Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Hả? Xe Đâu Rồi...
2025-01-04 00:14:34
Buổi chiều trong giờ nghỉ, Ổ Tô đi cùng Diệp Tịnh đến nhà vệ sinh, cô ra trước, đứng đợi ở góc cửa chờ Diệp Tịnh. Hai phút sau, Diệp Tịnh vội vàng từ nhà vệ sinh bước ra, nắm lấy cổ tay Ổ Tô, kéo cô đi về phía trước. Vừa đi vừa ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: “Tô Tô, mình nghe thấy Lý Chi và Trương Hiểu Manh trong phòng vệ sinh nói chuyện về cậu.”
Lý Chi và Trương Hiểu Manh là “chị em thân thiết” kiểu plastic của Trình Nhuế, tất nhiên, cái danh “chị em thân thiết” này là tự phong, cả lớp đều biết, ngoài hai người họ, còn vài người nữa là đám theo đuôi Trình Nhuế. Khác với Trình Nhuế luôn chú ý giữ hình tượng, đám bạn này thì trang điểm đậm, trốn học, thi cuối kỳ đứng chót bảng, khoe khoang giàu có, v.v. Chính vì thế, khi tụ tập lại, họ càng làm nổi bật vẻ “trong sáng không tì vết” của Trình Nhuế, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Ngoại trừ một số nam sinh theo đuổi Trình Nhuế, những người khác đều không mù. “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm,” đa số đều thấy Trình Nhuế rất kỳ quặc. Nhưng học sinh lớp thực nghiệm không có thời gian và tâm trí để quan tâm đến họ, vì ai cũng phải nỗ lực rất nhiều mới vào được đây. Các học bá đều lấy học hành làm trọng, thường phớt lờ đám người đó.
Diệp Tịnh cũng thế, nhưng lần này là ngoại lệ.
Diệp Tịnh lo lắng nói: “Họ nói chuyện nhỏ lắm, mình không nghe hết, chỉ nghe thấy họ nói về quần áo cậu mặc, túi xách cậu đeo, rồi cả ngoại hình của cậu nữa, cuối cùng còn nói gì đó liên quan đến Trình Nhuế, nhưng mình cũng không nghe rõ.”
Ổ Tô nghe xong, cười nhạt: “Không sao, đừng để ý.”
Chắc là đang nghĩ cách gây khó dễ cho cô thôi.
“Họ đúng là có vấn đề đầu óc!” Diệp Tịnh bực tức nói: “Mình thấy họ ghen tị với nhan sắc của cậu, rồi cả cách cậu ăn mặc nữa, vô lý thật, cậu mới chuyển đến, có chọc giận họ hay gì đâu? Liên quan gì đến họ chứ, suốt ngày chỉ biết nói xấu người khác.”
Nghe cô bạn nói vậy, Ổ Tô nhướng mày: “Cậu có phải… hơi sợ họ không?”
“Sợ á…” Diệp Tịnh cúi đầu, nép sát vào Ổ Tô hơn, nghĩ ngợi một lúc rồi mới lí nhí nói: “Năm lớp 11, có một bạn từ lớp chọn chuyển lên, tên là Liên Hựu Hạ, bạn ấy rất xinh, học lại giỏi, kiểu đứng top 3 trong lớp mình ấy, khi đó có một nam sinh theo đuổi Trình Nhuế, nhà khá giàu. Không biết sao mà nam sinh đó lại thích Liên Hựu Hạ…”
Nam sinh đó từ bỏ việc theo đuổi Trình Nhuế, chuyển sang Liên Hựu Hạ, đám bạn nhựa của Trình Nhuế liền nói Liên Hựu Hạ không biết xấu hổ, kiếm chuyện nói cô ấy quyến rũ bạn trai của Trình Nhuế, muốn thay Trình Nhuế “xả giận”. Họ bắt nạt cô ấy suốt nửa học kỳ, thành tích của Liên Hựu Hạ tụt dốc trông thấy.
Đám theo đuôi của Trình Nhuế hành động rất kín đáo, giáo viên hoàn toàn không hay biết. Vì kết quả học tập sa sút, Liên Hựu Hạ bị phê bình mấy lần. Cuối cùng, cô ấy chuyển lại về lớp chọn. Đến kỳ nghỉ hè, khi đi học thêm, Diệp Tịnh mới phát hiện Liên Hựu Hạ đã chuyển xuống lớp thường.
“Thật ra, mình…” Diệp Tịnh cắn cắn móng tay: “Chỉ là…mình với bạn ấy lúc đó quan hệ cũng không tệ, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, có khi còn cùng học từ vựng. Lúc sách của bạn ấy bị vứt, mình lén nhặt lại, bảo bạn ấy giấu vào tủ của minh. Nhưng khi họ ném sách, mình không dám nói gì, không dám ngăn cản. Trên mặt, mình không dám đối đầu với họ. Mình khuyên bạn ấy báo giáo viên, nhưng bạn ấy nói không có bằng chứng. Với lại nhà họ đều giàu có, giáo viên chưa chắc làm gì được họ, sợ họ biết sẽ trả thù gấp bội. ‘Kẻ chân đất không sợ người đi giày,’ hình như không chính xác lắm…”
Nói đến đây, giọng Diệp Tịnh nghẹn ngào, cô ấy dùng mu bàn tay lau nước mắt thật mạnh: “Tô Tô, mình đúng là một kẻ hèn nhát.”
