Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Đại Gia, Cậu Nó...

2025-01-04 00:14:34

Ổ Tô bước đến quầy trưng bày, vừa đến gần liền nghe thấy nhân viên bán hàng bên cạnh đang rất nhiệt tình giới thiệu về chất liệu của các loại túi xách, tay cầm quyển tạp chí lật từng trang cho khách hàng xem, cô nhân tiện cũng nghe được vài câu.

Khi mấy vị khách kia nói chuyện, cô rời khỏi đó, đi về khu vực quần áo gần quầy thu ngân hơn.

Hai nhân viên bán hàng đang trò chuyện ở khu vực này, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để Ổ Tô nghe rõ từng câu.

“Cái cô Tiểu Trương này thật là quá thật thà, đi giới thiệu với đám nghèo kiết xác đó làm gì.”

“Không hiểu nổi cô ta, cố gắng chẳng được gì, thời gian đó thà nghỉ ngơi còn hơn.”

“Lần trước có khách hỏi tôi xem có giảm giá không, trời đất, buồn cười chết đi được.”

“Hahahaha, đến đây mà không tìm hiểu trước, thương hiệu của chúng ta chưa bao giờ giảm giá, người ta tiêu vài chục vạn cũng chỉ là đổi quà bằng điểm tích lũy thôi.”

Đang trò chuyện thì thấy có khách đến gần, hai người lập tức ngừng nói, định đổi chỗ để tiếp tục.

Bỗng nhiên, một nhân viên bán hàng chỉ tay rất khẽ về phía Ổ Tô, kéo người kia lại thì thầm: “Nhìn kìa, cái quần cô ấy mặc có phải là mẫu mới mùa này không, hình như chỉ bán ở Bắc Âu thôi.”

Người kia nói: “Thật sao? Có khi nào là hàng giả không?”

“Nhìn chất liệu vải, màu sắc, cả đường thêu logo nữa, chắc chắn là hàng thật, lần trước tôi đi công tác đã nhìn rất kỹ rồi.”

“Để tôi xem… Nghe cô nói vậy, áo trên người cô ấy là của Chanel, túi xách Hermes hình như cũng là hàng thật.”

“Ha, khách VIP, cô định tiếp không, hay để tôi?”

“Ây da, tháng trước cô đã là quán quân doanh số rồi, để lại chút nước canh cho tôi đi.”

Thế là không nói chuyện nữa, vẻ mặt cũng không còn cao ngạo khinh thường khách hàng nghèo khổ nữa, một nhân viên bán hàng cười tươi rói bước đến bên Ổ Tô, giọng nói dịu dàng đến mức khác hẳn, như mẹ dỗ con: “Thưa cô, không biết cô đã ưng ý mẫu nào chưa? Tôi có thể giới thiệu thêm cho cô.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong cũng không chờ Ổ Tô lên tiếng, liền đưa tay lấy ra mấy quyển tạp chí từ quầy, đối chiếu từng trang ảnh chụp đường phố của các người mẫu để giải thích.

Vẻ mặt Ổ Tô nhàn nhạt, giống như đang nghe lại giống như không, dù sao nhân viên bán hàng cũng không ngừng miệng, cứ tiếp tục nói.

Ánh mắt cô rời khỏi giá treo quần áo trước mặt, chuyển sang quầy trưng bày trang sức, rồi lại đến quầy túi xách, cô đi đến đâu, nhân viên bán hàng theo đến đó, tay lật tạp chí không ngừng.

Ổ Tô khẽ gật cằm: “Ồ, chiếc túi mini này cũng là mẫu mới năm nay à, đẹp thật.”

Nhân viên bán hàng lập tức đáp lời: “Đúng đúng, hơn nữa không cần mua kèm hàng khác, cô đến đúng lúc, trong kho chúng tôi còn hàng, nếu thích có thể lấy ngay, không cần chờ đợi.”

Ổ Tô đến quầy trang sức, tiện tay chỉ vào một sợi dây chuyền: “Lấy ra để tôi thử xem.”

Nhân viên bán hàng lập tức bước vào quầy, nhiệt tình phục vụ.

Nếu là khách hàng nhìn qua đã thấy không có tiền mà đưa ra yêu cầu như vậy, nhân viên bán hàng sẽ lấy cớ “cửa hàng không cho thử, mong thông cảm” để từ chối, sau đó quay đi còn tặng thêm ánh mắt khinh thường. Nhưng Ổ Tô thì khác, trong mắt nhân viên bán hàng, trên người cô viết đầy ba chữ “tôi rất giàu”.

Thử xong, Ổ Tô bảo đặt lại, không nói mua cũng không nói không mua, cô bước dài chân, lại tiếp tục thử túi xách, thử váy, cứ thế lặp đi lặp lại mấy vòng, đến khi nhân viên bán hàng cười đến cứng mặt thì cô đột nhiên dừng lại.

Ổ Tô chỉ vào một chiếc nhẫn trong tủ kính: “Cái này, lấy ra để tôi xem.”

Nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho cô, cô đeo lên ngón tay, giơ lên ánh sáng nhìn vài lần: “Không tệ, chọn cái này đi, tính tiền.”

Nhân viên bán hàng: ……!!!!!

Chiếc nhẫn này là mẫu cũ từ đầu năm, cũng là món đồ có giá rẻ nhất trong cửa hàng, chỉ 2.900 tệ.

Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng cô chỉ tiêu 2.900 thôi á?!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0