xuống núi, rồi ngồi thuyền nhỏ sang một ngọn núi khác, cuối cùng đi bộ thêm bốn mươi phút mới đến trường, lên cấp ba, điều kiện khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là chút ít, vì cô ở ký túc xá, không phải đi lại hàng ngày.
Ngôi trường cấp ba mà cô theo học điều kiện cực kỳ tồi tàn, một phòng ký túc xá chật chội với hơn bốn mươi người, đồ ăn ở nhà ăn thì nhạt nhẽo, giáo viên giảng dạy cũng không giỏi, học sinh nào có thể học hành thành tài, hầu hết đều dựa vào nỗ lực của chính mình.
Từ khi học lớp 10, Ổ Tô mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, thời gian còn lại hoặc học, hoặc học, rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi nhưng cuộc sống lại giống như một người tu hành khổ hạnh.
So với mười tám năm trước đó, cuộc sống sau khi lên đại học thực sự là một bước tiến vượt bậc về chất lượng.
Hệ thống Đại Gia thương cô, cổ vũ: [Hôm nay A Tô cũng phải cố gắng lên nha!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro