Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Chào Mọi Người,...
2025-01-04 00:14:34
Ổ Tô bước vào khuôn viên Nhất Trung, ngẩng cao cằm, ánh mắt tràn đầy sức sống: “Được thôi!”
Bước vào lớp học, tìm được chỗ ngồi của mình, Ổ Tô lấy hộp bút mới và sách vở ra, treo túi lên ghế.
Cô bạn cùng bàn đang cắm cúi học nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt suýt nữa bị lóa.
Trời ơi! Bạn này xinh quá đi mất!
Tại sao mắt bạn ấy lại trong veo thế, mũi lại cao thẳng thế!
Còn khí chất vừa ngọt ngào vừa bất cần này là sao đây! Huhu, rung động mất thôi.
Không đúng, đợi đã, hôm qua rõ ràng giáo viên dẫn một học sinh mới chuyển trường vào lớp, mà lại là bạn cùng bàn với mình cơ mà.
Diệp Tịnh chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cậu ơi, chỗ ngồi của cậu cùng bàn mình đã có người ngồi rồi, cậu…”
Dù rất muốn bạn gái này làm bạn cùng bàn, nhưng mà, haiz!
Ổ Tô quay đầu lại, chống cằm, chớp chớp mắt: “Ơ? Hôm qua mình ngồi ở đây mà.”
Diệp Tịnh lập tức đơ người, vội vàng cúi sát lại nhìn kỹ, rồi lại cảm thấy hành động của mình hơi thất lễ, bèn ngượng ngùng lùi lại: “Thật vậy sao, hì hì hì.”
Cô ấy nhất thời không phản ứng kịp, mãi mấy giây sau mới nhớ ra, thực ra hôm qua cô ấy không nhìn rõ mặt bạn cùng bàn, chỉ là hôm nay khí chất độc đáo của người ngồi bên cạnh khiến cô ấy nhận ra.
Diệp Tịnh gãi đầu: “Xin lỗi nha, mình hơi bị mù mặt.” (Xạo đó, mắt cô ấy rất tốt, nhất là đối với mấy chị gái xinh đẹp, trong đầu nhớ kỹ lắm.)
“Hôm qua chưa kịp giới thiệu, mình tên là Diệp Tịnh.”
Ổ Tô khẽ vẫy tay, đôi mày cong cong, cười nói: “Chào cậu, mình là Ổ Tô.”
Cô cũng không ngạc nhiên khi đối phương nói vậy, nguyên chủ mới chuyển đến môi trường mới, hai ngày đầu ăn không ngon, ngủ không yên, không có tinh thần, cộng thêm tâm lý tự ti, lúc nào cũng cúi đầu, không nói chuyện với ai, khiến người khác có ấn tượng mới là lạ.
Diệp Tịnh thấy bạn cùng bàn mới không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt, lập tức mở máy nói chuyện: “Đã lớp 12 rồi mà sao cậu lại chuyển trường vào lúc này thế?”
“Hôm qua bài thi khảo sát tuy chỉ có trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, nhưng mình cũng làm không xong, chắc điểm cũng chẳng cao đâu.”
“Trường mình chấm bài bằng máy, chắc điểm đã có rồi, có lẽ thầy cô sẽ trả bài trong giờ học.”
“Mình là học sinh nội trú, có thể để một cái thùng đựng đồ dưới bàn, đồ của mình không nhiều, nếu cậu thấy sách vở nặng quá thì cứ để vào thùng của mình, khỏi phải vất vả mang đi mang lại mỗi ngày.”
“…”
Tình bạn giữa các cô gái quả thật rất kỳ diệu, sau khi cùng Diệp Tịnh đi vệ sinh một chuyến, mức độ thân thiết giữa Ổ Tô và cô ấy đã đạt đến mức có thể thân thiện đặt biệt danh cho nhau.
Diệp Tịnh nhận được biệt danh mới, cũng là biệt danh cũ—Diệp Lắm Lời, Ổ Tô gọi cô ấy là Tiểu Lắm Lời, nghe có vẻ cưng chiều, Diệp Tịnh rất hài lòng.