Haizz, dù sao cũng chỉ là một cô bé.
Lý Chi và Trương Hiểu Manh là “chị em thân thiết” kiểu plastic của Trình Nhuế, tất nhiên, cái danh “chị em thân thiết” này là tự phong, cả lớp đều biết, ngoài hai người họ, còn vài người nữa là đám theo đuôi Trình Nhuế. Khác với Trình Nhuế luôn chú ý giữ hình tượng, đám bạn này thì trang điểm đậm, trốn học, thi cuối kỳ đứng chót bảng, khoe khoang giàu có, v.v. Chính vì thế, khi tụ tập lại, họ càng làm nổi bật vẻ “trong sáng không tì vết” của Trình Nhuế, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Ngoại trừ một số nam sinh theo đuổi Trình Nhuế, những người khác đều không mù. “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm,” đa số đều thấy Trình Nhuế rất kỳ quặc. Nhưng học sinh lớp thực nghiệm không có thời gian và tâm trí để quan tâm đến họ, vì ai cũng phải nỗ lực rất nhiều mới vào được đây. Các học bá đều lấy học hành làm trọng, thường phớt lờ đám người đó.
Diệp Tịnh cũng thế, nhưng lần này là ngoại lệ.
Diệp Tịnh lo lắng nói: “Họ nói chuyện nhỏ lắm, mình không nghe hết, chỉ nghe thấy họ nói về quần áo cậu mặc, túi xách cậu đeo, rồi cả ngoại hình của cậu nữa, cuối cùng còn nói gì đó liên quan đến Trình Nhuế, nhưng mình cũng không nghe rõ.”
Ổ Tô nghe xong, cười nhạt: “Không sao, đừng để ý.”
Chắc là đang nghĩ cách gây khó dễ cho cô thôi.
“Họ đúng là có vấn đề đầu óc!” Diệp Tịnh bực tức nói: “Mình thấy họ ghen tị với nhan sắc của cậu, rồi cả cách cậu ăn mặc nữa, vô lý thật, cậu mới chuyển đến, có chọc giận họ hay gì đâu? Liên quan gì đến họ chứ, suốt ngày chỉ biết nói xấu người khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cô bạn nói vậy, Ổ Tô nhướng mày: “Cậu có phải… hơi sợ họ không?”
“Sợ á…” Diệp Tịnh cúi đầu, nép sát vào Ổ Tô hơn, nghĩ ngợi một lúc rồi mới lí nhí nói: “Năm lớp 11, có một bạn từ lớp chọn chuyển lên, tên là Liên Hựu Hạ, bạn ấy rất xinh, học lại giỏi, kiểu đứng top 3 trong lớp mình ấy, khi đó có một nam sinh theo đuổi Trình Nhuế, nhà khá giàu. Không biết sao mà nam sinh đó lại thích Liên Hựu Hạ…”
Nam sinh đó từ bỏ việc theo đuổi Trình Nhuế, chuyển sang Liên Hựu Hạ, đám bạn nhựa của Trình Nhuế liền nói Liên Hựu Hạ không biết xấu hổ, kiếm chuyện nói cô ấy quyến rũ bạn trai của Trình Nhuế, muốn thay Trình Nhuế “xả giận”. Họ bắt nạt cô ấy suốt nửa học kỳ, thành tích của Liên Hựu Hạ tụt dốc trông thấy.
Đám theo đuôi của Trình Nhuế hành động rất kín đáo, giáo viên hoàn toàn không hay biết. Vì kết quả học tập sa sút, Liên Hựu Hạ bị phê bình mấy lần. Cuối cùng, cô ấy chuyển lại về lớp chọn. Đến kỳ nghỉ hè, khi đi học thêm, Diệp Tịnh mới phát hiện Liên Hựu Hạ đã chuyển xuống lớp thường.
“Thật ra, mình…” Diệp Tịnh cắn cắn móng tay: “Chỉ là…mình với bạn ấy lúc đó quan hệ cũng không tệ, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, có khi còn cùng học từ vựng. Lúc sách của bạn ấy bị vứt, mình lén nhặt lại, bảo bạn ấy giấu vào tủ của minh. Nhưng khi họ ném sách, mình không dám nói gì, không dám ngăn cản. Trên mặt, mình không dám đối đầu với họ. Mình khuyên bạn ấy báo giáo viên, nhưng bạn ấy nói không có bằng chứng. Với lại nhà họ đều giàu có, giáo viên chưa chắc làm gì được họ, sợ họ biết sẽ trả thù gấp bội. ‘Kẻ chân đất không sợ người đi giày,’ hình như không chính xác lắm…”
Nói đến đây, giọng Diệp Tịnh nghẹn ngào, cô ấy dùng mu bàn tay lau nước mắt thật mạnh: “Tô Tô, mình đúng là một kẻ hèn nhát.”
Haizz, dù sao cũng chỉ là một cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro