Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Chọn B Hay Chọn...
2025-01-04 00:14:34
Công ty của nhà họ Trình không liên quan đến cô ta, đó là của Trình Húc, cô ta không định tranh giành, nhưng sự chú ý của ba mẹ, niềm tự hào của họ dành cho cô ta, và những tài sản hữu hình đó, tất cả đều là của Trình Nhuế đây, tuyệt đối không thể chia sẻ với Ổ Tô.
Kế hoạch ban đầu của Trình Nhuế là sau khi con gái ruột của nhà họ Trình trở về, cô ta sẽ thường xuyên chèn ép, tẩy não đối phương, dần dần khiến cô nghe lời mình, không dám tranh giành.
Không ngờ, Ổ Tô lại là một nhân vật khó chơi, đặc biệt mặt rất dày, hơn nữa còn dám “thi đấu” với cô ta.
Đồ tiện nhân này.
Không được, không thể để cô ở lại nhà họ Trình, cô ta phải nghĩ cách đuổi cô đi.
Trình Nhuế có tính toán gì, Ổ Tô không cần nghĩ cũng biết được đại khái, nhưng cô không lãng phí thời gian ở đây, chỉ tập trung nghe giảng.
Bất ngờ, giáo viên tiếng Anh ném một viên phấn từ bục giảng xuống, trúng ngay trán của Trình Nhuế.
Trên trán Trình Nhuế xuất hiện một vệt phấn xanh, cộng thêm biểu cảm hoảng sợ của cô ta, trông vô cùng buồn cười.
Giáo viên tiếng Anh họ Hà, là giáo viên đặc cấp sắp nghỉ hưu, biểu cảm trên gương mặt bà ấy thường lạnh lùng như băng, trông như phiên bản nâng cấp của cô Triệu, càng đáng sợ hơn.
Luyện ném phấn mấy chục năm, tất nhiên là độ chính xác cũng rất cao.
Cô Hà lạnh lùng hỏi: “Trình Nhuế, không nhìn lên bảng, em đang nhìn gì vậy?”
Trình Nhuế ôm trán, thấy ánh mắt của cả lớp đều tập trung về phía mình, mặt cô ta không khỏi đỏ bừng, cô ta đỏ mắt, rưng rưng như sắp khóc: “Cô ơi, em không—”
“Không nhìn? Vậy là đang chăm chú nghe giảng à?” Cô Hà cười lạnh một tiếng: “Em đứng lên, nói xem câu hỏi đọc hiểu này chọn đáp án nào.”
Trình Nhuế đã mất tập trung cả nửa tiết học, làm sao biết được đang nói đến câu nào, bạn cùng bàn của cô ta là một nam sinh thầm thích cô ta, gia cảnh cũng giàu có, ngang ngửa nhà họ Trình.
Lúc này, nam sinh cảm thấy cơ hội “anh hùng cứu mỹ nhân” của mình đã tới, trời ban cơ hội, nhưng mà cậu ta cũng không nghe giảng nên thò cổ nhìn đáp án của bạn ngồi trước—C.
Cậu ta lập tức viết to một chữ “C” trên giấy.
Trình Nhuế nhìn thấy, giả vờ ngập ngừng nói: “Cô ơi, em nghĩ câu này nên chọn C—”
Chưa nói hết câu, bạn cùng bàn của cô ta bỗng gạch đi chữ trên giấy, rồi viết một chữ “B” thật to.
Nam sinh căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi, vừa rồi cậu ta nhìn nhầm dòng, suýt nữa làm lỡ việc của nữ thần.
Trình Nhuế lập tức đổi giọng: “B, chọn B!”
Cô Hà: “Nếu đã muốn nhắc bài cho bạn thì dứt khoát làm người tốt đến cùng, thi đại học ngồi cạnh bạn ấy đọc đáp án luôn, chẳng phải tốt hơn sao.”
Các bạn trong lớp không mù, đương nhiên thấy được động tác nhỏ giữa Trình Nhuế và bạn cùng bàn, nghe vậy đều cười khúc khích.
Trình Nhuế chưa từng thấy mất mặt như lúc này, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.
Cô Hà lại nói: “Được rồi, ngồi xuống đi, còn mất tập trung nữa thì ra ngoài, không muốn học thì ra ngoài chơi, đừng ở trong lớp lãng phí thời gian quý giá của mọi người.”
Bà ấy tùy ý chỉ một học sinh: “Phục Kiệt, em nói xem, câu này chọn đáp án nào.”