Bước vào lớp học, tìm được chỗ ngồi của mình, Ổ Tô lấy hộp bút mới và sách vở ra, treo túi lên ghế.
Cô bạn cùng bàn đang cắm cúi học nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt suýt nữa bị lóa.
Trời ơi! Bạn này xinh quá đi mất!
Tại sao mắt bạn ấy lại trong veo thế, mũi lại cao thẳng thế!
Còn khí chất vừa ngọt ngào vừa bất cần này là sao đây! Huhu, rung động mất thôi.
Không đúng, đợi đã, hôm qua rõ ràng giáo viên dẫn một học sinh mới chuyển trường vào lớp, mà lại là bạn cùng bàn với mình cơ mà.
Diệp Tịnh chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cậu ơi, chỗ ngồi của cậu cùng bàn mình đã có người ngồi rồi, cậu…”
Dù rất muốn bạn gái này làm bạn cùng bàn, nhưng mà, haiz!
Ổ Tô quay đầu lại, chống cằm, chớp chớp mắt: “Ơ? Hôm qua mình ngồi ở đây mà.”
Diệp Tịnh lập tức đơ người, vội vàng cúi sát lại nhìn kỹ, rồi lại cảm thấy hành động của mình hơi thất lễ, bèn ngượng ngùng lùi lại: “Thật vậy sao, hì hì hì.”
Cô ấy nhất thời không phản ứng kịp, mãi mấy giây sau mới nhớ ra, thực ra hôm qua cô ấy không nhìn rõ mặt bạn cùng bàn, chỉ là hôm nay khí chất độc đáo của người ngồi bên cạnh khiến cô ấy nhận ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tịnh gãi đầu: “Xin lỗi nha, mình hơi bị mù mặt.” (Xạo đó, mắt cô ấy rất tốt, nhất là đối với mấy chị gái xinh đẹp, trong đầu nhớ kỹ lắm.)
“Hôm qua chưa kịp giới thiệu, mình tên là Diệp Tịnh.”
Ổ Tô khẽ vẫy tay, đôi mày cong cong, cười nói: “Chào cậu, mình là Ổ Tô.”
Cô cũng không ngạc nhiên khi đối phương nói vậy, nguyên chủ mới chuyển đến môi trường mới, hai ngày đầu ăn không ngon, ngủ không yên, không có tinh thần, cộng thêm tâm lý tự ti, lúc nào cũng cúi đầu, không nói chuyện với ai, khiến người khác có ấn tượng mới là lạ.
Diệp Tịnh thấy bạn cùng bàn mới không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt, lập tức mở máy nói chuyện: “Đã lớp 12 rồi mà sao cậu lại chuyển trường vào lúc này thế?”
“Hôm qua bài thi khảo sát tuy chỉ có trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, nhưng mình cũng làm không xong, chắc điểm cũng chẳng cao đâu.”
“Trường mình chấm bài bằng máy, chắc điểm đã có rồi, có lẽ thầy cô sẽ trả bài trong giờ học.”
“Mình là học sinh nội trú, có thể để một cái thùng đựng đồ dưới bàn, đồ của mình không nhiều, nếu cậu thấy sách vở nặng quá thì cứ để vào thùng của mình, khỏi phải vất vả mang đi mang lại mỗi ngày.”
“…”
Tình bạn giữa các cô gái quả thật rất kỳ diệu, sau khi cùng Diệp Tịnh đi vệ sinh một chuyến, mức độ thân thiết giữa Ổ Tô và cô ấy đã đạt đến mức có thể thân thiện đặt biệt danh cho nhau.
Diệp Tịnh nhận được biệt danh mới, cũng là biệt danh cũ—Diệp Lắm Lời, Ổ Tô gọi cô ấy là Tiểu Lắm Lời, nghe có vẻ cưng chiều, Diệp Tịnh rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro