Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Chọn B Hay Chọn...
2025-01-04 00:14:34
Trình Nhuế ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, lần này cô ta thực sự muốn khóc: “Cô ơi, trên đường hơi tắc xe… em—”
Thành tích thi cử của Trình Nhuế mỗi lần đều ổn định ở khoảng top 200 của khối. Khối 12 có hơn 1.200 học sinh, thành tích này nghe qua thì cũng ổn, nhưng ở lớp chọn, so với những bạn cùng lớp tự lực thi vào thì cô ta lại không cùng đẳng cấp.
Cô ta thường lén tìm gia sư giỏi để học một kèm một, nhưng có lẽ vì năng khiếu chỉ ở mức bình thường, việc duy trì được ở mức này đối với cô ta đã là rất khó khăn rồi.
Vì không thể giành được sự ưu ái đặc biệt từ thầy cô qua thành tích học tập, cô ta đành tập trung vào mặt đạo đức, cô ta chưa bao giờ nói chuyện trong lớp, chưa bao giờ vi phạm kỷ luật nhà trường, bài tập hàng ngày lúc nào cũng hoàn thành đầy đủ, dù là chép hay làm sao cũng được, miễn là nộp đầy đủ, và quan trọng nhất—là một học sinh con nhà giàu, gia đình có mỏ, cô ta chưa từng đi học muộn.
Vậy mà hôm nay, một học sinh ngoan, giàu có nhưng vẫn yêu thích học tập như cô ta lại phá lệ!
Sau khi ăn sáng xong, Trình Nhuế trở về phòng thu dọn cặp sách, vì tâm trạng không tốt, cô ta hấp tấp, lúc thì quên cái này, lúc lại quên cái kia. Đến khi cô ta ra tới gara thì tài xế đưa đón cô ta đi học đã lái xe đưa Ổ Tô đi rồi.
Không còn cách nào khác, cô ta đành phải đi nhờ xe của Trình An Quốc. Đúng lúc hôm nay Trình An Quốc có một cuộc họp sáng sớm, cần phải đi sớm. Nhưng vì sợ mình đến họp muộn sẽ ảnh hưởng không tốt, nên ông ta đã để tài xế đưa ông ta đến công ty trước, sau đó mới quay lại đưa Trình Nhuế đến trường.
Công ty và trường Nhất Trung nằm ở hai hướng nam bắc, đến khi Trình Nhuế đến trường, vừa nhìn đồng hồ, cô ta mới biết mình đã muộn gần một tiếng.
Trình Nhuế vừa chạy nhanh vào trường, vừa thầm chửi Ổ Tô trong lòng.
Đồ tiện nhân! Tại sao phải quay về giành đồ với cô ta, tại sao không ở cái làng nghèo đó mà sống yên ổn, tại sao chứ, tại sao!
Trình Nhuế chỉ ngẩng đầu lên một chút, rồi lập tức cúi xuống, cô ta sợ mình không kìm được biểu cảm dữ tợn, bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Cô Triệu nghe cái cớ của cô ta, sắc mặt không chút thay đổi, để lại một câu “không có lần sau” rồi cầm giáo án rời đi.
Con đường đến Nhất Trung tắc nghẽn không phải ngày một ngày hai, đã biết vậy sao không đi sớm hơn, đây là vấn đề thái độ học tập.
Vốn dĩ cô Triệu có ấn tượng khá tốt về Trình Nhuế, nhưng giờ trong lòng đã sinh ra khúc mắc.
Trình Nhuế quay lại chỗ ngồi, chuông vào lớp vừa vang lên.
Cô ta đưa ánh mắt trấn an tới những cô bạn nhựa của mình, rồi lấy sách vở ra, ngồi thẳng lưng, chuẩn bị chăm chú nghe giảng.
Ổ Tô chống một tay lên cằm, tay kia cầm bút viết nhanh vào vở những kiến thức thầy cô giảng nhưng không có trong sách.
Đang viết, bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh nhìn mạnh mẽ.
Ổ Tô hạ tay chống cằm xuống, dùng khóe mắt tìm kiếm… có rồi.
Không ai khác chính là cô em gái tốt của cô, Trình Nhuế.
Cô nhướng mày, khẽ nhếch môi cười.
Trình Nhuế hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mà nhìn về phía Ổ Tô, đối phương mặc chiếc áo phiên bản giới hạn của cô ta, trên ghế còn treo chiếc túi phiên bản giới hạn của cô ta. Cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ngay lập tức lao qua tát Ổ Tô hai cái.
Dù Ổ Tô không nhìn lại nhưng cô ta biết nụ cười kia chính là đang khiêu khích mình!
Đồ rác rưởi chưa từng thấy đồ tốt! Đồ nhà quê!
Lại nghĩ đến màn “chuyện lớn hóa nhỏ” sáng nay của Trình An Quốc, cô ta tức đến nghiến răng.
Quả nhiên, con ruột có khác.
Thành tích thi cử của Trình Nhuế mỗi lần đều ổn định ở khoảng top 200 của khối. Khối 12 có hơn 1.200 học sinh, thành tích này nghe qua thì cũng ổn, nhưng ở lớp chọn, so với những bạn cùng lớp tự lực thi vào thì cô ta lại không cùng đẳng cấp.
Cô ta thường lén tìm gia sư giỏi để học một kèm một, nhưng có lẽ vì năng khiếu chỉ ở mức bình thường, việc duy trì được ở mức này đối với cô ta đã là rất khó khăn rồi.
Vì không thể giành được sự ưu ái đặc biệt từ thầy cô qua thành tích học tập, cô ta đành tập trung vào mặt đạo đức, cô ta chưa bao giờ nói chuyện trong lớp, chưa bao giờ vi phạm kỷ luật nhà trường, bài tập hàng ngày lúc nào cũng hoàn thành đầy đủ, dù là chép hay làm sao cũng được, miễn là nộp đầy đủ, và quan trọng nhất—là một học sinh con nhà giàu, gia đình có mỏ, cô ta chưa từng đi học muộn.
Vậy mà hôm nay, một học sinh ngoan, giàu có nhưng vẫn yêu thích học tập như cô ta lại phá lệ!
Sau khi ăn sáng xong, Trình Nhuế trở về phòng thu dọn cặp sách, vì tâm trạng không tốt, cô ta hấp tấp, lúc thì quên cái này, lúc lại quên cái kia. Đến khi cô ta ra tới gara thì tài xế đưa đón cô ta đi học đã lái xe đưa Ổ Tô đi rồi.
Không còn cách nào khác, cô ta đành phải đi nhờ xe của Trình An Quốc. Đúng lúc hôm nay Trình An Quốc có một cuộc họp sáng sớm, cần phải đi sớm. Nhưng vì sợ mình đến họp muộn sẽ ảnh hưởng không tốt, nên ông ta đã để tài xế đưa ông ta đến công ty trước, sau đó mới quay lại đưa Trình Nhuế đến trường.
Công ty và trường Nhất Trung nằm ở hai hướng nam bắc, đến khi Trình Nhuế đến trường, vừa nhìn đồng hồ, cô ta mới biết mình đã muộn gần một tiếng.
Trình Nhuế vừa chạy nhanh vào trường, vừa thầm chửi Ổ Tô trong lòng.
Đồ tiện nhân! Tại sao phải quay về giành đồ với cô ta, tại sao không ở cái làng nghèo đó mà sống yên ổn, tại sao chứ, tại sao!
Trình Nhuế chỉ ngẩng đầu lên một chút, rồi lập tức cúi xuống, cô ta sợ mình không kìm được biểu cảm dữ tợn, bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Cô Triệu nghe cái cớ của cô ta, sắc mặt không chút thay đổi, để lại một câu “không có lần sau” rồi cầm giáo án rời đi.
Con đường đến Nhất Trung tắc nghẽn không phải ngày một ngày hai, đã biết vậy sao không đi sớm hơn, đây là vấn đề thái độ học tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ cô Triệu có ấn tượng khá tốt về Trình Nhuế, nhưng giờ trong lòng đã sinh ra khúc mắc.
Trình Nhuế quay lại chỗ ngồi, chuông vào lớp vừa vang lên.
Cô ta đưa ánh mắt trấn an tới những cô bạn nhựa của mình, rồi lấy sách vở ra, ngồi thẳng lưng, chuẩn bị chăm chú nghe giảng.
Ổ Tô chống một tay lên cằm, tay kia cầm bút viết nhanh vào vở những kiến thức thầy cô giảng nhưng không có trong sách.
Đang viết, bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh nhìn mạnh mẽ.
Ổ Tô hạ tay chống cằm xuống, dùng khóe mắt tìm kiếm… có rồi.
Không ai khác chính là cô em gái tốt của cô, Trình Nhuế.
Cô nhướng mày, khẽ nhếch môi cười.
Trình Nhuế hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mà nhìn về phía Ổ Tô, đối phương mặc chiếc áo phiên bản giới hạn của cô ta, trên ghế còn treo chiếc túi phiên bản giới hạn của cô ta. Cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ngay lập tức lao qua tát Ổ Tô hai cái.
Dù Ổ Tô không nhìn lại nhưng cô ta biết nụ cười kia chính là đang khiêu khích mình!
Đồ rác rưởi chưa từng thấy đồ tốt! Đồ nhà quê!
Lại nghĩ đến màn “chuyện lớn hóa nhỏ” sáng nay của Trình An Quốc, cô ta tức đến nghiến răng.
Quả nhiên, con ruột có khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro