Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Chọn B Hay Chọn...

2025-01-04 00:14:34

Phục Kiệt: “Bài viết nói về tác hại của tro núi lửa đối với sức khỏe con người… Đề bài hỏi ý chính, lựa chọn A là phù hợp.”

Anh nói với nhịp điệu không nhanh không chậm, giọng nói trong trẻo, rõ ràng, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu, giống như một làn gió mát thổi qua núi rừng vào mùa hè.

“Được rồi, em ngồi xuống đi.” Cô Hà cách một khoảng không chỉ vào cô bé ngồi gần cửa sổ: “Em học sinh mới kia, em làm ra chưa?”

Cô bé đó chính là Ổ Tô. Khi nghe câu trả lời của Phục Kiệt, cô hơi nghiêng đầu để nhìn xem cậu con trai có giọng nói hay như vậy trông ra sao. Nhìn rồi, cô mới phát hiện ra anh chính là người hôm qua đã đưa ô cho mình.

Không trách sao giọng nói lại có chút quen thuộc.

Ổ Tô còn đang suy nghĩ, “lửa đã cháy đến thân mình”, cô đặt bút xuống, đứng lên trả lời: “Em chọn D.”

Cô Hà: “Nói xem lý do của em.”

Ổ Tô đáp: “Đáp án A gần đúng nhưng quá chung chung, đáp án B không thể hiện được quan điểm, đáp án C không liên quan đến nội dung bài viết, đáp án D phù hợp với ý bài.”

Khuôn mặt thường ngày nghiêm khắc của cô Hà bất ngờ lộ ra một chút vui vẻ, ánh mắt thậm chí còn ánh lên vẻ tán thưởng: “Em tên gì?”

“Ổ Tô.”

“Được, em ngồi xuống đi.” Cô Hà hỏi cả lớp: “Một câu đọc hiểu với bốn đáp án, các em nói xem đáp án nào mới là đúng?”

Cả lớp: …

Thầy cô biểu hiện rõ ràng như vậy, chắc chắn là đáp án của Ổ Tô đúng rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đáp án của bạn Ổ Tô là chính xác, phân tích cũng gần với đáp án chuẩn.” Cô Hà nói: “Câu đọc hiểu này là một câu trong đề thi thử, rất có chiều sâu và cũng khá đánh đố, đáp án A và D rất gần nhau, không dễ để chọn đúng…”

Chuông báo hết tiết vang lên.

Các bạn học sinh ai cần đi vệ sinh thì đi, ai chăm học thì tiếp tục cắm đầu vào sách vở, Ổ Tô đi đến văn phòng để tìm giáo viên chủ nhiệm.

Phục Kiệt tựa lưng vào ghế, duỗi thẳng đôi chân dài, vươn cơ thể một cái lười biếng, cầm bút, ghi lại câu đọc hiểu vừa rồi vào cuốn sổ ghi chép lỗi sai, khi viết đến bốn chữ “phù hợp ý bài”, trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh của Ổ Tô lúc trả lời câu hỏi.

Lúc đó, một làn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ đang mở, làm sợi tóc lòa xòa của cô khẽ lay động, lọn tóc lướt qua chiếc cằm trắng nõn của cô, lộ ra gương mặt thanh tú.

Từ góc độ của anh, chỉ có thể lờ mờ thấy được nửa gương mặt nghiêng của cô, nhưng anh biết, cô rất đẹp.

Khi tự giới thiệu, cô nói tên mình là Ổ Tô.

Nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của cô hôm qua, anh cứ tưởng hoàn cảnh gia đình cô khó khăn, ai ngờ, chú hề lại chính là bản thân anh.

Bộ quần áo mà Ổ Tô mặc hôm nay, cộng lại ít nhất cũng sáu con số, còn chiếc túi xách “giỏ đi chợ” tùy tiện treo trên lưng ghế của cô, nghe nói đã ngừng sản xuất, có tiền cũng không mua được.

Phục Kiệt kéo kéo chiếc áo đồng phục của mình, viết vào trang cuối của cuốn sổ: “Đừng suy diễn quá nhiều.”

Khối 12.

Ổ Tô đứng trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm: “Cô gọi em có việc gì ạ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0