Phục Kiệt ngồi ở góc lớp, giống như một người vô hình, anh đứng dậy, giọng nói trong trẻo, rõ ràng: “Chọn A.”
Cô Hà: “Nói thử cách em suy luận đi.”
Kế hoạch ban đầu của Trình Nhuế là sau khi con gái ruột của nhà họ Trình trở về, cô ta sẽ thường xuyên chèn ép, tẩy não đối phương, dần dần khiến cô nghe lời mình, không dám tranh giành.
Không ngờ, Ổ Tô lại là một nhân vật khó chơi, đặc biệt mặt rất dày, hơn nữa còn dám “thi đấu” với cô ta.
Đồ tiện nhân này.
Không được, không thể để cô ở lại nhà họ Trình, cô ta phải nghĩ cách đuổi cô đi.
Trình Nhuế có tính toán gì, Ổ Tô không cần nghĩ cũng biết được đại khái, nhưng cô không lãng phí thời gian ở đây, chỉ tập trung nghe giảng.
Bất ngờ, giáo viên tiếng Anh ném một viên phấn từ bục giảng xuống, trúng ngay trán của Trình Nhuế.
Trên trán Trình Nhuế xuất hiện một vệt phấn xanh, cộng thêm biểu cảm hoảng sợ của cô ta, trông vô cùng buồn cười.
Giáo viên tiếng Anh họ Hà, là giáo viên đặc cấp sắp nghỉ hưu, biểu cảm trên gương mặt bà ấy thường lạnh lùng như băng, trông như phiên bản nâng cấp của cô Triệu, càng đáng sợ hơn.
Luyện ném phấn mấy chục năm, tất nhiên là độ chính xác cũng rất cao.
Cô Hà lạnh lùng hỏi: “Trình Nhuế, không nhìn lên bảng, em đang nhìn gì vậy?”
Trình Nhuế ôm trán, thấy ánh mắt của cả lớp đều tập trung về phía mình, mặt cô ta không khỏi đỏ bừng, cô ta đỏ mắt, rưng rưng như sắp khóc: “Cô ơi, em không—”
“Không nhìn? Vậy là đang chăm chú nghe giảng à?” Cô Hà cười lạnh một tiếng: “Em đứng lên, nói xem câu hỏi đọc hiểu này chọn đáp án nào.”
Trình Nhuế đã mất tập trung cả nửa tiết học, làm sao biết được đang nói đến câu nào, bạn cùng bàn của cô ta là một nam sinh thầm thích cô ta, gia cảnh cũng giàu có, ngang ngửa nhà họ Trình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, nam sinh cảm thấy cơ hội “anh hùng cứu mỹ nhân” của mình đã tới, trời ban cơ hội, nhưng mà cậu ta cũng không nghe giảng nên thò cổ nhìn đáp án của bạn ngồi trước—C.
Cậu ta lập tức viết to một chữ “C” trên giấy.
Trình Nhuế nhìn thấy, giả vờ ngập ngừng nói: “Cô ơi, em nghĩ câu này nên chọn C—”
Chưa nói hết câu, bạn cùng bàn của cô ta bỗng gạch đi chữ trên giấy, rồi viết một chữ “B” thật to.
Nam sinh căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi, vừa rồi cậu ta nhìn nhầm dòng, suýt nữa làm lỡ việc của nữ thần.
Trình Nhuế lập tức đổi giọng: “B, chọn B!”
Cô Hà: “Nếu đã muốn nhắc bài cho bạn thì dứt khoát làm người tốt đến cùng, thi đại học ngồi cạnh bạn ấy đọc đáp án luôn, chẳng phải tốt hơn sao.”
Các bạn trong lớp không mù, đương nhiên thấy được động tác nhỏ giữa Trình Nhuế và bạn cùng bàn, nghe vậy đều cười khúc khích.
Trình Nhuế chưa từng thấy mất mặt như lúc này, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.
Cô Hà lại nói: “Được rồi, ngồi xuống đi, còn mất tập trung nữa thì ra ngoài, không muốn học thì ra ngoài chơi, đừng ở trong lớp lãng phí thời gian quý giá của mọi người.”
Bà ấy tùy ý chỉ một học sinh: “Phục Kiệt, em nói xem, câu này chọn đáp án nào.”
Phục Kiệt ngồi ở góc lớp, giống như một người vô hình, anh đứng dậy, giọng nói trong trẻo, rõ ràng: “Chọn A.”
Cô Hà: “Nói thử cách em suy luận đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro