Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Chào Mọi Người,...
2025-01-04 00:14:34
Ổ Tô hơi nghiêng đầu, mỉm cười rạng rỡ: “Chào mọi người, mình là Ổ Tô. Vì hoàn cảnh gia đình nên mình mới chuyển trường vào lúc này. Lớp 12 là một năm rất quan trọng, hy vọng mình có thể nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình này, cùng mọi người nỗ lực phấn đấu, thi đỗ vào ngôi trường đại học mà mình mong muốn.”
Câu nói của cô rất quy củ, nhưng vì gương mặt cô quá xinh đẹp nên các bạn học cũng không cảm thấy cô quá nghiêm túc, cô Triệu dẫn đầu vỗ tay, tiếp theo là cả lớp hưởng ứng bằng tràng pháo tay nhiệt liệt.
Ổ Tô hơi cúi người, chào một cái rồi bước xuống.
Cô Triệu tranh thủ gọi nhỏ cô lại: “Ổ Tô, tiết sau em đến văn phòng gặp cô nhé.”
“Dạ vâng.”
Ổ Tô trở về chỗ ngồi, lấy sách tiếng Anh của tiết sau ra trước, một số bạn học sinh hướng ngoại tranh thủ vài phút trước giờ học để bắt chuyện với cô, có Diệp Tịnh làm bạn cùng bàn, Ổ Tô nhanh chóng hòa nhập với phần lớn bạn học trong lớp.
Còn lại một số ít, có người đang chăm chỉ ôn bài, có vài cô gái trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc rất thời thượng, tụ tập ở bàn trống bên kia lớp, ríu rít không biết đang nói gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía này.
Diệp Tịnh liếc qua, kéo tay áo Ổ Tô, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý đến mấy cô gái đó.” Cô ấy chỉ vào đầu mình: “Họ chắc có vấn đề ở đây, toàn là mấy người bỏ tiền vào học, đến trường chẳng học hành gì, chỉ so đẹp, suốt ngày bàn xem nam sinh nào đẹp trai nhất, muốn yêu đương với ai, làm sao để cưa cẩm, rồi còn hàng hiệu nữa—”
Nói đến đây, Diệp Tịnh bỗng cúi đầu nhìn vào gấu tay áo của Ổ Tô: “Ối trời, hóa ra cậu cũng là một rich kid.”
Những thứ khác thì không nhận ra, nhưng cái logo Chanel rõ ràng trên tay áo của Ổ Tô thì cô ấy biết.
“Mình cũng là bỏ tiền vào học mà.” Ổ Tô nhún vai.
Diệp Tịnh lập tức nghẹn lời, mặt đầy vẻ bối rối: “Nhưng, cậu nhìn có vẻ rất bình thường mà.”
Ổ Tô cười không ngừng, bạn cùng bàn của cô đáng yêu quá đi mất.
“Phải nói thế này.” Ổ Tô nhẹ nhàng nói: “Ở độ tuổi thanh xuân này, yêu cái đẹp là bình thường, hormone dao động cũng là bình thường, nhưng cái gì cũng cần có giới hạn, quá mức thì không hay. Nhiệm vụ chính của chúng ta vẫn là học tập, những thứ khác chỉ là chút gia vị trong cuộc sống học hành nhàm chán thôi.”
Diệp Tịnh ngơ ngác nhìn Ổ Tô, lắc lắc cánh tay cô: “Tô Tô à, có phải cậu bị cô Triệu nhập vào rồi không?”
Ổ Tô: …
Hết cách rồi, cô vẫn chưa quen với việc mình mới mười tám tuổi, nhìn mấy bạn cùng lớp ở độ tuổi này lại không nhịn được mà bật chế độ gia sư.
Cô Triệu giải đáp thắc mắc cho hai học sinh, giao đáp án bài thi khảo sát cho lớp trưởng để dán lên bảng đen phía sau rồi chuẩn bị rời khỏi lớp. Đúng lúc đó, Trình Nhuế vội vã chạy vào lớp, suýt chút nữa đâm sầm vào cô giáo.
Cô Triệu nhíu mày, giọng nghiêm khắc: “Trình Nhuế, sao em lại đến muộn cả một tiết học thế?”
[Tác giả có lời muốn nói]
A Tô: Vỗ tay cho em gái đến muộn!
Câu nói của cô rất quy củ, nhưng vì gương mặt cô quá xinh đẹp nên các bạn học cũng không cảm thấy cô quá nghiêm túc, cô Triệu dẫn đầu vỗ tay, tiếp theo là cả lớp hưởng ứng bằng tràng pháo tay nhiệt liệt.
Ổ Tô hơi cúi người, chào một cái rồi bước xuống.
Cô Triệu tranh thủ gọi nhỏ cô lại: “Ổ Tô, tiết sau em đến văn phòng gặp cô nhé.”
“Dạ vâng.”
Ổ Tô trở về chỗ ngồi, lấy sách tiếng Anh của tiết sau ra trước, một số bạn học sinh hướng ngoại tranh thủ vài phút trước giờ học để bắt chuyện với cô, có Diệp Tịnh làm bạn cùng bàn, Ổ Tô nhanh chóng hòa nhập với phần lớn bạn học trong lớp.
Còn lại một số ít, có người đang chăm chỉ ôn bài, có vài cô gái trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc rất thời thượng, tụ tập ở bàn trống bên kia lớp, ríu rít không biết đang nói gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía này.
Diệp Tịnh liếc qua, kéo tay áo Ổ Tô, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý đến mấy cô gái đó.” Cô ấy chỉ vào đầu mình: “Họ chắc có vấn đề ở đây, toàn là mấy người bỏ tiền vào học, đến trường chẳng học hành gì, chỉ so đẹp, suốt ngày bàn xem nam sinh nào đẹp trai nhất, muốn yêu đương với ai, làm sao để cưa cẩm, rồi còn hàng hiệu nữa—”
Nói đến đây, Diệp Tịnh bỗng cúi đầu nhìn vào gấu tay áo của Ổ Tô: “Ối trời, hóa ra cậu cũng là một rich kid.”
Những thứ khác thì không nhận ra, nhưng cái logo Chanel rõ ràng trên tay áo của Ổ Tô thì cô ấy biết.
“Mình cũng là bỏ tiền vào học mà.” Ổ Tô nhún vai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tịnh lập tức nghẹn lời, mặt đầy vẻ bối rối: “Nhưng, cậu nhìn có vẻ rất bình thường mà.”
Ổ Tô cười không ngừng, bạn cùng bàn của cô đáng yêu quá đi mất.
“Phải nói thế này.” Ổ Tô nhẹ nhàng nói: “Ở độ tuổi thanh xuân này, yêu cái đẹp là bình thường, hormone dao động cũng là bình thường, nhưng cái gì cũng cần có giới hạn, quá mức thì không hay. Nhiệm vụ chính của chúng ta vẫn là học tập, những thứ khác chỉ là chút gia vị trong cuộc sống học hành nhàm chán thôi.”
Diệp Tịnh ngơ ngác nhìn Ổ Tô, lắc lắc cánh tay cô: “Tô Tô à, có phải cậu bị cô Triệu nhập vào rồi không?”
Ổ Tô: …
Hết cách rồi, cô vẫn chưa quen với việc mình mới mười tám tuổi, nhìn mấy bạn cùng lớp ở độ tuổi này lại không nhịn được mà bật chế độ gia sư.
Cô Triệu giải đáp thắc mắc cho hai học sinh, giao đáp án bài thi khảo sát cho lớp trưởng để dán lên bảng đen phía sau rồi chuẩn bị rời khỏi lớp. Đúng lúc đó, Trình Nhuế vội vã chạy vào lớp, suýt chút nữa đâm sầm vào cô giáo.
Cô Triệu nhíu mày, giọng nghiêm khắc: “Trình Nhuế, sao em lại đến muộn cả một tiết học thế?”
[Tác giả có lời muốn nói]
A Tô: Vỗ tay cho em gái đến muộn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro