Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Đại Gia, Cậu Nó...

2025-01-04 00:14:34

Dựa trên thử nghiệm hôm nay, cô suy đoán sau này nếu chi tiêu gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn, gấp vạn lần, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều tiêu tiền, thì tối đa mỗi ngày cô cũng chỉ kiếm được mười nghìn giá trị Đại Gia, nhiệm vụ của cô có thời hạn, chỉ có mười hai năm.

Dù mỗi ngày không làm gì ngoài tiêu tiền, cô cũng chỉ tích lũy được hơn bốn mươi triệu giá trị Đại Gia, cách mục tiêu sáu mươi triệu, chưa đến một nửa.

Lúc này, Hệ thống Đại Gia nói: [Tô Tô, tỷ phú giàu nhất thế giới hiện tại không phải Mark Black đâu, ông ta chỉ là người giàu nhất trong tầm mắt công chúng, có những gia tộc tích lũy qua nhiều thế hệ, vì lý do nào đó không được công khai, nên ẩn mình đi, còn nhiều gia tộc giàu hơn Mark nữa.]

“…” Ổ Tô ngoáy tai, nói: “Xin lỗi, cậu nói gì, tôi vừa rồi không nghe rõ.”

Hệ thống Đại Gia lặp lại lần nữa.

Ổ Tô: “Hay cậu giết tôi đi cho rồi.” Cô hoàn toàn sụp đổ.

Ngay cả tỷ phú công khai giàu nhất cũng không vượt qua được, nói gì đến những người trong bóng tối!

Cô thậm chí còn nghĩ rằng đây là một nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành, đúng là phúc báo vì đã cứu người.

Chết tiệt, không tính thì thôi, tính ra mới giật mình.

Làm sao bây giờ, hay là nghỉ học luôn, quay đầu đi tiêu tiền ngay, không ăn không uống không ngủ nữa.

Một lúc lâu sau, Ổ Tô nhìn trần xe với ánh mắt vô hồn, hỏi: “Cậu nói thẳng cho tôi biết mục tiêu là bao nhiêu đi, tài sản phải vượt qua ai mới trở thành tỷ phú giàu nhất thế giới thực sự?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống Đại Gia: [Xin lỗi Tô Tô, đây là bí mật không thể tiết lộ.]

“???” Ổ Tô nói: “Không phải chứ, làm nhiệm vụ ít nhất tôi cũng phải biết mục tiêu để phấn đấu chứ! Nếu không thì khác gì con ruồi mất đầu đâm loạn đâu!”

Hệ thống Đại Gia hiển thị thông báo tiến độ nhiệm vụ: [Hiện tại tiến độ nhiệm vụ của cô như biểu đồ dưới đây, dữ liệu rất chính xác nhé.]

Ổ Tô nhìn vào, hoàn toàn câm nín.

——Tiến độ nhiệm vụ: 0.0000000001%.

Ổ Tô: “Về nhà tôi sẽ nghỉ học, chiều nay tiếp tục đi dạo.”

Hệ thống Đại Gia: [Tô Tô, cô phải học hành chăm chỉ nhé, không cần gấp, ngày tháng còn dài.]

“…” Ổ Tô nói: “A Thổ, cậu hư rồi, thật sự đấy.”

[Hì hì, cảm ơn Tô Tô khen ngợi.]



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ổ Tô nói muốn nghỉ học chỉ là một câu nói đùa lúc “tuyệt vọng”, chứ nghỉ học là chuyện không bao giờ có thể xảy ra, cô còn muốn thi thủ khoa nữa mà.

Trong lòng cô có hai chấp niệm—một là thủ khoa kỳ thi đại học, hai là trở nên giàu có.

Kiếp trước, cô đã học hành chăm chỉ như thế, ngày đêm không ngừng nghỉ, nhưng cuối cùng chỉ đạt được điểm vừa đủ vào trường trọng điểm, cô cảm thấy không cam tâm, nhưng không cam tâm thì cũng chẳng làm gì được, cả đời chỉ có một lần mà thôi.

Nhưng giờ đây, khi có cơ hội sống lại, hơn nữa còn đúng vào năm lớp 12, cô muốn nỗ lực thêm một lần nữa, để xem liệu mình có thể chạm tới ngôi vị thủ khoa hay không.

Về chấp niệm thứ hai.

Thực ra, Ổ Tô cũng không rõ đến mức độ nào mới được coi là giàu có, nhưng kiếp trước, có lẽ cô đã đứng ở ngưỡng cửa của sự giàu có.

Trở lại kiếp này, cô cảm thấy mình đã được coi là giàu rồi, tài sản hiện tại còn gấp mấy lần so với những năm sau của kiếp trước, nhưng nếu nhiệm vụ không hoàn thành, đến năm 30 tuổi cô sẽ “toang” mất.

Tiền bạc rất quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn, lúc này, hai điều này đã gắn kết chặt chẽ với nhau.

Cô cần có tiền mới có mạng để tiêu.

[Lời tác giả]

Tô Tô: Cuối cùng thì tôi vẫn quá ngây thơ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0